Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 4: MỘT NỬA SỰ THẬT

Năm 845, kể từ khi Erwin nhặt Selene từ bên ngoài bức tường, cô bé đã trải qua một hành trình dài đầy thử thách và tự khám phá. Erwin đã nuôi dưỡng cô bé như con ruột, dù chỉ mới 10 tuổi, nhưng Selene đã học được rất nhiều điều về thế giới này.

Selene là một đứa trẻ không giống những đứa trẻ khác. Cô bé rất hiền lành và dễ gần. Nhưng bên dưới vẻ ngoài dịu dàng ấy, Selene lại mang trong mình sự trưởng thành trước tuổi, điều này đã khiến nhiều người bất ngờ. Erwin nhận ra sự đặc biệt của cô bé ngay từ khi cô còn nhỏ, đặc biệt là khả năng tự suy nghĩ độc lập và quyết đoán mà cô thể hiện trong các tình huống khó khăn.

Cùng với sự thông minh vượt trội, Selene đã sớm bộc lộ năng khiếu trong việc học hỏi chiến thuật và chiến đấu. Cô bé không chỉ chăm chỉ học tập mà còn sở hữu một khả năng nhạy bén trong việc nhận thức về tình hình xung quanh, điều này giúp cô làm chủ các tình huống và nhanh chóng trưởng thành trong môi trường khắc nghiệt của Trinh Sát Đoàn.

Những buổi tập luyện không chỉ giúp Selene mạnh mẽ về thể chất mà còn giúp cô trưởng thành về mặt tinh thần. Dù luôn thể hiện mình là một đứa trẻ ngoan ngoãn, không bao giờ phàn nàn về vất vả, Selene vẫn có những khoảng lặng trong tâm hồn mình. Những ký ức kỳ lạ, dù mơ hồ, vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong những giấc mơ đêm, và cô không thể hiểu tại sao chúng lại xuất hiện.

Có những lúc, cô nghe được những câu chuyện phiếm của các binh sĩ về mình. Những tin đồn không hay về mối quan hệ máu mủ giữa Selene và Erwin trong Trinh Sát Đoàn. Khiến cô hoài nghi về xuất thân của mình.

Một trong những ngày quan trọng trong cuộc đời cô bé là khi Erwin quyết định ngồi xuống nói chuyện với Selene, một cuộc trò chuyện mà cô chưa bao giờ tưởng tượng ra. Cô bé đã lớn lên với sự tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của Erwin dành cho mình, nhưng giờ đây, có những câu hỏi mà cô không thể giữ mãi trong lòng.

Một buổi chiều mùa thu, khi ánh sáng mờ dần qua khung cửa sổ của ngôi nhà nhỏ trong Trinh Sát Đoàn, Erwin ngồi đối diện Selene trong căn phòng ấm áp. Không khí hôm nay có gì đó khác thường, và Selene cảm nhận được sự nghiêm túc trong ánh mắt của người cha nuôi. Erwin thường rất ít khi nghiêm túc đến mức này, nhưng hôm nay, anh có vẻ như muốn chia sẻ một điều gì đó rất quan trọng.

"Selene," Erwin bắt đầu, giọng anh trầm và đầy suy tư, "Có một điều mà con cần phải biết. Điều này không phải là điều dễ nói ra nhưng con cần phải biết."

Cô bé nhìn lên, đôi mắt tròn xoe chứa đầy sự tò mò, nhưng cũng có phần lo lắng. Cô bé luôn cảm nhận được rằng có gì đó lạ lùng giữa cô và Erwin, mặc dù anh luôn đối xử với cô như con ruột.

"Con không phải con ruột của ta," Lời nói của Erwin tuy đơn giản nhưng mỗi từ đó lại mang một sức nặng khủng khiếp như một cú sốc đối với cô bé. Selene ngước lên, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Cô bé đã cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ, nhưng không ngờ rằng nó lại là sự thật. "Vậy con... con không phải là con của cha sao?" Selene hỏi, giọng đầy bối rối.

Erwin lặng lẽ gật đầu, mắt nhìn vào cô bé với một vẻ nghiêm túc khó tả. "Con là một đứa trẻ mà ta đã tìm thấy và nuôi dưỡng như con ruột. Nhưng sự thật là con không phải là con ruột của ta."

Khoảnh khắc ấy, Selene cảm thấy một khoảng trống lớn trong lòng, một cảm giác hụt hẫng mà cô chưa bao giờ trải qua. Tuy nhiên, cô không thể nói rằng mình cảm thấy buồn hay tổn thương. Trái lại, Selene nhìn thẳng vào mắt Erwin và hỏi bằng một giọng trầm tĩnh, không chút dao động:

"Vậy là... cha sẽ không bỏ con chứ?"

Erwin nhìn cô bé một cách sâu sắc, dường như ngập tràn cảm xúc. Lúc này, không chỉ là một người cha, mà còn là người bảo vệ, người bạn đồng hành trong suốt những năm tháng qua. Ông trả lời, giọng đầy chắc chắn:

"Không, ta và tất cả mọi người sẽ không bao giờ bỏ rơi con, Selene."

Những nghi ngờ về bản thân, về xuất thân của cô, không còn là gánh nặng. Dù không phải con ruột của Erwin, cô vẫn cảm nhận được tình yêu thương và sự quan tâm chân thành mà ông dành cho mình. Đó là điều quan trọng nhất. Cô hiểu rằng không phải ai sinh ra cũng có thể được nuôi dưỡng trong một gia đình hoàn hảo, nhưng tình cảm và sự chăm sóc của Erwin đã tạo ra một mái ấm thực sự.

Selene nhẹ nhàng đứng dậy, đôi mắt nhìn về phía ánh sáng hoàng hôn đang dịu dần ngoài cửa sổ. Cô muốn có một chút thời gian yên tĩnh để suy nghĩ về những gì vừa nghe, nhưng trong lòng không còn cảm giác bất an hay lo lắng nữa.

"Cha cũng biết đấy, con luôn nghe những lời không hay gần đây và con luôn nghi ngờ điều đó. Cảm ơn cha đã nói với con sớm hơn." Selene quay lại nhìn Erwin rồi quay lưng đi.

Câu nói giản dị nhưng đầy sức mạnh của Selene khiến Erwin mỉm cười nhẹ nhõm. Cô bé không oán trách mà thay vào đó, chấp nhận sự thật với trái tim mạnh mẽ.

Khi Selene rời đi, cánh cửa căn phòng khép lại. Từ phía sau bức tường, nơi được giấu kỹ bằng một cơ quan mật, Mike và Hange bước ra. Họ đã chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện từ phía sau căn phòng.

"Cô bé mạnh mẽ hơn tôi nghĩ," Mike nhận xét, giọng ông trầm ấm nhưng đầy lo âu.

Hange gật đầu, ánh mắt đầy sự tò mò. "Nhưng Erwin, con bé chấp nhận sự thật này quá nhanh. Liệu con bé thực sự đã hiểu rõ tất cả chưa?"

Erwin thở dài, ánh mắt đăm chiêu. "Nó cần thời gian. Nhưng Selene là đứa trẻ đặc biệt. Cô ấy sẽ tìm ra cách chấp nhận để sống với sự thật này."

Hange bê lên một tập tài liệu nghiên cứu. "Nào, giờ đến phần tôi báo cáo về thể trạng của cô bé."

Nhưng họ chưa kịp thảo luận sâu hơn, một người lính gấp gáp bước vào. Anh quỳ xuống trước Erwin, mặt tái đi vì hoảng loạn.

"Chỉ huy Erwin! Chúng tôi vừa nhận được tin từ Quận Shiganshina và Thành Maria!"

Erwin lập tức ngồi thẳng dậy, giọng ông nghiêm nghị: "Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?"

Người lính thở dồn dập. "Quận Shiganshina đã bị Titan xâm chiếm, và Thành Maria cũng đang trong tình trạng nguy hiểm!"

"Cái...cái gì ?!" Hange mặt căng thẳng, bước tới gần.

"Cánh cổng đã bị Titan công phá và hiện tại bọn Titan khổng lồ đang tiến vào thành Maria"

Cả ba đều chấn động trước tin tức này. Trong suốt những năm qua, họ đã chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất, nhưng điều này vẫn khiến họ không thể không cảm thấy sự bàng hoàng.

---

Trong lúc đó, Selene tình cờ gặp Levi tại sân tập, nơi anh đang rèn luyện kỹ năng cho các binh sĩ mới. Dù mới gia nhập Trinh Sát Đoàn được một năm, Levi đã chứng tỏ năng lực vượt trội và giành được sự kính nể từ đồng đội.

Levi nhìn thấy Selene, cô bé đang ngồi bên bậc thềm quan sát. Anh tiến lại gần, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự tò mò. "Này, ngồi đây làm gì?"

Selene giật mình ngước lên, nhưng cô nhanh chóng mỉm cười. "Cháu tên Selene không phải Này. Cháu chỉ xem thôi. Chú là lính mới mà mọi người hay nhắc đến, đúng không?"

Levi nhướng mày. "Chú? Anh mày không già đến thế đâu. Gọi là Levi được rồi."

Selene cười khúc khích, nhưng nhanh chóng trở nên nghiêm túc. "Anh Levi... Anh có bao giờ cảm thấy lạc lõng không? Như thể không thuộc về nơi này?"

Levi ngạc nhiên trước câu hỏi của cô bé, nhưng anh cũng chỉ trả lời rằng. "Có. Nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ cần biết mình vẫn sống, thế là đủ."

Selene mỉm cười. Dù câu trả lời có phần lạnh lùng, nó mang lại cho cô sự an ủi kỳ lạ. "Cảm ơn chú. Cháu nghĩ mình hiểu rồi."

"Levi, đã bảo đừng gọi là chú rồi." Levi nhìn theo cô bé bước đi, trong lòng dấy lên cảm giác lạ lẫm. Selene tuy chỉ là một cô bé nhưng dường như mang một tâm hồn trưởng thành hơn nhiều so với tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro