CHƯƠNG 3: TRÓT LỌT
Với ánh sáng nhạt nhòa của buổi hoàng hôn phủ lên bức tường khổng lồ, một nhóm nhỏ do Hange Zoë dẫn đầu vội vã thúc ngựa quay về từ một nhiệm vụ trinh sát cách đó vài dặm. Tin tức về đứa bé kỳ lạ mà Erwin nhặt được đã lan nhanh trong nội bộ Trinh Sát Đoàn, đủ để kéo Hange ra khỏi nhiệm vụ khảo sát địa hình vốn đang dang dở.
Mắt kính phản chiếu ánh chiều tà, Hanji siết chặt dây cương, vẻ mặt vừa tò mò vừa phấn khích. "Một đứa bé sống sót ngoài tường mà không có sự bảo vệ? Kỳ tích, hay là một hiện tượng sinh học chưa từng thấy? Tôi phải kiểm tra ngay!" Hange nói lớn, đôi mắt sáng lên sự háo hức pha lẫn nghi hoặc.
Một người lính trong nhóm, vẻ mặt đầy lo lắng, lên tiếng: "Đội trưởng, chúng ta có nên cẩn thận không? Nếu đứa bé này thực sự liên quan đến Titan, nó có thể mang theo thứ gì đó nguy hiểm. Chúng ta không biết chắc..."
Hange cắt ngang, giọng đầy quyết đoán nhưng không thiếu phần lạ lùng: "Chính vì không biết chắc, chúng ta mới phải kiểm tra. Đứa bé này có thể là lời giải cho những điều mà chúng ta chưa hiểu về Titan. Hoặc, nếu không, nó vẫn là một sinh mạng cần được bảo vệ."
Nhóm trinh sát phi ngựa qua cánh đồng cỏ cháy xém, không khí căng thẳng như thể chính họ cũng cảm nhận được tầm quan trọng của thứ đang chờ đợi ở phía trước. Hange, luôn là người đi đầu, dường như chẳng để ý đến sự căng thẳng đó, toàn bộ tâm trí của cô bị cuốn vào vô số giả thuyết.
Khi nhóm đến gần đội chính của Erwin, khung cảnh tĩnh lặng đến mức kỳ lạ. Những ánh mắt từ các binh sĩ trong đoàn nhanh chóng đổ dồn về nhóm của Hange, như thể sự xuất hiện của cô là lời nhắc nhở rằng đứa bé này không phải là điều gì bình thường.
Hange nhảy khỏi ngựa trước cả khi nó dừng hẳn, đôi chân nhanh nhẹn tiến thẳng đến người lính đang bế đứa bé. Cô hạ giọng, nhưng vẫn không giấu nổi sự kích động: "Erwin, tôi cần được gặp nó. Ngay lập tức."
Erwin đứng bên cạnh chiếc xe kéo, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt thì không giấu nổi sự nặng nề. Hange vừa tới, và như thường lệ, cô ấy không mất thời gian để vào thẳng vấn đề.
"Đây là nó," Erwin nói, khẽ gật đầu về phía chiếc khăn bọc kín trong tay người lính. Đứa bé nằm im lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhô ra khỏi tấm vải thô, đôi mắt nhắm nghiền như thể không hề biết rằng nó đang trở thành tâm điểm của biết bao sự chú ý.
Hange cúi người xuống, đôi mắt sau cặp kính mở to hết cỡ để quan sát. "Thật kỳ lạ," cô lẩm bẩm. "Không có dấu hiệu bị thương. Không có dấu vết nào cho thấy nó đã tiếp xúc với Titan. Chỉ là một đứa trẻ bình thường... ít nhất là vẻ ngoài."
Cô quay sang Erwin. "Nhưng anh biết rõ mà, chẳng có gì gọi là 'bình thường' bên ngoài bức tường cả."
Một khoảng im lặng ngắn ngủi giữa hai người trước khi Erwin khẽ thở dài. "Tôi hiểu rõ những gì chúng ta đang đối mặt. Nhưng chuyện này vượt quá tầm kiểm soát của tôi. Mang nó về thành là một rủi ro, nhưng bỏ lại nó ngoài đó thì không phải là điều tôi có thể làm."
Hange ngồi xuống bên cạnh đứa bé, đôi tay nhẹ nhàng nhưng ánh mắt thì đầy tò mò. Cô đưa một ngón tay lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, như thể đang chờ đợi một phản ứng bất thường nào đó xảy ra. Nhưng không có gì cả. Đứa bé chỉ khe khẽ thở, từng nhịp đều đặn và yên bình.
"Không thể tin được," Hange nói, quay lại nhìn Erwin. "Nếu nó không phải là Titan thì sao nó lại có thể sống sót ngoài kia? Anh có nghĩ rằng nó là... một chìa khóa không? Một mắt xích trong bí ẩn mà chúng ta chưa từng chạm tới?"
Erwin gật đầu chậm rãi. "Có lẽ. Nhưng trước khi chúng ta có thể tìm ra bất cứ điều gì, phải đưa nó về thành an toàn đã."
---
Bóng tối bắt đầu buông xuống, những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn tắt lịm phía chân trời. Cả đoàn dừng chân tại một khu rừng nhỏ, nơi tán cây rậm rạp đủ để che giấu họ khỏi tầm nhìn của những kẻ đi tuần trên tường thành.
Erwin đứng giữa vòng vây của những người lính, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo sự nghiêm trọng. "Chúng ta không thể đưa đứa bé này vào thành một cách công khai. Nó sẽ gây ra hỗn loạn và nghi ngờ từ chính quyền, chưa kể đến sự hoang mang của dân chúng. Nhưng chúng ta cũng không thể để nó ở ngoài này. Vì thế, chúng ta phải chọn cách an toàn nhất."
Một người lính lớn tuổi, gương mặt đầy nếp nhăn và mệt mỏi sau một ngày dài, lên tiếng. "Ý anh là che giấu nó... giống như những thứ mà chúng ta thường mang về từ ngoài kia?"
Hange, đứng gần đứa bé nhất, lập tức hiểu ý. "Phải rồi, trong xe kéo của chúng ta. Chúng ta sẽ giấu nó dưới những tấm vải thường được dùng để che xác của các đồng đội đã hy sinh."
Cả nhóm im lặng trong giây lát. Ý tưởng này vừa thông minh vừa đau lòng. Một sinh linh nhỏ bé, còn chưa kịp hiểu thế giới này, lại phải nằm chung với những mảnh vỡ của sự hy sinh và mất mát.
Một người lính trẻ rụt rè nói: "Nhưng nếu lính gác trên tường kiểm tra xe thì sao? Chúng ta sẽ giải thích thế nào?"
Hange mỉm cười, nhưng đôi mắt cô ánh lên một tia nghiêm túc khác thường. "Họ sẽ không có lý do gì để lục soát một chiếc xe chở xác đồng đội chúng ta đâu. Họ sẽ tránh xa ngay khi ngửi thấy mùi của xác ."
"Vậy còn đứa bé?" Một người lính khác hỏi, vẻ mặt lo lắng. "Lỡ nó khóc thì sao? Không phải trẻ sơ sinh thường khóc liên tục hay sao?"
Erwin gật đầu. "Đó là một vấn đề. Nhưng chúng ta có thể sử dụng thuốc an thần nhẹ để giúp nó yên lặng trong vài giờ. Hange, cô có thể chuẩn bị không?"
"Đương nhiên," Hange trả lời nhanh, lục lọi trong túi đồ của mình. "Tôi luôn mang theo thứ này để dùng trong các tình huống khẩn cấp. Không mạnh, nhưng đủ để giữ cho nó ngủ yên."
Những người lính bắt đầu chuẩn bị theo kế hoạch. Họ dùng các tấm vải cũ, đầy bùn đất và máu khô, phủ lên xe kéo. Một số binh sĩ làm việc trong im lặng, ánh mắt nặng trĩu nỗi buồn khi nghĩ về các đồng đội đã hy sinh, giờ đây lại trở thành phần ngụy trang cho một nhiệm vụ đầy rủi ro.
Hange bế đứa bé lên, nhẹ nhàng dỗ dành nó như một người mẹ tạm thời. "Ngủ đi, nhóc con. Không có Titan nào chạm được vào con đâu, chúng ta sẽ bảo vệ con."
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Erwin nhìn quanh một lượt. "Chúng ta không có nhiều thời gian. Cần phải vào thành trước khi trời sáng. Nhớ kỹ, không ai được tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai, dù là người quen hay người lạ."
Đoàn xe lặng lẽ lăn bánh, hòa vào bóng tối dày đặc của màn đêm. Phía xa, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc trên tường thành lóe lên như lời nhắc nhở rằng thử thách thực sự vẫn đang chờ đợi họ ở phía trước.
---
Khi Trinh Sát Đoàn trở về thành, tất cả đều diễn ra trong im lặng, như một màn kịch đã được chuẩn bị sẵn. Những cỗ xe kéo phủ kín xác chết của đồng đội lặng lẽ tiến qua cổng thành, tạo nên một khung cảnh quen thuộc mà bất kỳ ai cũng đã nhìn thấy nhiều lần. Cả đám đông đứng lặng im, chỉ có tiếng xào xạc của lá cây rơi xuống từ những cành cây gần đó. Những ánh mắt buồn bã, thất vọng, đầy sự mệt mỏi nhìn theo đoàn quân quay lại từ một cuộc hành trình không thành công. Họ đã không thu được gì ngoài những xác chết.
Nhưng đằng sau lớp vải trắng phủ kín, dưới những xác đồng đội, có một sự thật mà không ai biết, một đứa bé còn sống, một "kỳ tích" mà Trinh Sát Đoàn đã nhặt về. Các binh sĩ, mệt mỏi và chán nản, bắt đầu nhìn đoàn quân trở về mà không có chút ánh sáng hy vọng nào trong mắt. "Lại thất bại rồi sao?" một người lầm bầm. Những lời nói như vậy không phải là hiếm, khi mà sự hy sinh của các binh sĩ Trinh Sát Đoàn dường như trở thành một điều hiển nhiên, một cuộc chiến không bao giờ có thể thắng. Họ trở về mà không mang theo chiến lợi phẩm, không có bất kỳ sự thay đổi nào cho cục diện hiện tại. Và điều này khiến người dân băn khoăn. Liệu những đồng thuế của mình có thật sự xứng đáng?
Sau khi đoàn Trinh Sát Đoàn trở về thành một cách an toàn, Erwin, Hange và Mike cùng nhau đứng trong phòng chỉ huy, đứa bé đang nằm trong chiếc giỏ nhỏ được phủ kín bởi tấm vải. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về nó, một sinh linh bé nhỏ vẫn còn đỏ hỏn, vẻ đáng yêu không thể làm ai khỏi cảm thấy xót xa.
Mike đứng gần cửa sổ, đôi mắt trầm tư hướng ra ngoài. Dáng đứng thoải mái, nhưng đôi lông mày hơi nhíu lại, biểu lộ những suy nghĩ nặng nề. Anh khẽ hít một hơi sâu, như để kiểm tra không khí trong phòng. Dường như mùi sữa non và vải cũ của chiếc giỏ mang lại cho anh chút bình tĩnh.
"Thật kỳ lạ," Mike lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng mang chút ngập ngừng. "Nó không có chút gì giống một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh khắc nghiệt. Không có mùi máu hay Titan vương trên người nó... Mọi thứ thật sạch sẽ."
Hange cười nhẹ, vừa phấn khích vừa tán đồng. "Mike, cái mũi của anh luôn chính xác. Có lẽ đó là điều đáng để chúng ta yên tâm hơn."
Mike quay lại, ánh mắt điềm tĩnh nhưng có chút lo lắng. "Nhưng điều đó không làm thay đổi sự thật: một đứa trẻ xuất hiện ngoài tường mà không hề bị thương tổn là quá bất thường. Erwin, anh nghĩ chúng ta sẽ giấu nó được bao lâu?"
Erwin gật đầu, tay khoanh trước ngực, ánh mắt nặng trĩu. "Đó là lý do tôi muốn mọi thứ phải được kiểm soát. Chúng ta không thể để nó bị phát hiện trước khi tìm hiểu rõ ràng."
Mike gật đầu chậm rãi, đôi vai rộng của anh toát lên vẻ cương nghị. "Nếu anh đã quyết như vậy, tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ nó. Nhưng anh biết đấy, Erwin, không mùi nào có thể giấu mãi được. Bí mật này sẽ sớm bốc mùi nếu chúng ta không cẩn thận."
"Ah ha ha ha, tôi hiểu. Chúng ta phải hành động nhanh" Hange cười khoái chí trước lời nói ẩn ý của Mike. Như thường lệ, không thể ngừng tò mò. Cô cúi xuống nhìn đứa bé, ánh mắt vừa phấn khích, vừa lo lắng. "Đây là một cơ hội lớn. Có thể đứa bé này chính là chìa khóa để chúng ta hiểu rõ hơn về Titan. Chúng ta cần kiểm tra nó, nhưng không thể vội vàng. Nó phải được bảo vệ an toàn cho đến khi chúng ta hiểu rõ hơn."
Erwin nhìn Hange, ánh mắt của anh đầy sự quyết đoán. "Cẩn thận, Hange. Chúng ta không thể để ai biết về đứa bé này. Nếu nó thực sự liên quan đến Titan, bất kỳ sơ suất nào cũng có thể gây hậu quả khôn lường."
Mọi người im lặng, tiếng thút thít yếu ớt từ chiếc giỏ nhỏ. Không khí trong phòng chỉ huy dường như đột ngột trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Những mối lo lắng về tương lai của đứa bé này chưa bao giờ rõ ràng hơn, và những quyết định mà họ sắp đưa ra sẽ có ảnh hưởng đến cả quân đội và sự an toàn của tất cả những người bên trong bức tường.
Erwin đứng thẳng người, đôi tay khoanh lại trước ngực, mắt nhìn chằm chằm vào đứa bé như đang suy nghĩ về một bước đi kế tiếp. Anh không phải là người dễ dàng đưa ra quyết định, nhưng lúc này, anh biết rằng họ không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc hành động nhanh chóng và kín đáo.
"Chúng ta không thể để nó bị phát hiện," Erwin nói, giọng anh trầm xuống. "Nếu tin tức về đứa bé này lọt ra ngoài, hậu quả sẽ là không thể tưởng tượng. Sự tò mò của người dân, hay thậm chí là sự nghi ngờ từ các cơ quan chính quyền, có thể dẫn đến một cuộc xáo trộn lớn."
Hange gật đầu, hiểu rõ tầm quan trọng của việc giấu kín thông tin. "Vậy chúng ta sẽ làm gì? Đứa bé sẽ sống thế nào ?
Erwin hít một hơi thật sâu. "Chúng ta sẽ làm giả hồ sơ hộ tịch. Tôi sẽ là người giám hộ của nó. Mọi thông tin về đứa bé này sẽ bị xóa sạch. Nó sẽ sống trong bí mật cho đến khi chúng ta chắc chắn rằng nó không mang lại nguy hiểm gì. Nhưng tôi muốn mọi người nhớ, đây là tối mật tuyệt đối."
Hange nhìn vào Erwin với sự cảm thán. "Erwin, cậu luôn đi trước một bước." Hange không thể giấu nổi sự phấn khích. "Đứa bé này có thể mang lại cho chúng ta nhiều thứ. Chúng ta sẽ phải bảo vệ nó, nhưng đồng thời cũng phải nghiên cứu nó."
Mike bế đứa bé tỏ vẻ phản đối. "Này này, không được lấy nó ra làm chuột bạch."
Với một quyết định rõ ràng, Erwin đã nhận đứa bé làm con nuôi. Cái tên mới, cái sinh mệnh nhỏ bé này, Selene Smith, được trao cho nó như một dấu ấn của sự khởi đầu mới. Giọng nói mang chút cảm thông "Selene... một cái tên đẹp. Hy vọng nó mang lại chút ánh sáng cho thế giới tối tăm này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro