CHƯƠNG 2: KỲ TÍCH
Khi tôi tỉnh dậy, tôi không biết mình đang ở đâu.
Mọi thứ xung quang thật mờ ảo, như một màn sương dày đặc vây lấy tâm trí tôi. Có gì đó lạ lắm, cảm giác này không giống bất kỳ giấc mơ nào tôi từng biết. Tôi không nhớ mình là ai, không biết mình đang làm gì ở đây. Trong các không gian yên lặng ấy chỉ còn lại một sự thật duy nhất. Tôi đang sống.
Thỉnh thoảng, những hình ảnh thoáng qua, mờ nhạt và hỗn loạn. Một giọng nói trần đầy hơi thở của sự sống và cái chết, ấm áp nhưng run rẩy, vang lên trong tâm trí tôi.
"Hãy cố gắng sống sót... trả thù vì dân tộc... con gái của mẹ..."
Tôi không thể hiểu rõ, nhưng từng lời ấy nhưng làm tim tôi thắt lại và khắc sâu vào tâm trí tôi. Làm giọng nói của ai? Như thể tôi đã nghe nó ở một nơi nào đó rất lâu trước đây, nhưng không thể với tới. Là ai? Là mẹ tôi sao? Nhưng... mẹ là ai?
Bên ngoài cái không gian tối tăm, êm dịu bao bọc lấy tôi, tôi cảm nhận được sự chuyển động hỗn loạn, tôi đang bị cuốn đi cùng một cơn lốc. Có gì đó đang rung chuyển. Tiếng đập thình thịch liên hồi, không phải của tôi mà là từ thứ đang mang tôi đi.
Cảm giác lạ lắm. Tôi bị buộc vào thứ gì đó mềm mại và không ngừng di chuyển. Một con vật? Một con lợn rừng? Nó thở hổn hển, những tiếng bước chân nặng chịt làm rung chuyển những tán cây. Cả cơ thể nó như run rẩy và tôi biết, nó đang sợ hãi.
"Titan..."
Từ đó lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Là mối đe dọa? Là kẻ thù? Hay chỉ là một phần của giấc mơ kỳ lạ mà chưa hiểu rõ?
Một nhánh cây sắc nhọn, tiếng kêu của con lợn rừng vang lên hoảng loạn. Tôi cảm nhận được dây đai buộc quanh mình đang lỏng dần. Rồi đột ngột, cảm giác bị treo lơ lửng biến mắt. Tôi rơi xuống, va vào thứ gì đó cứng và lạnh, đất đá, có lẽ vậy. Cơn đau nhói lên nhưng tôi không thể làm gì ngoài việc khóc.
Tiếng khóc của tôi vang lên giữa khoảng không im lặng, yếu ớt nhưng dai dẳng. Tôi không biết mình đang gọi ai, không biết có ai đang nghe, nhưng tôi khóc vì đó là cách duy nhất để tôi báo rằng tôi vẫn còn sống. Trong tâm trí mời mịt cảu mình, tôi thoáng nhận ra sự im lặng kỳ lạ. Không còn tiếng bước chân khổng lồ, không còn tiếng gầm rú. Chỉ còn lại tôi, nằm giữa vùng đất hoang tàn.
"Đưa nó về."
Một giọng nói trầm ấm vang lên trên đầu tôi. Tôi không hiểu ý nghĩa của lời nói ấy, nhưng tôi cảm nhận được một bàn tay mạnh mẽ và cẩn thận nâng tôi lên. Làn gió lạnh xuyên qua lớp vải quấn lấy tôi, nhưng vòng tay này mang đến một cảm giác an toàn kỳ lạ, một cảm giác tôi chưa từng biết đến trước đó. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thế giới này lạ lẫm, đầy những âm thanh và cảm giác mà tôi không thể giải thích được. Nhưng có một điều tôi biết chắc chắn, tôi đã rời khỏi bóng tối và giờ đây, tôi phải đối mặt với ánh sáng của một thế giới mà tôi chưa hiểu rõ.
---
Bầu không khí trên đường trở về thành nặng nề, nhưng cũng không thiếu sự lạ lùng. Đứa bé nằm gọn trong tay người lính, đôi mắt to tròn như mơ màng ngắm nhìn những ngôi làng xa xăm, hay dõi theo những đám mây trôi trên bầu trời. Dù không thể nói ra, nhưng từng cử chỉ của nó lại khiến những người lính trong Trinh Sát Đoàn không khỏi suy nghĩ. Đứa bé này, có thật sự là một mối đe dọa tiềm tàng hay nó chỉ là một đứa trẻ bình thường bị bỏ rơi trong sự hỗn loạn của thế giới?
Một binh sĩ trong đoàn, người đã từng nhiều lần đối mặt với Titan, nhìn chằm chằm vào đứa bé trong tay đồng đội, trong khi những suy nghĩ bám víu vào anh ta không ngừng. "Nhìn nó đi... như một đứa trẻ bình thường. Lẽ nào chúng ta thật sự nghi ngờ nó?" Anh tự hỏi trong lòng, ánh mắt trông có vẻ bối rối.
Từng người lính bắt đầu để ý hơn tới đứa bé, không còn chỉ đơn thuần là sự hiện diện mà họ phải đối phó. Đứa bé với làn da nhạt nhòa và mái tóc mềm mượt, đôi môi đỏ hồng, đôi mắt như biết nhìn thấu tâm can, dường như không có gì nguy hiểm. Nó nhìn thế giới xung quanh bằng ánh mắt hiếu kỳ, không hề tỏ ra sợ hãi. Nó chỉ là một đứa bé, không có sự tàn bạo của Titan hay ẩn chứa nguy hiểm mà họ phải chiến đấu suốt bao năm qua.
Một binh sĩ khác, người đứng bên cạnh, cũng im lặng quan sát đứa bé. "Nếu nó là Titan, sao lại có thể hiền lành như vậy?" Anh ta lẩm bẩm, rồi nhanh chóng lắc đầu, tự xua đi ý nghĩ đó. Anh không thể nào chấp nhận một khả năng như vậy. Đứa bé này không thể là một mối đe dọa.
Cảm giác lo sợ, hoài nghi dần tan biến theo từng bước chân. Trên con đường dài từ rừng sâu về thành, những lo lắng bắt đầu được thay thế bằng sự cảm thông. Những người lính không nói với nhau, nhưng ánh mắt của họ đã bớt căng thẳng. Những người có mặt ở đây đều là những chiến binh dày dạn, từng chứng kiến đủ mọi thảm kịch, nhưng họ không thể không cảm thấy mềm lòng trước hình ảnh một đứa bé vô tội, đang ngả đầu vào vai người lính với đôi mắt trong veo, như muốn hỏi rằng: "Tôi có đáng sợ không?"
Erwin, người luôn giữ một vẻ ngoài lạnh lùng và cứng rắn, cũng bắt đầu có những khoảnh khắc quan sát đứa bé. Dù không thể phủ nhận rằng trong sâu thẳm của tâm trí, anh ta vẫn cảm thấy có điều gì đó mơ hồ, khó hiểu về đứa bé này, nhưng ngay lúc này, anh không thể làm gì khác ngoài việc giữ im lặng và đi tiếp.
Khi họ tiến gần hơn về thành, không khí dần trở nên căng thẳng hơn. Những người lính trên đường đi, một phần trong số họ bắt đầu cảm thấy đỡ lo lắng hơn, họ nhận ra rằng đứa bé này có lẽ không phải là một mối nguy hiểm. Tuy vậy, nỗi sợ hãi của quá khứ và những ký ức về Titan vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí mỗi người. Nhưng, dù có thế nào, họ không thể để đứa bé này phải đối diện với nguy hiểm chỉ vì sự không chắc chắn của chính mình.
Khi họ dừng lại ở một bãi đất trống, gần cổng thành, một trong các lính trong đoàn nhìn đứa bé và lẩm bẩm: "Đứa bé này... có lẽ chỉ cần được chăm sóc, và nó sẽ lớn lên như bao đứa trẻ khác." Một lời nhận xét giản dị, nhưng đủ để khiến lòng của những người lính nhẹ nhõm hơn một chút. Dù họ vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ sự tồn tại của đứa bé này có ý nghĩa gì, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc đó, họ đều cảm thấy rằng đứa bé xứng đáng có một cơ hội để sống.
Trên lưng ngựa, Erwin nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía cổng thành đang hiện dần trong tầm mắt. Mang theo đứa bé này về thành không chỉ đơn thuần là một quyết định nhân đạo; nó tiềm tàng những rắc rối không thể lường trước. Chính quyền nội thành, vốn luôn cảnh giác cao độ với những điều bất thường, chắc chắn sẽ nghi ngờ nguồn gốc của đứa bé. Một đứa trẻ xuất hiện ở nơi Titan tung hoành, lại không bị tổn hại, trong khi nhân loại chỉ cần bước ra ngoài bức tường thì... đây quả là một điều nực cười nhất từ trước đến nay.
Bản thân việc Trinh Sát Đoàn, một đơn vị vốn chịu nhiều áp lực chính trị và thường xuyên bị công kích bởi giới quý tộc lẫn các tổ chức tôn giáo, lại mang theo một đứa bé lạ mặt về thành đã là một điểm nhấn thu hút sự chú ý. Nếu không khéo léo xử lý, họ có thể bị cáo buộc che giấu thông tin, thậm chí bị nghi ngờ rằng đứa bé có liên quan đến Titan hoặc một thế lực ngầm nào đó.
"Đứa trẻ này có thể là một mồi lửa." Erwin thầm nghĩ. "Chỉ một tin đồn nhỏ thôi cũng có thể gây ra hỗn loạn trong thành, đặc biệt với những kẻ đang chực chờ cơ hội để công kích Trinh Sát Đoàn."
Mike Zacharias, cưỡi ngựa bên cạnh Erwin, khẽ nhướng mày khi liếc nhìn đứa bé. Anh hít một hơi dài, như thể đang cố gắng nhận biết điều gì đó từ không khí xung quanh. Sau đó, anh lên tiếng, giọng trầm và mang nét cảnh giác: "Erwin, anh nghĩ mọi người sẽ phản ứng thế nào khi chúng ta mang một đứa trẻ từ bên ngoài bức tường về? Người dân vốn đã sợ Titan, còn chính quyền thì chẳng ưa gì Trinh Sát Đoàn. Họ sẽ nghĩ chúng ta đang mang hiểm họa vào thành."
Erwin gật nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn không rời con đường phía trước. Ông đáp bằng giọng điềm tĩnh: "Đúng, họ sẽ nghi ngờ. Nhưng bỏ rơi nó không phải là giải pháp. Đứa trẻ này xuất hiện trong hoàn cảnh đặc biệt, Mike. Nó không thể bị coi là tội đồ chỉ vì nó tồn tại."
Mike im lặng một lúc, đôi mắt sắc sảo của anh dán vào đứa bé. Dù không nói thẳng ra, sự cau mày nhẹ và hơi thở dài cho thấy anh vẫn còn hoài nghi. Tuy vậy, Mike không phải người bốc đồng, và anh tin tưởng vào phán đoán của Erwin hơn bất kỳ ai khác.
"Anh có lý do của mình, tôi hiểu," Mike nói chậm rãi. "Nhưng tôi muốn anh biết rằng, chúng ta sẽ đối mặt với không ít rắc rối khi mang đứa trẻ này vào thành. Nếu có gì bất thường, tôi sẽ là người đầu tiên hành động."
Erwin khẽ mỉm cười, biết rằng Mike nói vậy không phải vì đe dọa, mà là lời cam kết bảo vệ. Tuy nhiên, ông cũng biết những khó khăn đang chờ phía trước. Trong thành, các tổ chức tôn giáo, vốn sùng bái ba bức tường và rao giảng rằng chúng là sự bảo hộ thiêng liêng, chắc chắn sẽ coi sự xuất hiện của đứa bé như một sự mạo phạm. Không ít lần họ đã gắn mác "dị giáo" cho những điều họ không thể giải thích hoặc không muốn chấp nhận.
Erwin lướt ánh mắt qua những binh sĩ trong đoàn. Một vài người đã dần quen với sự hiện diện của đứa trẻ, nhưng không phải tất cả. Một số vẫn giữ khoảng cách, ánh mắt chứa đầy sự cảnh giác và lo ngại.
"Nếu muốn giữ nó an toàn, chúng ta phải sẵn sàng đối mặt với mọi mối nguy từ trong lẫn ngoài bức tường," Erwin thầm nghĩ. "Dân chúng sẽ sợ hãi, chính quyền sẽ nghi ngờ, và những kẻ chống lại chúng ta sẽ tận dụng cơ hội này để hạ bệ Trinh Sát Đoàn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro