
Chapter 1
Author: neko-nya
Translator & Editor: Topaz Faye
Pairings: AoKi, KagaKuro
Tóm tắt: Một thi thể được phát hiện trong hồ nước cách trung tâm Tokyo 20 phút đi xe, vụ án được giao cho Thám tử Kagami xử lý. Nạn nhân là thành viên của Thế hệ Kỳ tích nổi tiếng, đã mất tích một cách bí ấn cách đây mười năm. Một người bạn cũ của nạn nhân giúp Kagami phá án, hai người cùng nhau đi tìm manh mối trong giới bóng rổ Nhật Bản – một cộng đồng tuy nhỏ nhưng lại gắn bó chặt chẽ vô cùng.
***
Tớ ra ngoài một chút rồi về ngay~!
- Ryouta
***
Mùa hè năm nay so với dạo gần đây đúng là nóng kỷ lục - nóng nực đến mức người dân trong vùng ai ai cũng đổ dồn về các sông suối ao hồ không kể lớn bé. Dù phải chen chúc chật cứng, bị bao vây bởi từng đoàn từng đoàn người đi trốn cái nóng điên đầu rồi chốc chốc lại va vào nhau, người ta vẫn không màng, miễn là hứng được một tí tẹo gió mát. Mọi chuyện diễn ra bình thường, cho đến khi một cặp đôi đang chèo thuyền bỗng nhìn xuống nước và phát hiện một thứ kỳ lạ.
Hai người họ nheo mắt, rướn người xuống săm soi làn nước.
Không phải là cá tôm hay cây cỏ hay những thứ thường thấy dưới đáy hồ, thứ đó có màu vàng nhờ nhợ xen lẫn trắng hếu.
Chốc lát sau, cô gái bật ra một tiếng thét chói tai.
Chỉ trong vài phút, người ta đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát ầm ĩ ngoài đường.
***
Kagami Taiga đang ngồi bên bàn làm việc, mồ hôi chảy ròng ròng dù đã bật cả điều hòa và một cái quạt máy con con. Kênh dự báo thời tiết dạo này cứ nói là sắp mưa rồi, nhưng đến một cọng mây trên trời còn chưa có. Bỗng nhiên điện thoại reo lên. Anh nhíu mày nhìn tên người gọi rồi nhấc máy lên lè nhè. "Hey, Alex, có chuyện gì thế?"
Bình thường anh sẽ hùng hục lao vào công việc ngay khi được gọi, nhưng khí trời nóng nực đang làm anh đờ ra. Anh thầm hy vọng sếp sẽ không bắt anh ra ngoài làm việc trong cái nắng điên cuồng này.
Giọng một người phụ nữ đáp lại, "Chào Taiga, chắc mông cậu chưa chảy xệ ra trên ghế vì nóng đâu nhỉ? Một thi thể vừa được phát hiện ở Suginami-ku, tôi ra lệnh cho cậu qua đó điều tra. Đến lúc làm việc rồi."
"Hở?"
"Cậu nói 'hở' là có ý gì! Phải nói 'Vâng, thưa quý cô!' hoặc 'Dĩ nhiên rồi ạ, thưa quý cô!' chứ! Tôi đâu có bứng cậu từ Mỹ sang đây để cậu chết dí trên bàn làm việc?! Đội bên kia vẫn chưa xác định được có phải là mưu sát hay không, cậu đi điều tra đi. Xong rồi báo cáo cho tôi. Tôi đưa cậu địa chỉ, cậu dùng GPS mà tìm đường."
Anh vừa đứng dậy vừa thở dài thườn thượt. "Được rồi... Tôi có nên đưa theo-"
"Tatsuya đang điều tra vụ khác nên tạm thời cậu sẽ hành động một mình."
"Hiểu rồi. Tôi đi ngay đây. Bye." Anh để điện thoại xuống rồi nhét phù hiệu vào túi áo ngực, đút chìa khóa ô tô vào túi quần, gắn còng tay và bao súng vào thắt lưng, luồn khẩu súng vào bao. Khi đồng phục đã xong xuôi, anh tiếc nuối quay lưng rời khỏi căn phòng có điều hòa, cất bước ra nhà xe.
Cánh cửa phòng vừa mở ra được một giây, một luồng khí nóng đã ập thẳng vào mặt Kagami làm anh ngập ngừng. Giờ này mà ngồi vào ghế thì áo quần anh sẽ tan chảy mất, đặt tay lên vô lăng chắc cũng sẽ bị bỏng cấp độ ba. Anh hít một hơi sâu, lò mò lấy ra chai nước suối, đổ một ít nước lên ghế ngồi ô tô. Mấy giọt nước ngay khi chạm mặt ghế đã kêu lên xì xèo rồi bốc hơi ngay tức khắc.
Thiệt là nguy hiểm quá đi.
"Nóng gì mà nóng ác chiến vậy..." Hai mắt mở lớn ngỡ ngàng, anh cẩn thận với tay vào nổ máy rồi bật điều hòa mà vẫn đứng ở bên ngoài. Chỉ đến khi thấy có vẻ an toàn anh mới nhảy vào, nhập địa chỉ vào GPS rồi lái xe đi mất hút.
***
Đường xá đông đúc, lại phải đi đường vòng mấy lần nên chuyến đi tốn nhiều thời gian hơn dự đoán. Sao lại không làm đường sá thẳng thớm, chỉ dẫn rõ ràng hơn một chút cho người ta đỡ lạc nhỉ? Đến nơi, Kagami ra khỏi xe, được một viên cảnh sát dẫn tới chỗ đám đông đang tụ tập bên ngoài khu vực giăng băng keo vàng. Anh phẩy phẩy tay để quạt, lòng thầm ước viên cảnh sát bên cạnh dẫn anh đi chỗ nào ít nắng hơn một chút.
"Vẫn chưa xác định được danh tính nạn nhân. Hiện tại chỉ biết người này là nam, có lẽ khoảng mười lăm hai mươi tuổi. Cao hơn 1m8, là dân thể thao. Xem xét xương thì tôi đoán là vận động viên bóng rổ. Chúng tôi đang cho người xuống nước mang số xương còn lại lên. Rất khó xác định thời điểm tử vong chính xác trước khi đưa thi thể cho pháp y xử lý. Nạn nhân đã bị trói, đúng hơn là cuộn lại bằng dây thừng, đầu dây kia cột một tảng đá - có lẽ để ngăn không cho thi thể nổi lên mặt nước. Nhưng tin tốt là nhờ thế mà chúng ta có thể thu thập hầu hết xương và các mảnh vụn áo quần mà cậu ta đã mặc. Dù vậy tôi không trông mong gì nhiều ở xét nghiệm ADN, các mẫu thử tìm được rất có thể đã bị tổn hại."
Kagami nhìn tấm trải trên cỏ, nhìn những chiếc xương vẫn vướng dây thừng được trải lên trên. Anh nhíu mày, cảm giác nóng nực biến đâu mất. "Nạn nhân khi chìm xuống có còn sống không?"
"Mong là không, nhưng hiện tại thì chưa biết được. Cậu ta chỉ còn là xương thôi mà. Nhưng sau khi đưa thi thể lên quan sát thì chúng tôi đã biết chắc chắn là một vụ mưu sát. Nạn nhân không thể nào tự quấn dây thừng quanh người kiểu này được."
"Ai là người phát hiện ra thi thể?"
Viên cảnh sát dẫn đường cho Kagami chỉ tay về phía một đám người đang ngồi dưới bóng cây gần đó. "Cặp đôi kia kìa. Họ phát hiện ra khi đang chèo thuyền, tôi chỉ biết thế thôi. Cô nàng tội nghiệp đã ngất xỉu khi biết đó là một cái xác."
"Ngất vì sốc nhiệt hay sốc tinh thần đây..." Kagami vừa lầm bầm vừa quỳ xuống nhìn thi thể kỹ hơn, tự biết né để mồ hôi của mình không rơi trúng. Thi thể cậu chàng này đã bị ném xuống hồ rồi, không nên xúc phạm cậu thêm nữa. Anh đưa tay lên trán vuốt mồ hôi, chợt phát hiện một thứ gì lấp lánh lẫn trong đống dây thừng. "Oi, qua đây đi. Cho cái này vào túi được chứ?"
Điều tra viên cẩn thận nhặt vật đó lên. "Ồ. Mắt tốt ghê nhỉ, thám tử." Anh ta nhướn mày ngạc nhiên. "Trông giống một cái khuyên tai..." Anh ta đặt cái khuyên vào bao rồi đưa lại nó cho Kagami xem xét.
Anh nheo mắt, ậm ừ suy nghĩ. "Vận động viên bóng rổ tuổi teen đeo khuyên tai một bên, hử? Các cậu xong việc ở đây, gửi thi thể qua bên pháp y rồi gửi báo cáo cho tôi, được chứ?"
"Vâng, thưa ngài."
"Tốt. Để xem ít ra chúng ta có xác định được danh tính cậu này không..."
***
Vài ngày sau, anh ngồi trong phòng làm việc đợi bản báo cáo. Vì sao mọi chuyện không tiến triển được nhanh như trong TV nhỉ? Nhưng ít ra trời cũng đã đổ mưa, nhiệt độ ngoài trời đã hạ xuống mức đủ cho người sống. Anh thở dài gõ gõ cây bút lên má, tự hỏi liệu nguyên một đội chuyên gia mất bao lâu để xét nghiệm một đống xương. Vừa nghĩ vậy anh đã nghe tiếng gõ cửa, một người cầm phong bì bước vào phòng. "Thám tử Kagami?"
Kagami giơ tay lên. "Đây."
Người mới đến tươi tỉnh hẳn lên, nhanh chóng bước đến cạnh anh. "À, xin lỗi. Đây là bản báo cáo về thi thể được tìm thấy ở hồ Thượng Zenpukuji. Danh tính nạn nhân vẫn chưa được xác định, chúng tôi vẫn đang kiểm tra những chi tiết nhỏ để tìm xem có khớp với ai trong kho lưu trữ hay không. Trong này cũng có bản vẽ chân dung nạn nhân khi còn sống. Dù chỉ là phác thảo nhưng cũng khá chính xác."
"Được rồi, cảm ơn nhé." Kagami nhận phong bì. Khi người kia đã đi rồi, anh tựa lưng vào ghế, rút giấy tờ bên trong ra. Anh tò mò muốn biết nạn nhân trông như thế nào. Dù chỉ trong bức phác họa, cậu ta rõ ràng rất đẹp trai, lại có phần quen thuộc. Nhưng anh lại không nhớ trước đây đã thấy khuôn mặt đó ở đâu.
Bụng anh réo lên làm đứt đoạn mạch suy nghĩ.
Anh liếc nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn trưa. Anh đặt tài liệu trở lại phong bì, cầm lấy cả phong bì lẫn ví tiền ra tiệm ăn nhanh mà anh là khách quen. Hamburger bình dân là nhất.
***
Anh ngồi xuống một buồng, trải bức phác họa cùng giấy tờ khác ra trước mặt, miệng nhồm nhoàm hamburger, lâu lâu hớp một ngụm sữa lắc. Bỗng nhiên một giọng nói vang lên từ sau lưng anh, "Xin lỗi..."
Vì quá ngạc nhiên, cơ thể anh không quyết định được là nên nuốt hay nên phun thức ăn ra. Vậy là cái hamburger mắc nghẹn trong cổ.
Mắt Kagami cay xè ngập nước, anh uống một ngụm nước lớn trong cốc rồi quay sang bên. Phải mất một lúc lâu anh mới để ý thấy một cậu chàng nhỏ con đang đứng đó, bình thản nhấm nháp từng ngụm đồ uống. "Đừng có lẻn đến sau lưng tôi như vậy! Cậu ở đây từ lúc nào?"
Cậu chàng có mái tóc và đôi mắt màu lam nhạt. Cậu chớp mắt bình tĩnh nói, "Thực ra tôi đã đứng đây được một lúc rồi. Xin lỗi, tôi không cố ý làm anh nghẹn. Nhưng chỉ là... bức vẽ của anh..."
Kagami ngạc nhiên quay lại nhìn bức phác họa trên bàn. "Hở? Cậu quen cậu ta à?"
"Vâng, đúng vậy."
Chà, Kagami vừa bất ngờ vừa thấy thú vị. "Thế à? Ngồi xuống đây đi. Kể cho tôi nghe nữa đi. Cậu ta từng là vận động viên phải không?"
Câu hỏi của anh làm cậu chàng lạ mặt nhướn một bên mày. "Vâng. Nếu đây đúng là người mà tôi đang nghĩ đến, cậu ấy là cầu thủ bóng rổ."
"Có lẽ đúng là người cậu đang nghĩ đến rồi. Cậu ta đeo khuyên tai một bên phải không?"
Người kia cầm bức vẽ lên nhìn chăm chú. "Đeo ở bên trái, đúng vậy," cậu chàng gật đầu xác nhận. "Lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy, tóc cậu ấy dài hơn bức vẽ này một chút. Nhưng còn lại thì rất giống - chỉ là chưa tô màu."
Kiểu nói chuyện này... rất có thể là người quen thân với nạn nhân. "Hửm? Tóc cậu ta màu gì?"
"Tóc vàng, mắt màu hổ phách..." Người kia đột nhiên ngừng lại, như thể muốn sắp xếp suy nghĩ của mình. "Anh không biết màu tóc cậu ấy? Tôi tưởng anh đã vẽ bức này."
"Không đời nào, đến chết tôi cũng không vẽ đẹp như thế," anh vừa phẩy tay vừa đáp thẳng thừng.
"Ồ. Xin hỏi làm sao anh có một bức phác họa cậu ấy?"
"Để tôi hỏi một câu nữa đã. Lần cuối cậu gặp cậu ta là khi nào, cậu... Xin lỗi, tên cậu là gì?"
"Kuroko Tetsuya."
"Thám tử Kagami Taiga, tổ án mạng." Vì tay Kagami đang đầy đồ ăn nên hai người họ cũng chẳng cần bắt tay.
Người kia vặn vẹo ngón tay. "Lần cuối tôi gặp Kise-kun là khoảng mười năm trước, khi cậu ấy... anh là thám tử? Tổ án mạng? Vậy có nghĩa là..."
Nuốt xong cái hamburger cuối cùng, Kagami nhíu mày, cảm thấy mình thật ngu ngốc. Anh đã không nghĩ tới việc phải báo tin xấu cho người khác ở một nơi thiếu trang trọng như thế này trong lúc đang nhồi thức ăn đầy miệng. Anh nói mà không suy nghĩ. "A, khỉ thật. Tôi rất tiếc khi cậu đã phải biết chuyện theo cách này. Nếu cậu không phiền, xin hãy đến văn phòng với tôi để nói cho tôi những điều cậu biết về 'Kise'? Nếu bây giờ cậu bận thì đến sau cũng được. Tôi làm việc ở văn phòng cả ngày. Đến đó rồi chúng ta nói chuyện tiếp. Tôi nghĩ hai chúng ta đều có thắc mắc cần được giải đáp. Và tôi nghĩ cậu sẽ giúp ích rất nhiều trong việc điều tra, cho nên..."
Vẻ mặt Kuroko vẫn bình tĩnh nhưng rõ ràng cậu đã bị chấn động. Cậu gật đầu nói khẽ, cảm xúc rối loạn được giữ kín bên trong. "Vâng. Dĩ nhiên tôi sẽ giúp hết sức mình. Bây giờ tôi phải về lại chỗ làm nhưng sau đó tôi sẽ đến. Tôi xin phép, Thám tử Kagami."
"Kagami là đủ rồi-" nhưng người kia đã đi đâu mất. "Gì chứ? Sao mà bốc hơi như vậy được...?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro