Chap 3
Truyện: Ảo Mộng Tình Yêu
Chap 3:
---------------------------------------------------------------------
Không biết nàng đã quỳ bao lâu, chỉ biết hai chân nàng đã tê rần, đầu óc choáng váng, dù vậy nàng vẫn ý thức được tình huống của chủ tử nàng mà ép không cho bản thân bất tỉnh. Nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng tốt đẹp, dường như ông trời cũng không thương cảm cho số phận của nàng mà còn làm trời đổ mưa. Mưa mỗi lúc một to, mưa như trút nước, như trút một oán hận nào đó. Nàng đã quỳ dưới nắng lâu như vậy nay trời lại đổ mưa liệu thân thể nàng có chịu nổi không đây. Nước mưa như thấm vào mỗi lỗ chân lông trên da nàng, hơi lạnh làm thân thể nàng run lên bần bật. Nàng bất lực, nàng uất ức, nàng tủi thân rồi cũng không kìm nén được khổ sở mà bật khóc, nàng khóc thật to, thật to, khóc như để trút hết uất ức lẫn khổ sở của nàng nhưng cũng không một ai , không một ai biết nàng đang khóc cả. Nước mưa hòa cũng những giọt nước mắt, tiếng khóc bi đát đau thương của nàng cũng bị mưa át đi. Nàng khóc cho thỏa thê, khóc cho đến không còn sức lực để khóc nữa nhưng cũng chỉ có mưa biết nàng đã khóc. Rồi thân thể yếu ớt của nàng cũng không chống chịu được nữa, nàng ngất đi trong sự mệt mỏi quá sức chịu dựng của bản thân. Trong lúc mơ màng nàng thấy bóng dáng hấp tấp chạy lại cùng những tiếng gọi đầy lo lắng của lan nhi , " em không sao là tốt rồi " là ý nghĩ cuối cùng của nàng trước khi hoàn toàn chìm vào mộng mị. Không biết nàng đã bất tỉnh bao lâu, lúc nàng tỉnh lại cũng đã lờ mờ tối. Nàng muốn cất tiếng gọi lan nhi nhưng cổ họng khô khốc, rồi một trận ho khan ập đến làm nàng suýt thì lại bất tỉnh, nàng tự cười bản thân " không ngờ thân thể của ta lại yếu ớt đến mức này ". Cửa mở kèm tiếng nói đầy lo lắng của lan nhi " Nương nương... cuối cùng người cũng tỉnh rồi, người làm lan nhi sợ.... sợ chết đi được.... hức hức....." , " nước... " nàng khó khăn cất tiếng nói " Vâng....hức.... người đợi tý...hức...lan nhi đi rót nước cho người". " Nương nương nước của người đây ". Uống xong nước lan nhi đưa cho cổ họng cũng dịu lại hơn.
- khụ...khụ , em khóc gì chứ, ta không sao.
- người còn nói không sao nữa, thể chất người từ nhỏ đã yếu ớt không thể bị nhiễm bệnh nhưng bây giờ người lại để bản thân nhiễm phong hàn nói lan nhi không lo lắng làm sao được.
- khụ,,,khụ.....khụ....
- Nương nương, người đừng làm em sợ....hức hức.
- khụ...khụ...không sao đâu thân thể của ta ta tự biết, à mà ta đã hôn mê bao lâu rồi ?
- người đã hôn mê hai ngày rồi.
- Ừ, thôi , em lui ra đi ta muốn nghỉ ngơi.
- vâng, lan nhi cáo lui
Cửa vừa đóng lại chưa được bao lâu thì lại mở ra, " khụ....khụ...em còn việc gì à, ta bảo em ra ngoài ta muốn nghỉ ngơi mà...." , " có vẻ hoàng hậu không hoan nghênh trẫm thì phải " nghe giọng nói uy nghiêm vang lên , nàng vội ngồi dậy định xuống giường hành lễ thì " miễn lễ đi ".
- không biết người đến có việc gì không'
- ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi thân thể không khỏe thì đừng cố ra vẻ hiền lương thục đức, ngươi không được phép chết ở lãnh thổ của ta.
- thần thiếp hiểu.
- hiểu thì tốt.
Hắn đi rồi nàng cũng không ngủ được nữa thì ra hắn không phải lo cho nàng mới đến mà hắn lo nếu nàng chết thì hai nước sẽ xảy ra chiến tranh mà thôi. Đáng thương, Liên Ý Nhã ơi Liên Ý Nhã ngươi thật đáng thương. Rồi nàng ngẩn người hồi tưởng lại đêm đó, lúc còn ở Liên quốc của nàng nàng vô tình thấy hắn ở ngự hoa viên, lúc đó hắn đứng bên hồ sen, bóng người cô độc , ánh mắt đau thương, rồi bất chợt giọt nước mắt trong suốt từ mắt hắn rơi ra. Có lẽ khoảnh khác ấy nàng đã khờ dại mà trao trái tim thiếu nữ cho hắn, nàng muốn được ở bên cạnh hắn, muốn chăm sóc và chia sẽ những nỗi đau cùng hắn. nhưng chỉ là đời người vô thường không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra cũng như nàng không đoán được tình cảnh của nàng và hắn hiện giờ đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro