[7] Lạy cha con đi
Anh gào khóc nức nở, tay run lên nắm chặt tờ giấy nhàu nát, đọc đi đọc lại từng dòng chữ viết trên đó, đã 20 năm trôi qua rồi, 20 năm tìm kiếm, cuối cùng thì anh cũng gặp được mẹ, người anh yêu thương và mong muốn gặp nhất nhưng bà ấy đã ra đi vĩnh viễn, Trương Triết Hạn bò về phía mẹ, đôi tay đưa ra nắm lấy tay bà như ngày bà còn sống, khóc đến không thở nổi, tay bà đã lạnh buốt chẳng còn chút hơi ấm, anh run rẩy áp tay bà vào má mình, mấp máy
-Đừng bỏ con mà, mẹ đã bỏ con một lần rồi, sao mẹ lại bỏ con nữa chứ ? Mẹ ơi !
Trương Triết Hạn nắm chặt lấy tay bà, tuyệt vọng ủ ấm nó, anh nằm gục ở đó rất lâu, mệt mỏi tâm sự với bà mà không mong nhận được lời đáp lại. Đến 7h tối, anh mới chịu buông bà ra, ngắm nhìn bà thật kĩ như để khắc sâu hình ảnh đó vào tâm trí, đưa tay rút điện thoại gọi đến bệnh viện mang xác bà đi hỏa táng, còn mình thì thu dọn các di vật bà còn để lại, đem cất vào một cái thùng giấy, bỏ lên xe mang đi
Trương Triết Hạn lôi bức thư của mẹ ra, đọc đi đọc lại từng chữ rồi cười như điên loạn, cười vì anh đã không biết được sự thật này lâu như vậy, cười vì sự ngu ngốc của bản thân, cười vì mình đang sống với ngườicha bội bạc đã ruồng rẫy mẹ anh , anh lái xe về Cung Gia trong đầu chất đống suy nghĩ, nhưng chỉ có suy nghĩ duy nhất được anh đẩy lên hàng đầu:" Rời khỏi Cung Gia tránh xa Cung Tuấn như đã hứa với Lục Khôi". Ông Cung khá lo lắng khi nghe người hầu kể lại rằng mấy ngày hôm nay Triết Hạn không về nhà, đêm qua thì có về nằm một chút rồi đi, ăn cơm cũng không về ăn, mà anh thì không có đến công ty, ông gọi hết Diệp Y rồi đến thư ký của anh và cả những người bạn chơi thân với anh nhưng không có thông tin gì cả, ông đang đắn đo trong việc có nên gọi Cung Tuấn hay không tại cậu thường xuyên nổi điên với khi có chuyện gì xảy ra với TriếtHạn, hiện tại thì gọi cậu không nghe máy, nên ông đành phải để lại lời nhắn cho cậu
-Tuấn Tuấn à, ba biết con đang giận ba, nhưng Hạn Hạn mấy ngày nay không về nhà rồi, anh có ở chỗ con không? Mong con nhận được lời nhắn của ba
Ngay lập tức, Cung Tuấn buông chiếc búa đang cầm trên tay ra làm nó rơi xuống đất, nhanh cởi đôi găng tay nhuốm máu ra, tiến về phía chiếc bàn gỗ dựng ở đó, cầm điện thoại lên
-Anh Trương Triết Hạn sao rồi ?
Cậu gọi lại cho ông Cung, giọng nói cố giữ bình tĩnh, tay nắm chặt lấy điện thoại, khẽ nhắm mắt mệt mỏi
-Anh không ở chỗ con sao?
Ông Cung khẽ nói, CungTuấn thực sự coi trọng TriếtHạn, nó có thể không gặp ông cả năm được nhưng nó chỉ có thể xa nhà nhiều nhất là 2 tháng vì nhớ Trương Triết Hạn chỉ cần Triết Hạn gặp chuyện nó lập tức sẽ trở về dù có giận ông đến thế nào đi nữa
- Nếu anh ấy có ở đây, tôi còn hỏi ông làm gì ?
-Vậy thì mau về tìm anh con đi
Nói rồi ông tắt máy, nghe cái giọng khó ở kia của nó đã làm ông không muốn nói chuyện với rồi, giọng con trai nói chuyện với bố như kiểu nhịn ỉa mấy ngày thế thì ai mà nghe máy. Ông đang ngồi suy nghĩ tất cả khả năng có thể xảy ra với Trương Triết Hạn thì anh đã bước vào nhà với vẻ mặt hết sức khó coi, đặt xuống bàn bứcthư của mẹ anh, anh ngồi xuống đối diện ông. Ông Cung khá bất ngờ với thái độ này của TriếtHạn, anh là người điềm đạm không dễ gì mà tức giận hay có sự thể hiện cảm xúc thái quá, ấy vậy mà hôm nay anh tức giận đến nỗi đập mạnh bức thư xuống trước mặt ông, khiến ông dự cảm có điều gì đó chẳng lành
- Tiểu Hạn à, con đã đi đâu mấy ngày nay vậy ? Với lại bức thư này là sao ?
Anh không đáp, dựa người ra sau nhắm mắt mệt mỏi, hai chân bắt chéo thoải mái, tay đưa lên nắn bóp hai thái dương, nhăn mày. Ông Cung ngờ vực cầm bức thư lên đọc qua rồi nhanh chóng hốt hoảng
-Con đã gặp bà ấy?
-Không ngờ đúng không? Ông không ngờ là mình đã giấu chuyện này kĩ đến vậy mà tôi vẫn biết đúng không? Nếu tôi không phát hiện ra thì ông còn định giấu tôi đến bao giờ ?
Trương Triết Hạn đứng lên, ánh mắt chua xót xoáy sâu vào ông, hai tay nắm thành quyền, nước mắt nhanh chóng chảy ra, anh nhanh chóng bước lên tầng thu dọn hết quần áo đồ đạc mà lôi xuống, đứng trước mặt ông, đôi môi run rẩy nói
-Còn điều gì ông giấu tôi không?
Ông Cung nhìn anh, tay chỉ xuống ghế, mời anh ngồi, chủ yếu ông đang câu giờ chờ Cung Tuấn về, ông cầm tách trà đặt lên môi nhấp nhẹ, rồi nhìn anh thở dài
- Ta ...ta Xin lỗi, vì ta...
- Vì ông ham mê giàu sang phú quý ông muốn lấy vợ giàu để đổi đời ông muốn nhiều tiếng tăm lẫn tiền bạc nên ông ruồng bỏ mẹ tôi để đến với bà ấy. Đúng không?
-....
- Bây giờ ông có tiền rồi đó ông có tiếng tăm lừng lẫy rồi đó ...ông trả lại mẹ cho tôi đi...
Bỗng Triết Hạn đi ra trước mặt ông quỳ xuống, cúi đầu đầy đau khổ, nước mắt cứ thế tuôn ra, có lẽ hôm nay sẽ là ngày anh vĩnh viễn không bao giờ quên được, anh dùng giọng điệu ngắt quãng cầu xin ông
-Xin ba hãy tha lỗi cho con, con không thể chấp nhận sự thật này, chỉ xin ba cho con một cuộc sống bình yên về nơi còn đã sinh ra coi như lời xin lỗi của ba về quãng thời gian qua đã giấu giếm con , công nuôi nấng và dạy dỗ của ba mẹ con xin khắc ghi, từ này chúng ta không nợ gì nhau, xin phép ba, con đi
Anh nói rồi đứng lên dụi nước mắt đi, bất ngờ ông ôm anh vào lòng, một tay xoa xoa đầu anh, một tay vỗ về tấm lưng gầy gò của anh, an ủi, một tay anh cũng đưa lên chạm vào lưng ông
-Xin lỗi con!
Ông khẽ nói rồi buông anh ra, tay đưa vào trong túi áo lôi ra một chiếc khăn tay thêu hình một con phượng hoàng đỏ, đưa cho anh
-Đây là kỉ vật của ta và bà ấy nó chứng minh cho tình yêu của ta và bà ấy, không ngờ ta còn dám giữ nó đến bây giờ mà không thấy xấu hổ, giờ đây con hãy mang nó đi đi, để bà ấy trên trời có thể nhắm mắt vì đã không lầm lỡ trao lòng tin cho kẻ phản bội như ta
Trương Triết Hạn cầm chắc chiếc khăn trong tay, cúi đầu một lần nữa rồi đi ra xe, phóng đi khuất qua bóng tối. Một lúc sau, Cung Tuấn về, cậu điên cuồng bước vào sảnh, khẽ đứng im nhìn ông, đợi chờ.
- Triết Hạn đâu?
-Đi rồi
Cung Tuấn mắt trợn trừng, đưa tay đập mạnh xuống bàn khiến mặt kính vỡ ra, nhìn ông nghiến răng hai mắt đỏ lừ, cả người run lên, gân tay cùng hắc huyết nổi rõ trên làn da nâu đồng
- Đừng có trả lời tôi như thế!
Ông Cung đặt chén trà xuống, chỉ xuống ghế, mời Cung Tuấn ngồi, nhưng cậu đâu có dễ giữ bình tĩnh trong trường hợp không biết anh trai mình đi đâu chứ, cậu bắt đầu hất tung chén trà nóng xuống đất là nước sóng ra, bỏng cả tay, chân bắt đầu đưa lên đá liên tục vào bàn đến khi vỡ tung tấm kính trên bàn, ông Cung vẫn ngồi đó nhìn những hành động điên khùng mà con trai mình đang làm, nhẹ xoa hai thái dương, mắt Cung Tuấn đỏ lử lên, cậu cầm lấy tấm kính, bóp chặt vào tay đến rướm máu, nghiến răng quay qua nhìn ông. Dùng bàn tay ướt máu lao đến, túm lấy cổ áo ông, kéo sát mặt ông về mình
-Triết Hạn đâu? Anh ấy đâu ? Ông đã làm gì anh ấy ?
Ông Cung nhăn mày, đưa tay đẩy CungTuấn ra, thằng nhóc bắt đầu xảy ra hội chứng rối loạn tâm lý, Cung Tuấn ngã nhoài ra sàn, đầu đập xuống đất đau điếng, hai tay nhuốm máu đưa tay lên ôm đầu, nước mắt chảy ra, bỗng thấy bóng người chạy từ cổng vào, cậu khẽ thầm thì rồi ngất đi
-Hạn Hạn
-Mau lấy thuốc lại đây, gọi bác sĩ đi
...
- Tuấn! Tuấn ơi! Con ơi !
Bà Cung nắm vội nắm lấy tay cậu khi cậu dần mở mắt, cơ thể nặng trĩu như muốn lôi cậu lún xuống giường, tay phải bị băng kín, tay trái thì truyền nước, đầu đau đến điếng người khiến cậu nhăn mày, cố chống tay ngồi lên dựa vào thành giường. Bà cũng đỡ con dậy, rồi nhanh lấy bát cháo để bàn bên cạnh, thổi thổi cho nguội
- Hạn Hạn đâu? Anh ấy đi đâu rồi ạ? Đã về chưa ?
Cung Tuấn đau đớn dựa vào thành giường, hôm qua sau khi ngất đi thì hiện tại đầu vẫn còn đau khiến thị giác của cậu không được tốt, hơi choáng làm cậu phải chớp chớp mắt liên tục, cố nhìn rõ hơn, bà Cung lộ rõ vẻ mặt thoáng buồn, hôm qua khi đang ngủ mê Cung Tuấn cũng kêu tên anh trai, rồi nước mắt chảy đầm đìa, nấc lên liên tục, bà lo lắng nên đã nói chuyện với chồng ngỏ ý muốn đưa Cung Tuấn đi bệnh viện nhưng ông đã kể hết câu chuyện xảy ra cho bà nghe, bà cũng hiểu nỗi khổ thầm kín của chồng mình qua lời kể chua xót nên bà không trách ông, Cung Tuấn nhăn mày, nhìn bà, muốn nghe câu trả lời ,bỗng bà cầm lấy tay của cậu, vỗ vỗ an ủi
-Trong hai tháng con rời đi, nhà ta đã xảy ra nhiều chuyện, có thể anh trai con đã biết được một sự thật ba mẹ đã giấu giếm từ lâu
Bà khẽ thở dài, khuôn mặt của người phụ nữ đã sắp đến tuổi 50 vẫn còn xuân thoáng một nét buồn, bà đã khóc suốt đêm hôm qua vì thương TriếtHạn, anh là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhất mà bà từng gặp và bà cảm thấy có chút tự hào vì được anh gọi là mẹ, nhưng cũng có chút tội lỗi vì đã giấu đi một kí ức quan trọng mà anh cần biết trong cuộc đời trưởng thành.
-Chẳng phải mẹ đã nói cho anh ấy rằng anh ấy là con nuôi của gia đình mình hay sao ?
Cung Tuấn rút tay ra khỏi tay mẹ, nhanh chóng hỏi, khuôn mặt cậu nhăn nhó, hai tay bắt đầu đan vào nhau biểu thị sự sốt ruột, ngay bây giờ cậu chỉ muốn xuống giường, lái xe khắp cái đất nước này để tìm TriếtHạn. Tìm anh, mang về, giữ bên mình suốt cả đời, không bao giờ rời xa nửa bước
-Tìm bây giờ cũng vô ích, thay vì nóng lòng đi tìm anh, thì con hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi và ngồi đây nghe mẹ kể lý do mà anh con bỏ đi, có thể sau này khi gặp lại, điều đó là chuyện cần thiết để gắn kết lại tình cảm của hai đứa
Bà Cung là người điềm đạm, dù khuôn mặt luôn thỏa mái khi nói chuyện nhưng lời nói thốt ra luôn mang một chút răn đe, đúng hơn là đáng sợ, Cung Tuấn dừng những hành động của mình lại, tựa người ra đằng sau, nhìn mẹ bằng ánh mắt mệt mỏi, đó là ánh nhìn thể hiện cậu đã buông xuôi, không còn muốn tìm Triết Hạn nữa. Bà Cung đặt bát cháo xuống đi ra ngoài lấy vào bức thư hôm qua Triết Hạn mang về đặt lên đùi CungTuấn, cậu cầm lên đọc một hồi, có chút khó hiểu. Quay qua bà Cung cất tiếng hỏi, bà chỉ nhẹ nhàng trả lời rồi kể lại hết những gì đã xảy ra và Triết Hạn là anh cùng cha khác mẹ với cậu
Đừng hận ba con, ông ấy chỉ làm điều tốt nhất để bù đắp cho Triết Hạn thay vì hận hãy cảm ơn ông ấy vì ông ấy đã giúp con gặp được Triết Hạn được ở bên anh ấy một thời gian dài
Bà khẽ đứng lên tiến ra cửa, khẽ khóa chốt ngoài lại ngăn không cho Cung Tuấn đi một lần nữa, cậu tức giận hất tung bát cháo xuống đất, nhanh với lấy chiếc điện thoại gọi cho Triết Hạn
khói từ ống sắt bay vào không trung, dày đặc và mù mịt y như tâm trạng anh vậy, anh đang ở nơi hỏa táng cùng với DiệpY, thậm chí anh còn nhớ rõ khuôn mặt lo lắng của cậu ta khi anh xin ngủ nhờ vào đêm qua. Bỗng điện thoại anh reo lên, Trương Triết Hạn biết rõ là ai gọi nhưng anh lờ đi, tiếng chuông cứ ngừng rồi lại reo không dứt cứ tiếp tục như vậy cho đến khi Diệp Y không chịu được nữa, cậu ta nhăn mày đứng lên bỏ đi khỏi sự ồn ào khó chịu
Trương Triết Hạn lúc này mới lôi điện thoại từ trong túi quần ra. Đúng như dự đoán của anh, đó là CungTuấn. Có lẽ cậu đã về nhà rồi, vậy là anh cũng sẽ yên tâm mà ra đi, lời hứa với Lục Khôi cũng được thực hiện trọn vẹn. Các cuộc gọi cứ liên tục đổ đến, anh biết mình sẽ không có đủ can đảm để nghe giọng cậu ngay bây giờ và cậu cũng sẽ trách anh vì đã bỏ rơi mình nên anh đã quyết định chỉ đứng đó nhìn từng cuộc gọi một hiện lên, cho đến khi nào nó kết thúc
Cung Tuấn lòng nóng như lửa đốt, lảo đảo bước xuống giường, giật mạnh ống truyền nước ra khỏi tay làm máu bắn ra, tức giận đập phá đồ đạc trong phòng rồi tuyệt vọng nằm xuống sàn nhà, khóc nức nở, cậu biết cuộc gọi đi của cậu sẽ không bao giờ được trả lời nhưng tại sao cậu vẫn cố chấp gọi hết cuộc này đến cuộc khác, tuyệt vọng nói vào điện thoại hi vong tin nhắn thoại đó sẽ đến với anh
-" Anh à! Về với em đi? Có được không?"
Ngay lập tức Triết Hạn khóc, khóc òa lên như một đứa trẻ, giọng của Cung Tuấn cầu xin anh xen chút mệt mỏi và đau khổ, làm anh cảm thấy mình thật có lỗi với cậu, anh nhớ cậu, nhớ hành động yêu thương ân cần chỉ dành cho riêng anh, nhớ giọng nói trầm ấm, nhớ mùi hương còn lưu luyến mãi nơi tà áo, thực sự rất nhớ, nếu bây giờ đủ cam đảm chắc chắn anh sẽ về đó mà ôm chặt lấy cậu không bao giờ bỏ đi, nhưng đã quyết định thì không thể thay đổi, anh đứng lên nhìn chiếc điện thoại cầm trong tay vẫn đang đổ chuông miệt mài, gửi gắm hết nỗi nhớ, yếu đuối vào đó, dùng sức lực mạnh mẽ nhất mà ném nó xuống dòng sông đối diện . Ôm hũ cốt của mạ từ tay Diệp Y , anh cúi thấp xuống thì thầm
" Con làm lại từ đầu mẹ nhé "
________♡♡♡______
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro