Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[18]

    Trương Triết Hạn hồi hộp, tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài nhưng Simon bước vào khiến anh thở phào nhẹ nhõm nói đúng hơn là thất vọng, suy cho cùng anh cũng đang ở Cung Gia mà Cung Tuấn thì chưa xuất viện.

-Đi một nơi thật xa, sẽ không bao giờ để Cung Tuấn tìm thấy nữa

Simon mặt không chút cảm xúc, khẽ thở dài nhìn anh, trên tay cậu đang cầm một tờ đơn xin xuất viện sớm cho CungTuấn, cậu đã nghĩ khi về nhà có thể hắn sẽ nhớ lại điều gì đó và lại cùng anh sống một cuộc sống hạnh phúc, cuối cùng viết tờ đơn này cũng thành công cốc rồi

-Em không biết anh định trốn đi đâu, nhưng người có duyên ắt sẽ gặp lại, nếu muốn rời đi, em khuyên anh nên đến chỗ Cung Tuấn thăm nó rồi nói lời từ biệt trước đã

Trương Triết Hạn nhìn tờ giấy trên tay Simon, cười gượng gật đầu, anh nhanh chóng thu dọn nốt hành lý, đứng lên chào Simon một câu rồi đi thẳng xuống nhà, ngay lúc này, Simon mới vội vã nhấc điện thoại lên gọi một người, phong thái hết sức gấp rút

- Làm ơn nghe máy đi thằng khốn này

...

Bệnh viện giờ đã vắng người nên khá yên tĩnh, từng tiếng bước chân của Triết Hạn chạm xuống nền gạch vang lên từng tiếng não nề và chậm chạp, mắt anh cứ liên tục chạy ra những hạt pha lê trong suốt nhưng khuôn mặt không hề có đến một biểu cảm, ngay khi bước đến trước phòng bệnh của CungTuấn, anh chần chừ đặt chiếc vali xuống băng ghế bên cạnh, ngồi xuống đó mà ôm mặt khóc nức nở, anh không dám đối diện với hắn, không dám xa lìa hắn, anh sợ cảm giác mỗi ngày thức dậy không thể nhìn thấy hắn, không thể nằm trong vòng tay của hắn, không thể cùng hắn xây dựng một gia đình - Không thể yêu thương hắn

Anh đã khóc ở đó đến khi nước mắt khô hết và hai mắt anh mờ đi, run run đứng dậy, anh lấy hết dũng cảm mà bước vào căn phòng tối tăm, thứ duy nhất giúp anh nhìn thấy là chiếc đèn ngủ yếu ớt bên cạnh Cung Tuấn và ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh CungTuấn, anh yên tĩnh ngắm kĩ khuôn mặt điển trai đang yên giấc kia, miệng anh khẽ vẽ một nụ cười hiền, tay anh nhẹ động vào tay hắn, không biết tự bao giờ những dòng nước mắt lại lăn dài trên bờ má ửng hồng, anh gục xuống tì trán vào tay hắn, rấm rứt mà nén tiếng khóc nức nở

-Em phải sống cho thật tốt, chút nữa anh sẽ phải rời khỏi đây, chắc sẽ lâu lắm mới có thể gặp lại em, may mắn vì em đã không nhớ anh ra anh là ai vì....nếu em nhớ ra chắc hẳn sẽ đau lòng lắm

Anh nhỏ giọng cố nén lời nói để lấy lại bình tĩnh, anh không muốn Cung Tuấn tỉnh dậy lúc này

-Sau này khi em lập gia đình anh sẽ về chúc phúc cho em, khi em xuất viện ở nhà sẽ có nhiều người yêu thương em và sẽ không làm tổn thương em như anh đâu, giờ anh phải đi rồi....xin lỗi em,em trai của anh

Triết Hạn đứng dậy, đưa tay dụi mắt, ngay khi anh vừa quay lưng thì một bàn tay nắm lấy cổ tay anh đầy gắt gao và chiếm giữ, Cung Tuấn bật dậy, khuôn mặt đầy đau đớn nhìn anh, hắn nắm chặt lấy tay anh không buông

- Cho đến bây giờ, anh vẫn muốn bỏ em mà đi sao? Anh nhẫn tâm đến vậy hả ? Trương Triết Hạn

Anh bất ngờ xoay người và nhận ra Cung Tuấn đang nhìn mình chằm chằm, hắn đã gọi tên anh, lần đầu tiên sau khi hắn tỉnh dậy, hắn đã gọi tên anh, anh không tin vào tai mình nữa, anh mơ hồ rút tay ra khỏi tay CungTuấn, cố gắng nhanh nhất có thể lẩn trấn đi một nơi nào đó để ngăn những bất ngờ dồn dập.Triết Hạn cứ thế mà chạy, cố hết sức có thể trốn tránh và bỏ ngoài tay tiếng gọi từ đằng sau lưng cho đến khi cả cơ thể bị giữ lại và kéo vào lòng ai kia. Cung Tuấn ôm chặt anh đầy gắt gao, hắn gục đầu vào hõm cổ và khắc ghi từng mùi hương trên cơ thể anh vào tâm trí hắn như thể nếu hắn không kịp tỉnh giấc và nghe điện thoại của Simon thì anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mắt hắn nữa. Bỗng một lực đạo mạnh đẩy bật hắn ra, Triết Hạn lùi lại, anh nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ giàn giụa nước mắt

- Cậu nói dối, mau cút về phòng bệnh của cậu đi, thậm chí cậu còn không thể nhớ ra tôi là ai? Đừng mở miệng ra nói mấy lời vô nghĩa như thế

Anh chỉ thẳng tay vào mặt Cung Tuấn và gắt lên, anh đưa hai tay về lau đi những dòng nước liên tục chảy dài, Cung Tuấn nhăn mày, tiến đến gần anh, tay hắn đưa lên chạm vào anh, ngay lập tức anh không ngại ngần mà hất ra làm hắn thẫn người

-Anh ghét em đến vậy sao? Sau tất cả những gì em đã làm? Vì anh?

Cung Tuấn đứng lặng nhìn anh một hồi lâu rồi đau đớn mà quay lưng bỏ đi, Triết Hạn lặng lẽ nghe tiếng chân bước xa về phía cuối hành rồi ngồi thụp xuống sàn đá lạnh, một loạt suy nghĩ hiện ra khiến anh vô cùng hoảng loạn,  anh cười nụ cười đau đớn tột cùng

" Em cố chấp như vậy sao Cung Tuấn,  em biết chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ mà , em biết mối quan hệ này là sai mà, tại sao em luôn làm anh khó sử như vậy.  Không sao rồi, sớm thôi em sẽ không còn thấy anh nữa em sẽ quên được anh và em sẽ tự tìm hạnh phúc cho mình Cung Tuấn à "

" Tách "

" Tách "

Từng giọt máu đỏ thẫm rớt xuống nền đất lạnh , rớt trên mu bàn tay anh . Triết Hạn thản nhiên lau nó đi như chưa từng có gì sảy ra

CungTuấn lại xuất hiện,  hắn đứng ở cuối hành lang, ánh mắt chua xót chằm chằm vào người con trai nhỏ bé đang thẫn thờ trên băng ghế trong bệnh viện, hắn thực đã đạt được những gì hắn muốn, được nghe anh nói yêu hắn, được nhìn thấy anh vì hắn mà đau khổ đến nhường nào, được anh chăm sóc và kể lại những kỉ niệm mà có thể hắn đã quên nhưng đây không phải là kết cục mà hắn muốn, hắn cần anh, hắn sẽ chẳng bao giờ buông tay anh đâu, hắn biết tình cảm hắn dành cho anh đã đi quá xa nhưng hắn đã quá yêu anh, hắn sẽ không cho bất cứ ai cướp qnh khỏi tay hắn và anh cũng không được rời xa hắn

Triết Hạn ngồi đó dựa người vào ghế anh không muốn đứng lên, anh cũng không muốn rời khỏi đây, có lẽ anh muốn giữ một chút hơi ấm còn sót lại của Cung Tuấn trong lồng ngực trước khi phải rời xa hắn, bỗng bất ngờ một lực đạo kéo anh lên và đè mạnh vào tường khiến anh khẽ kêu lên một tiếng nhưng ngay lập tức Cung Tuấn chặn môi anh bằng một nụ hôn sâu đầy mạnh bạo. Ngay lập tức anh đẩy mạnh hắn ra rồi vô tình tát hắn một cái chát chúa, Cung Tuấn thẫn thờ lùi lại, mắt hắn mở to và hoàn toàn đứng hình, từ khóe mắt hắn bắt đầu tuôn ra những dòng lệ mà có lẽ Triết Hạn chưa bao giờ được thấy, anh vội vã đưa tay lên mặt hắn và xin lỗi rối rít trong nước mắt, nhưng hắn bỗng giữ tay anh lại

-Em không bị mất trí nhớ

_______♡♡♡_______

Nói chứ bộ này SE , bà nào có trái tim mỏng manh dễ vỡ có thể out
Lỡ khóc tui không tới dỗ đc đâu nhen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro