02.
"Tôi đã đợi cậu rất lâu rồi đó, Vân Thâm."
Người đàn ông nói bằng một giọng khá hài hước, hắn đứng quay lưng lại về phía cửa nhưng rất rõ người đang tiến dần về phía mình là ai. Những ngón tay thanh mảnh nhịp trên bàn theo tiếng bước chân đang tới gần. Tần suất rung của sàn gỗ ngày càng mạnh hơn, và cuối cùng cũng dừng lại. Người đứng sau đang ở cách hắn có một mét, vừa bằng chiều dài của chiếc bàn gỗ này.
"Sao anh lại biết tên tôi?"
Vân Thâm nhíu mày hỏi người đàn ông lạ mặt. Anh tỉnh dậy và thấy mình đang ở đây, một dinh thự hoang vắng có lẽ đã bị bỏ trống trong nhiều thập kỷ, tại một cõi hư vô không biết tên là gì. Một nơi anh có cảm giác quen thuộc, nhưng lại nhận ra mình chẳng biết đây là đâu.
"Tên ấy mà, dù sao cũng chỉ là một cách gọi và định danh một người thôi. Người ta ban cho nhau những cái tên vì người ta chẳng biết mình là ai cả. Cậu có thể tên là Vân Thâm, vì đó là cái tên thuộc họ mẹ mình. Cậu cũng có thể là Satan, hừm, một cái tên không tệ, rất hợp với cái danh ông trùm thế giới ngầm ở nước Mỹ đấy. Nhưng mà..." Người đàn ông kéo dài giọng ra khiến Vân Thâm cảm thấy có chút nóng nảy, hắn nói bằng một chất giọng ở âm vực cao đầy chát chúa, như đang khiển trách, mà cũng như đang chất vấn, "Lục Đình Thâm, sao cậu lại vứt bỏ cái tên đầu tiên của mình vậy, hỡi đứa con nhà họ Lục?"
Lục Đình Thâm
Lục Đình Thâm.
Đứa con nhà họ Lục.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, Vân Thâm đã không còn giữ nổi sự bình tĩnh mà đập mạnh hai tay xuống bàn, đôi mắt luôn thờ ơ nay vằn lên những tia máu, anh rít qua từng kẽ răng.
"Câm miệng!"
Lúc này, người đàn ông lạ mặt kia mới từ tốn quay người lại nhìn Vân Thâm. Và thật kỳ lạ, dù anh nhìn thấy được toàn bộ hình hài của người đàn ông ấy nhưng lại không có cách nào để thấy rõ được khuôn mặt của hắn. Nhưng Vân Thâm nhanh chóng gạt điều này ra sau đầu. So với khuôn mặt, anh càng muốn biết mục đích của Kẻ Vô Dạng là gì hơn.
Kẻ Vô Dạng ngắm nhìn khuôn mặt đầy giận dữ của Vân Thâm, hắn chỉ mỉm cười một cách điềm nhiên.
"Chậc, vậy là cậu đã tự thừa nhận rồi. Dù cậu có không muốn nhưng cậu cũng đâu có thể phủ nhận được một nửa dòng máu nhà họ Lục đang chảy trong người cậu được. Sao nào, căm thù cái dòng máu của cha mình đến thế à? Hay là cậu đang căm thù chính mình, hả đứa con hoang không được thừa nhận?"
Vân Thâm không đáp lại. Anh lập tức thu lại vẻ giận giữ của mình. Kinh nghiệm của một kẻ đã từng bị buộc phải lăn lộn ở dưới đáy cùng của xã hội không cho phép anh phơi bày ra những cảm xúc thật một cách quá khích trước những người như này. Và từ giọng nói, Vân Thâm có thể đoán được Kẻ Vô Dạng không muốn uy hiếp hay làm gì bất lợi với anh, hắn chỉ đơn thuần muốn dò xét suy nghĩ của anh, thông qua việc kích động anh bằng cái tên mà anh luôn cố giấu đi này.
"Cậu không trả lời câu hỏi của tôi à. Điều đó làm tôi buồn đấy," Kẻ Vô Dạng thở dài và nói bằng một giọng như đang thất vọng: "Vậy thì tôi đổi câu khác nhé. Cậu có muốn sống không?"
"Có, tôi không thể chết vào lúc này."
Vân Thâm trả lời gần như là ngay lập tức.
Kẻ Vô Dạng gật gù tỏ ý đã hiểu, hắn lại tiếp tục đặt thêm một câu hỏi nữa.
"Vậy, cậu muốn sống vì gì?"
Ánh mắt Vân Thâm lóe lên sự nguy hiểm. Vì sao lại là câu hỏi này? Anh yên lặng nhìn chằm chằm vào Kẻ Vô Dạng, hắn cũng không thúc giục, yên lặng chờ đợi đáp án của anh. Sau một phút tĩnh lặng rợn người tưởng chừng dài bằng cả thế kỷ ấy, Vân Thâm mới trả lời, giọng như đang gằn từng tiếng.
"Tôi muốn lật đổ cả nhà họ Lục. Tôi muốn thấy cái gia nghiệp huy hoàng mà họ đã cố gìn giữ suốt hàng thập kỷ phải sụp đổ dưới chân tôi. Những kẻ đã gây nên mọi sự đau khổ cho tôi phải gào thét và vùng vẫy trong tuyệt vọng, bị nhấn chìm trong sự nhớp nhúa của cuộc đời mà không được ai cứu vớt."
Kẻ Vô Dạng bỗng bật cười khùng khục. Hắn cười như một kẻ loạn trí, tựa như những lời nói đầy hận thù và cay nghiệt của Vân Thâm vào tai hắn bỗng chốc hóa thành một câu chuyện cười thế kỷ nào đó.
"Thú vị lắm. Một đứa con muốn giết cha mình, và một đứa em trai muốn giết anh trai mình."
Hắn đi từng bước tới gần ô thoáng nhỏ bằng lòng bàn tay ở một góc trong căn gác mái. Ánh chiều tràn vào căn phòng, phủ lên người Kẻ Vô Dạng khiến khuôn mặt hắn như được bao bọc trong một vầng sáng.
"Vậy còn cô ấy thì sao?"
"Ai cơ?"
"Còn ai vào đây nữa?" Kẻ Vô Dạng như không thể tin nổi sao Vân Thâm lại hỏi mình một câu hỏi hiển nhiên tới vậy: "Đương nhiên là cô gái mà cậu thích rồi. Không phải cô ấy yêu anh trai cậu sao? Cậu nỡ để cô ấy buồn à?"
Vân Thâm nhìn hắn, khóe môi cong lên để lộ một nụ cười mỉa mai, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh rét buốt tới rợn sống lưng.
"Cô ấy là của tôi. Tôi sẽ đem cô ấy trở lại bên cạnh mình, dù có phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào đi nữa. Chỉ cần nhà họ Lục sụp đổ, chỉ cần lão già và cái tên Lục Đình Kiêu đó mất đi mọi thứ, cô ấy sẽ trở về, mọi thứ sẽ quay lại quỹ đạo mà nó vốn phải vậy."
Kẻ Vô Dạng lắng nghe nhưng có vẻ không quá để tâm tới những lời mà Vân Thâm nói. Hắn cúi đầu, đoạn khẽ ngâm nga một đoạn trong trường ca Thần khúc của Dante bằng một giọng trầm và lạnh, gợi nhớ tới những kí ức nhuốm máu đầy xa xăm.
Từ trên cao một dòng suối chảy xuống,
Đổ vào cái khe rồi từ đó chảy ra.
Nước đen như bồ hóng hơn là màu xanh đậm,
Chúng tôi đi theo dòng nước đen ấy,
Vào sâu hơn bằng một lối khó đi.
Con khe buồn thảm đó chảy xuống,
Tới chân những vách đá xanh lạnh lẽo,
Hòa vào cái đầm tên là Xtigiê.
Và tôi nhìn chăm chú,
Những con người, vấy đầy bùn dơ,
Tất cả đều trần truồng và mặt mày giận dữ.
Họ đánh lẫn nhau, nhưng không phải bằng tay
Mà bằng đầu, bằng ngực và bằng chân,
Và dùng răng đớp nhau từng miếng một
Rồi hắn lại lần nữa quan sát vẻ mặt của Vân Thâm, không phải là cái phớt qua như lúc ban đầu, mà là cái nhìn cẩn trọng nghiên cứu, dò xét từng sự thay đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt của chàng trai trẻ kia. Hàng lông mày nhíu chặt, những ngón tay đặt trên bàn gồng lên và hơi siết, vai co lại khẽ run rẩy. Nhưng điều quan trọng hơn cả, ngay khoảnh khắc hắn dừng ngâm thơ, hắn đã nghe thấy một tiếng thở hắt ra của Vân Thâm, tiếng thở ấy chỉ kéo dài vỏn vẹn có một giây thôi, và rất nhẹ, nhưng thế là đã đủ lắm rồi.
"Đây, đứa con hoang tội nghiệp," Kẻ Vô Danh lục lấy khẩu súng được cất trong áo khoác của mình, hắn thảy khẩu súng lên bàn, mạnh tới mức khiến một bàn bằng gỗ lung lay một trận, "quy tắc cũ nhé. Nếu cậu thắng trong trò Russian Roulette, cậu sẽ trở về với thế giới vốn có của cậu. Còn nếu cậu thua..."
Đoàng.
Vân Thâm đứng đó, nhìn Kẻ Vô Dạng bằng ánh mắt lạnh tanh như thể nhìn một con cá chết. Bàn tay phải của anh đang nắm chặt lấy khẩu Smith&Wesson, và nòng súng vẫn còn đương nóng sau phát đạn vừa rồi.
Kê Vô Dạng ngã xuống đất, trong khi còn chưa phổ biến xong luật chơi mà hắn đặt ra.
Vân Thâm liếc nhìn xác của hắn. Sau đó, anh quay nòng súng chĩa về phía thái dương của mình, nói với thi thể trước mặt bằng một giọng vừa mỉa mai mà vừa hài hước.
"Chậc, so với việc phải trông chờ vào sự may mắn của cuộc đời thì tôi vẫn thích tự mình điều khiển vận mệnh hơn. Luật, sinh ra là để phá vỡ. Viên đạn đã được bắn ra, xác suất trở về 0%, hay có nghĩa là, tôi đã thắng, và chỉ có tôi mới là người chiến thắng."
Nói rồi, anh vứt khẩu súng xuống đất, quay người mở cửa rời khỏi nơi này. Một khẩu súng đã hết đạn thì không cần phải giữ lại làm gì nữa.
Vân Thâm mở mắt ra.
"Vân Thâm, anh tỉnh lại rồi sao?"
Nghe thấy giọng nói lo lắng của cô gái, vẻ điên cuồng và lạnh lùng trong ánh mắt anh lập tức rút đi.
Sau gáy truyền tới cơn đau âm ỉ. Mặc dù đã được băng bó, nhưng Vân Thâm vẫn cảm thấy nơi vết thương dính nhớp và nồng mùi máu.
Chưa phải lúc. Ít nhất không phải là bây giờ.
Anh chớp mắt, ánh mắt lúc này chỉ còn vẻ lười biếng tĩnh lặng, tựa một mặt hồ phẳng lặng không đáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro