
01.
Rào.... rào....
Vân Thâm lặng người đứng trên bãi biển. Xung quanh thật vắng lặng. Hoàng hôn đỏ rực phản chiếu trên biển lặng khiến nơi đây như được nhuộm trong sắc đỏ. Và cách đó không xa, một dinh thự xưa cũ hiện lên sừng sững giữa cái cõi mênh mông hoang vắng này.
Đôi chân của Vân Thâm chậm bước về phía dinh thự. Cậu không biết nơi đây là đâu, hay dinh thự này là của ai. Nhưng bước chân của cậu vẫn đều đều bước tới trước cánh cửa lớn dẫn lối vào trong dinh thự. Vân Thâm kiễng chân lên, bàn tay nhỏ bé khẽ kéo tay nắm cửa xuống rồi đẩy vào trong. Một tiếng kẹtttttttttt vang lên thật dài. Cửa không khóa.
Ngay khi vừa bước vào, cánh cửa phía sau lưng lập tức đóng lại, như muốn tách biệt với thế giới ngoài kia. Vân Thâm nhìn lên cánh cửa mấy giây, rồi quay đầu lại đi thẳng về phía trước.
Dinh thự không bật đèn hay thắp bất kỳ ngọn nến nào. Nguồn sáng duy nhất tới từ những tia nắng chiều len lỏi qua những khe cửa chớp mà chảy vào trong, cố soi chiếu một vài góc nhỏ tăm tối trong dinh thự đượm vẻ âm u này.
Thật ra Vân Thâm không sợ bóng tối. Một đứa trẻ từng phải tự mình giành giật lấy cái mạng của nó ngay từ khi sinh ra sẽ không bao giờ sợ bóng tối. Người ta sợ bóng tối vì không biết thứ gì sẽ xuất hiện từ trong màn đêm ấy, còn Vân Thâm học cách hòa mình vào đêm đen để trở thành thứ khiến người ta phải khiếp sợ. Bóng tối từ lâu đã trở thành bạn của cậu bé ấy.
Vân Thâm đi khắp mọi ngõ ngách của dinh thự, bước lên những bậc thang xoắn ốc để đi lên những tầng lầu phía trên. Cậu cố bước những bước nhẹ bẫng để không phát ra tiếng động, nhưng những bậc cầu thang gỗ có lẽ đã quá cũ, liên tục vang lên những tiếng kẽo kẹt như muốn điểm thêm sự đáng sợ cho tòa dinh thự vô chủ.
Những cánh cửa phòng trên tầng cũng đang được đóng chặt, kể cả cửa chớp. Có lẽ chủ nhân của nơi này đã rời đi từ lâu, vì chẳng có chút điểm gì là cho thấy có người đang sống ở đây cả. Nhưng Vân Thâm vẫn tiếp tục đi dọc theo hành lang dài sâu hun hút ấy, một cách vô định.
Cậu không biết hành lang này dài tới mức nào, cũng chẳng biết cái đích của mình là ở đâu. Cậu cứ đi, chẳng biết vì lý do nào cả, chỉ đi thôi, thâm tâm bảo thế. Vân Thâm cứ đi mãi, đi mãi, như muốn đi tới tận cùng của dinh thự. Đôi chân nhỏ bé đã có chút mỏi nhưng chưa hề ngừng nghỉ một giây phút nào. Ngày cũng sắp tàn, những tia nắng yếu dần, không còn đủ sức chiếu sáng một vài góc nhỏ nữa, thu dần qua khe cửa chớp và cuối cùng là biến mất hẳn. Dinh thự chìm hẳn vào trong bóng tối.
Bỗng tiếng chuông đồng hồ từ một góc nào đó của dinh thự cất lên. Từng nhịp búa gõ lên những chiếc gông làm bằng đồng thau làm ngân lên khúc Westminster nặng nề trầm thấp. Những hồi chuông ngân dài tựa tiếng thở não nề của thời gian.
Lord through this hour,
Be Thou our guide
So, by Thy power No foot shall slide.
Lạy Chúa trong giờ này,
hãy hướng dẫn chúng con
Vì vậy, nhờ quyền năng của Ngài, con không trượt ngã được.
Đồng hồ điểm 6 hồi chuông, và rồi mọi thứ lại trở về với vẻ tĩnh lặng tới mức nghe thấy cả tiếng tim đập trong lồng ngực.
Vân Thâm nhắm mắt lại. Khi thị giác không còn thì những giác quan khác sẽ trở nên nhạy bén hơn. Đây là điều mà cậu đã tự đúc rút trong quá trình sinh tồn của mình. Và rồi, Vân Thâm đã cảm nhận được một điều gì đó. Có một tiếng động, rất nhẹ, rất khẽ, có vẻ như vang lên từ trên gác mái của tòa dinh thự này. Tìm ra âm thanh, và nó sẽ trả lời cho việc tại sao cậu lại ở đây. Vân Thâm nghĩ thế, và tin là thế.
Cậu lần theo thứ âm thanh ấy, và khi đã cảm nhận được nó đã ở rất gần mình rồi, chỉ còn cách một lớp cửa gỗ nữa thôi, lúc này cậu mới mở to đôi mắt màu xám thẫm.
Khác với những nơi khác của dinh thự, cánh cửa dẫn lối vào căn phòng gác mái này có vẻ cũ hơn, và bẩn thỉu hơn. Vân Thâm đưa tay ra đẩy cửa, những lớp bụi khẽ rơi xuống mặt cậu, lớp mạng nhện dính trên cửa cũng bị kéo dãn ra rồi đứt phụt. Nhưng Vân Thâm không quan tâm tới những điều ấy mà bước vào.
"Xin chào nhóc con."
Ở giữa căn phòng đặt một chiếc bàn gỗ nhỏ, trên bàn đặt một ngọn nến trắng đang được thắp sáng. Ngọn lửa lúc to lúc nhỏ, tựa như một tinh linh đang vui mừng nhảy nhót. Kẻ vừa lên tiếng chào Vân Thâm ngồi quay lưng về phía cửa, những ngón tay thanh mảnh trắng nõn của kẻ đó liên tục lật giở những trang sách tạo nên tiếng sột soạt.
Vân Thâm vẫn đứng ở ngưỡng cửa chứ không tiến vào trong, đôi mắt tràn ngập vẻ cảnh giác trước kẻ lạ mặt. Cậu bé khẽ gằn giọng, cố để cho chất giọng non nớt của mình nghe có vẻ trầm hơn.
"Ngài là ai?"
Lúc này kẻ lạ mặt mới thôi không lật sách nữa. Hắn quay lại nhìn vào Vân Thâm. Thật lạ lùng làm sao, càng cố gắng nhìn, Vân Thâm lại càng không thấy rõ được khuôn mặt của kẻ ấy, như thể đã có một lớp sương mù giăng ra trong trí não không cho phép cậu nhìn vậy.
"Ta là ai?" Hắn nhắc lại câu hỏi của Vân Thâm, rồi lại tự trả lời bằng chất giọng ngân dài: "Ta là tất cả, và cũng chẳng là gì cả. Nhóc thấy ta là gì, vậy ta chính là điều đó. Vậy nên, đừng cố gắng ghi nhớ khuôn mặt của ta, cho tới thời điểm thích hợp."
Kẻ Vô Dạng nói với Vân Thâm nhưng cũng như nói với chính mình. Những điều hắn nói thật khó hiểu với một cậu bé như Vân Thâm, và chất giọng lười biếng kéo dài ra của hắn khiến Vân Thâm cảm thấy có chút cáu kỉnh.
Một tên dở người. Và đó là những gì Vân Thâm nghĩ.
"Nhóc có muốn sống không?"
Kẻ Vô Dạng bỗng hỏi một câu vô thưởng vô phạt. Vân Thâm không hiểu sao hắn lại hỏi vậy, nhưng cậu vẫn gật đầu. Kẻ Vô Dạng lại tiếp tục hỏi tiếp, giọng điệu nghe có phần vui vẻ.
"Vậy nhóc muốn sống vì gì?"
"Trả thù." Vân Thâm trả lời như thể đã thuộc nằm lòng từng câu từng ý, đôi mắt xám thẫm ánh lên vẻ lạnh lùng và xa cách, một cái nhìn không nên xuất hiện trong mắt của một đứa bé 5 tuổi.
"Chỉ khi thực sự lớn mạnh, mới có thể lật đổ nhà họ Lục và trả thù cho mẹ. Đó là lý do tôi được tồn tại trên cõi đời này."
Kẻ Vô Dạng cười khẽ: "Một câu trả lời thú vị đấy."
Rồi, hắn quẳng lên bàn một khẩu súng bạc, lực mạnh tới nỗi khiến mặt bàn rung lên làm cây nến trắng khẽ chao đảo.
"Smith&Wesson ổ quay sao?" Vân Thâm nghiêng đầu nhìn khẩu súng, thẳng thắn nói: "Tôi vẫn thích sử dụng Glock hơn."
"Ồ không, nhóc con. Nếu cậu muốn rời khỏi đây, cậu phải vượt qua một trò chơi nho nhỏ. Mà trò chơi này thì không thể dùng Glock được, như thế chẳng đúng luật gì cả."
Kẻ Vô Dạng tiếp tục nói, nhẫn nại và kiên trì. Đôi bàn tay trắng xanh vuốt dọc lên thân súng, giọng nói mang theo chút phấn khích khó tả.
"Russian Roulette. Smith&Wesson ổ quay, sáu lượt bắn và một viên đạn. Một trò chơi xác suất thú vị khi đặt cược mạng sống của người chơi vào vận may rủi khó đoán. Như thế này này."
Bàn tay của Kẻ Vô Dạng cầm lấy khẩu súng và nâng nó lên, hắn để nòng súng dí sát vào đầu mình rồi bóp cò. Một tiếng cạch vang lên, không có gì xảy ra cả. Hiển nhiên, lượt bắn này không hề có đạn.
"Vậy là ta đã chiến thắng trong lượt thử này." Kẻ Vô Dạng xoay khẩu súng một vòng, hắn cầm lấy nòng súng còn báng súng hướng về phía Vân Thâm: "Chiến thắng đi nhóc con. Xác suất của lần thử này là 66.6% đó. Nhưng, ai biết trước được gì cơ chứ?"
Những ngón tay của Vân Thâm chậm rãi ôm lấy tay cầm của khẩu súng. Thân súng kim loại phản chiếu ánh nến tạo ra một thứ ánh sáng sắc lạnh. Cậu có chút do dự. Một trò chơi mà không nắm chắc được phần thắng, phải dựa hoàn toàn vào vận may không phải là những gì mà cậu muốn.
Nhưng sau một phút, vẻ lưỡng lự trong đôi mắt nhanh chóng nhường chỗ lại cho sự kiên định. Vân Thâm nâng súng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông một cách cương nghị. Không được phép sợ hãi. Vân Thâm nhủ thầm trong lòng, ngón tay bóp chặt lấy cò súng đầy dứt khoát.
Cạch.
Súng không nổ.
Một tiếng cười ha hả vang lên, cắt ngang khoảng lặng tới ngộp thở trong căn phòng. Kẻ Vô Dạng bật cười đầy phấn khích, nhưng cũng thật điên loạn. Hắn vỗ tay và nhìn Vân Thâm đầy tán thưởng: "Không tồi, nhóc đúng là sẽ không khiến ta thất vọng mà."
Nói rồi, Kẻ Vô Dạng đưa lưng về phía cửa, hắn cầm lấy cuốn sách, những ngón tay trắng xanh lại tiếp tục lật giở trang sách khiến nó phát ra những tiếng sột soạt.
"Bước qua cánh cửa và cậu sẽ trở về. Nhớ đóng cửa lại nhé. Hy vọng lần sau ta sẽ được gặp lại nhóc dưới một thân phận khác."
Lại là những lời khó hiểu. Nhưng Vân Thâm không hỏi lại ẩn ý đằng sau những câu nói này của Kẻ Vô Dạng. Ánh mắt cậu lướt nhanh qua khẩu Smith&Wesson đã được đặt lại trên bàn rồi nhanh chóng rời đi. Cậu đặt tay lên tay nắm rồi kéo cánh cửa ra, đi thẳng mà không chút chần chừ.
Cho tới khi cánh cửa đã được đóng lại. Kẻ Vô Dạng mới phụt cười một tiếng. Hắn bâng quơ nói một câu, như đang tự hỏi, lại như đang trần thuật.
"Cũng cứng cỏi đấy, nhưng sao nhóc lại để tay ra sau lưng nhỉ?"
Nói đoạn, hắn gập cuốn sách lại, rồi quay người thổi tắt nến.
Khi Vân Thâm tỉnh dậy, cậu bé phát hiện mình đã nằm trên bờ. Cả người cậu ướt sũng. Trong lúc chạy trốn khỏi kẻ thù, cậu đã trượt chân rơi xuống con sông này. Nếu ban nãy không điên cuồng vùng vẫy cố bơi vào bờ, chắc hẳn cậu đã bị dòng nước xiết nhấn chìm xuống tận đáy sông rồi.
Vân Thâm đứng dậy, cậu xòe rộng hai bàn tay ra rồi nhìn chằm chằm vào nó. Chẳng có gì cả. Trống rỗng.
Thế rồi, cậu siết chặt đôi bàn tay của mình lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro