Ngươi là của ta !
Nàng nhìn xuống hắn , ánh mắt nàng lộ vẻ ngạc nhiên nam tử này quá đẹp ,một vẻ đẹp quá mức yêu mị rồi ! Mái tóc đen dài đến eo cài một cây trâm bằng bạch ngọc đôi đồng tử màu bạc trong suốt một mảnh thanh tĩnh , áo bào màu trắng được thêu tinh tế tung bay trong gió , nhưng đặc biệt nhất là khí chất toát ra từ hắn thực sự quá mị hoặc ngay cả đoàn người phía sau cũng chăm chú đánh giá mà quên mất nhiệm vụ chính của mình nghe danh cũng không bằng nhìn thấy đây đúng là lần đầu tiên được gặp người trong lời đồn này quả là danh bất hư truyền nàng nhất định phải biến hắn làm nam sủng à không bắt hắn làm phu quân của nàng .
Ly Mặc mỉm cười đi tới bên hắn ánh mắt trở nên dịu dàng mông lung nàng chính là mỹ nhân khuynh thành nếu là nam nhân khác chắc chắn sẽ toàn lực mà yêu thương là nguyện ý mà quỳ gối trước mặt nàng chỉ để đón nhận một nụ cười nhẹ của nàng nhưng nam nhân này lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng hắn thực có phải nam nhân không ? "Không dám ta chỉ là ngang qua đây một lúc thôi . Đã mạo phạm rồi " nàng thản nhiên đáp " nhưng giờ ta liền đổi ý ta muốn tạm thời ở lại đây có được không ? "
" Không " ngày mai là lúc trăng tròn nhất không thể để nàng ở lại đây được huống hồ làm như vậy cũng sẽ gây ra hiểu lầm .
"Tại sao?" Nàng nhìn hắn nghi hoặc
"Vậy tại sao ngươi lại muốn ở lại đây ?" Hắn lãnh đạm vấn
" Quyến rũ ngươi " nàng mỉm cười nụ cười ngây thơ không chút tạp niệm này quả thực khác xa với lời nói của nàng .
Một ánh mắt lạnh lẽo từ hắn phóng đến , đoàn người đến bắt nàng giờ đây đã sợ đến mức mặt mũi trắng bệch ngồi quỳ trên đất .
"Xin người tự trọng " giọng nói xa cách và âm lãnh vang nên khiến cho Ly Mặc lạnh hết sống lưng .
Tự trọng ? Hắn đúng là không coi nàng ra gì rồi " Được vậy ngươi hãy để cho ta quyến rũ ngươi , tự trọng vốn là ta không cần " giọng điệu phóng túng của nàng nói ra lại nhẹ như mây bay gió thoảng ai lấy nghe nàng nói đều sợ đến mức chân tay không tự chủ được mà run nên .
Hắn nhíu mày nhìn nàng ánh mắt càng trở nên xa cách hơn vốn dĩ hắn tưởng nàng sẽ đi ngay ai ngờ được sự tình lại thành ra như vậy .
Cơn đau tiếp tục tái phát , cắn xé cơ thể hắn khuôn mặt hắn cũng trở nên tái nhợt .
" Tùy người " hắn cố gắng điều khí cơn đau trong người buông ra hai từ ngắn gọn sau đó bỏ đi để lại Ly Mặc đang ngạc nhiên ở phía sau .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro