4
Edit+ Beta: lucchuocham
Chào 2024💖
....................................
【Vốn đang ngủ sa Sakaguchi Ango bỗng bị một lực tác động đá văng xuống giường, hắn ngay lập tức tỉnh táo, cảnh giác cùng sát khí đều tỏa ra xung quanh, điều chỉnh lại tư thế, vồ lấy súng lập tức ngẩng đầu nhìn kẻ vừa đá mình.
Đôi mắt vốn đang tràn ngập sát khí khi nhìn thấy thủ phạm lại cứng đờ.
Vết thương trên người Dazai Osamu vốn chưa khỏi hẳn lúc này còn đau âm ỉ, vừa rồi còn hoạt động mạnh nên lúc này cả người đã hoàn toàn mất sức, chỉ đành lấy tay chống đỡ cơ thể khó khăn hít thở.
"Đáng giận, làm quá rồi."
Hắn đem ánh mắt âm u mà liếc Sakaguchi Ango.
"Không biết Ranpo-san đã điều tra được đến bước nào rồi."】
"Là -- toàn bộ!" Edogawa Ranpo quơ quơ kẹo mút trong tay, rõ ràng biết Dazai Osamu không nghe thấy, hắn vẫn kiêu ngạo mà trả lời.
Ranpo...... san?
Tên thủ lĩnh kia vậy mà lại gọi Ranpo-san là Ranpo-san? Tuy rằng biết đối phương ở một thế giới khác là thành viên của Trụ sở, tuy nhiên khi nghe vẫn có chút kỳ lạ.
"Ranpo, cậu nhìn ra cái gì?" Fukuzawa Yukichi cúi đầu nhìn bé meo meo đang lay tay áo bản thân, nhẹ nhàng dò hỏi.
Edogawa Ranpo dừng một chút, sắc mặt trở nên có chút rối rắm.
"Chủ tịch, kỳ thật, không biết sẽ tốt hơn." Hắn có chút rầu rĩ mà mở miệng.
Những cái chân tướng đó, cho dù là nói, cũng chỉ khiến người ta thêm tội lỗi, gia tăng hối hận, nhưng mà người kia đã rời khỏi thế giới của bọn họ, cho dù có muốn họ cũng chẳng có thể làm được gì cả. Nếu chân tướng trồi lên, người đó có lẽ sẽ phải trải qua một cuộc sống tràn ngập gian khổ.
Đặc biệt là Oda, nếu vì chuyện này mà khiến cậu ta không thể vượt qua ân hận, từ bỏ sự nghiệp viết tiểu thuyết, không chỉ không khiến Dazai tha thứ, ngược lại đối với Dazai đó chính là 'phản bội'.
Edogawa Ranpo biết, Dazai Osamu muốn cái kết cục hoàn mỹ như thế nào.
Cho nên hắn mới có thể rối rắm.
【"Dazai......?" Sakaguchi Ango khô cằn mà mở miệng, "Cậu tỉnh?"
Dazai Osamu không nói chuyện, chỉ là tay đã không còn lực, nằm bò trên giường.
Sakaguchi Ango vội vàng chạy đến bên cạnh, đỡ Dazai dựa vào thành giường, chỉnh lại chăn cho hắn.
"Dazai? Cảm giác thế nào? Có khỏe không?"
Dazai Osamu im lặng, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn chằm chằm vào Sakaguchi Ango, trong mắt tràn ngập chán ghét, sự kháng cự vô hình khiến không khí giữa cả hai lâm vào cảnh trầm mặc. Sakaguchi Ango trong lòng thầm thở dài, quả nhiên khi tỉnh lại Dazai sẽ không bao giờ cho hắn sắc mặt tốt.
Nhưng, này không quan trọng.
Này không đáng để tâm...
Không thể lại bất lực mà nhìn cậu rời đi, không thể lại bị cậu đẩy ra.
Chẳng sợ vết thương chồng chất, tôi cũng muốn ôm mà bảo vệ bông hồng quanh thân đầy gai nhưng nội tâm lại mềm mại là cậu.
Sakaguchi Ango sớm đã không từ thủ đoạn.
"Lạch cạch--"
Họng súng đen nhánh chỉa thằng vào đầu hắn.
Sakaguchi Ango sửng sốt, mới phát hiện súng trong ngực mình đã biến mất.
Trong khoảng thời gian ngây người, hắn không phát hiện đôi mắt của Dazai Osamu đang hơi trừng lớn.
"Súng, là thật?"
"Dazai." Sakaguchi Ango như không cảm thấy nguy hiểm, lấy tay giành lại đồ vật giữa trán có thể tiễn hắn đến Yomotsuhirasaka bất cứ lúc nào, hắn mỉm cười nhẹ giọng hỏi, "Đói bụng rồi sao? Muốn ăn gì không?"
Dazai Osamu lạnh như băng mà nhìn hắn, không chút nào che giấu sát khí nồng đậm quanh thân.
Đối với người khác, đối mặt với sát khí như vậy sẽ sợ hãi mà hít thở không thông, nhưng đáng tiếc người đối mặt với nó là Sakaguchi Ango.
"Tôi nấu cho cậu vài món ăn thanh đạm nhé." Sakaguchi Ango mỉm cười đứng dậy, nhu hòa tươi cười làm Dazai Osamu ngẩn người.
"Trạng thái tinh thần của Ango...Sao lại biến thành thế này?"
Hắn mắt lạnh nhìn theo Sakaguchi Ango rời đi, chậm rãi buông súng trong tay xuống.
"Tay mỏi quá đi~ Ngay cả sức cũng chẳng có."
"Lại nói tiếp, Ango nấu cơm......"
Hắn nhịn không được khuôn mặt vặn vẹo vài phần.
"Sẽ là một hình thức tự sát thống khổ ha."】
"Phốc...... Khụ khụ khụ......"
"Phụt......"
......
Tiếng cười bị kìm chế liên tục xuất hiện trong không gian hết đợt này đến đợt khác.
Sakaguchi Ango:...... Mỉm cười JPG.
Có thể bị Dazai Osamu đánh giá thành "Phương thức tự sát thống khổ", thật đúng là, nhất định phi thường khủng bố.
Nakahara Chuuya nhịn không được mắt cá chết, Dazai Osamu - sát thủ nhà bếp đã có tư cách chê bai người khác rồi sao?
Hay là nói, vật hợp theo loài? Đồng bạn cũng hấp dẫn lẫn nhau.
【Ango trong ánh mắt thập ngần hoài nghi của Dazai Osamu trở lại, trong tay cầm một chén cháo thịt nạc. Hắn ngồi ở mép giường, nhìn cây súng đặt ở bên cạnh Dazai Osamu.
"Tôi đút cậu ăn nhé." Sakaguchi Ango quấy đều cháo trong tay, "Thể lực của cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn."
Dazai Osamu hung tợn mà nhìn chằm chằm hắn.
"Không."
"Độc chết tôi thì được, còn lại tôi không muốn ăn."
"Có người đang nhìn mà, Ango thật đáng ghét!"
Dazai Osamu cự tuyệt, trong lòng Sakaguchi Ango đã dự kiến từ trước, hoặc là nói Sakaguchi Ango sớm đã thành thói quen bị Dazai kháng cự, Dazai Osamu đem nội tâm của bản thân dùng bụi gai bao vây, nếu như bất cứ ai có ý đồ xâm nhập địa phận này ít nhiều cũng sẽ trầy da xước tay.
Hắn không phải thánh nhân, khoảng thời gian gian kia cũng không dễ chịu gì cho cam.
Một người bạn rời đi, một người khác lại cự tuyệt, này đã từng đối hắn là đã kích to lớn.
Nhưng mà, hiện tại hắn đã quyết định, cho dù là như vậy, cho dù là bị Dazai làm cho tổn thương đầy mình, hắn sẽ không bao giờ lại đừng ngoài chí tuyến, nhìn người bạn thân nhất còn lại của mình nói lời từ biệt với trần thế.
Bởi vậy Sakaguchi Ango làm lơ Dazai Osamu đang cự tuyệt, nhẹ nhàng múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng Dazai.
Dazai Osamu:......
"Ango quả nhiên có vấn đề."
Đổi lại trước Sakaguchi Ango kia, Dazai Osamu cự tuyệt, hắn liền sẽ an tĩnh mà đứng ở nơi xa.
So với kia người đã chịu cái tâm lý của thế giới kia đánh sâu vào, Dazai Osamu quả nhiên vẫn là càng để ý cái trạng thái tâm lý quỷ dị của Sakaguchi Ango, rốt cuộc hắn chính là không vui, Edogawa Ranpo khẳng định cũng đã nhìn ra không ít chuyện, vì thế hắn mạnh mẽ áp xuống không khoẻ, há mồm ngậm lấy muỗng cháo chìa tới trước mặt.
"A? Cư nhiên lại có vị bình thường."
Dazai Osamu kinh ngạc không phải quá rõ ràng, nhưng là đối với kẻ đủ hiểu biết đủ dùng về Dazai Osamu - Sakaguchi Ango, hắn quay đầu đi ho nhẹ một tiếng.
"Nếu là đồ thanh đạm thì vẫn ổn." Bằng không trong khoảng thời gian này hắn có thể đem chính mình độc chết.
Hai người lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Sakaguchi Ango một bên vững vàng mà múc cháo, một bên liếc mắt một vành tai đỏ ửng của Dazai.
Dazai cậu ta, là đang thẹn thùng?
"Quả nhiên vẫn là không có biện pháp bỏ qua cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm!"】
Dazai-kun cư nhiên thỏa hiệp? Mori Ougai ánh mắt trở nên lạnh lẽo, khóe miệng tiêu chuẩn mỉm cười trở nên có chút cứng đờ.
Cái 【 Sakaguchi Ango 】này ở trong lòng Dazai-kun địa vị hình như cao hơn lão.
Một khi đã như vậy, vì cái gì Sakaguchi Ango thế giới này lại không quen biết Dazai-kun?
Không lẽ cho rằng quen biết mình sẽ đem lại cho người ta thống khổ?
Đột nhiên, Mori Ougai nghĩ ra.
Hay là, Dazai-kun cậu ta muốn -- Đẩy mọi người ra xa?
Bản thân Sakaguchi Ango cũng có chút cứng đờ, tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn vị thủ lĩnh kia với【 Sakaguchi Ango 】 không có nửa điểm sắc mặt tốt, nhưng người mẫn cảm cũng có thể nhìn ra 【 Sakaguchi Ango 】vô cùng dung túng Dazai Osamu, càng đừng nói hắn là một đặc công ứu tú.
Lại nói tiếp, lúc trước hắn từng có nhiệm vụ tới Mafia Cảng nằm vùng, hồ sơ cũng đã gửi nhưng lại bị trả lại...... Hiện tại xem ra, vị thũ lĩnh đó biết chính mình【 chính mình 】, tập hồ sơ sau khi trả về hắn không thể dùng 'Sa Đọa Luận' để moi tin tức.
Chỉ sợ là thân là bạn của 【 Sakaguchi Ango 】, Dazai có khả năng đặc biệt nào đó có thể đối phó "Sa đọa luận" đi.
Nói như vậy, bìa hồ sơ sơ yếu lí lịch của hắn có lẽ là do Dazai phê duyệt.
Khi đó...... Cậu ta sẽ nghĩ gì?
Xem thái độ của 【 Sakaguchi Ango 】 khi cùng 【 Mori Ougai 】 giao lưu, hắn nhiều ít có thể đoán được, thế giới kia hắn nằm vùng thành công, có lẽ chính là khi đó cùng Dazai Osamu trở thành bạn tốt, nhưng sau này 【 hắn 】, thật rõ ràng, bại lộ.
Cứ như vậy, Dazai tuy rằng dung túng nhưng ngoài mặt lại lạnh băng cũng được giải thích.
Nói cho cùng, này thật đúng làL
Bi kịch a.
Sakaguchi Ango cúi đầu, dùng âm lượng chỉ mình có thể nghe, cười gượng hai tiếng.
Rõ ràng thế giới bi kịch kia cùng hắn không quan hệ, nhưng hắn chính là cảm thấy, trong lòng nghẹn muốn chết.
【"Thế giới kia Ango sẽ nhìn ra gì đó đi."
"Thật là không xong."】
A, tôi có thể nghe thấy đó, Dazai-kun.
Sakaguchi Ango cười nhẹ một tiếng, lại bị phản ứng của bản thân dọa sợ.
"Thật là tán ác, Sách-kun." Mori Ougai cười tủm tỉm mà mở miệng.
"Rõ ràng là một tên nhát gan." Edogawa Ranpo không chút nào để ý hình tượng mà mắt trợn trắng.
【Sakaguchi Ango cầm chén cháo đã trống không đi, lúc trở về trên tay còn nhiều thêm một ly nước ấm.
Không đợi Sakaguchi Ango nói chuyện, Dazai Osamu nắm lấy cổ tay hắn kéo hắn ngồi xuống.
"Dazai?"
"Ango." Dazai Osamu nhìn chằm chằm Sakaguchi Ango bằng ánh mắt "Dịu dàng" , "Cậu rốt cuộc là đang làm cái ?"
"Ango đang bị đuổi giết, đối phương rất có thể là phía chính phủ, đây là điều rất dễ dàng để đoán ra được."
"Rõ ràng nhất là tôi đang trong tình huống "trọng thương hôn mê sâu", Ango lại không đưa tôi đến bệnh viện chính quy, cũng không xin giúp đỡ của bác sĩ Yosano, ngược lại đem tôi đưa tới căn phòng hẻo lánh không an toàn này."
"Tiếp theo, trạng thái tinh thần lúc này của Ango, đang cực kỳ không ổn."
Đôi mắt vốn đang hiền hòa của Dazai Osamu, khi nói đến đây liền tan biến thay vào đó là một đáy vực tối đen thăm thẳm.
"Dazai?" Ango có vẻ chột dạ, "Cậu đang nói gì vậy?"
Dazai Osamu nhấp miệng, đáp lại bằng con ngươi trống rỗng.
"Cậu muốn gạt tôi?"
"Sao tôi lại làm vậy chứ?" Sakaguchi Ango đem ly nước nhẹ nhàng đặt ở đầu giường, gần như bình thản trả lời, hắn duỗi tay làm một việc mà trước đây có lẽ cho tiền hắn cũng không dám -- hắn ôm lấy Dazai Osamu,
"Tôi sẽ không gạt cậu, Dazai-kun"
"Là thiên nhân ngũ suy?"
"Đúng vậy." Sakaguchi Ango nheo đôi mắt, giờ phút này hắn cười giống như đứa trẻ lần đầu tiên được cảm nhận hạnh phúc, lực ôm càng mạnh bại lộ việc hắn không thể kiềm chế bạo lực, "Dazai-kun, cậu có biết cực hình đại tội không?"
Dazai Osamu sửng sốt.
"Cái gì?"
"Cậu trở về vừa lúc là mua hoa anh đào nở, muốn đi ngắm hoa không?"
Tên điên.
"Được."
Dazai Osamu mi mắt cong cong.
"Ango......"
Cốt nhục của họ rách nát, thối rửa nhưng trong mắt tôi lại chói lóa bắt mắt đến cùng cực.
Giống như tình cảm điên cuồng nhưng ngọt ngào của Sakaguchi Ango. 】
Edogawa Ranpo sắc mặt trắng nhợt, đem chính mình rúc vào lòng Fukuzawa Yukichi.
"Ranpo?"
"...... Tôi không có việc gì.
Lăng trì, quất xác......
Tên điên.
【 Sakaguchi Ango 】 chính là kẻ điên không hơn không kém.
Thì ra là thế, những tên 【 Chính Phủ】 vậy mà đưa ra quyết định như vậy, khó trách 【 Sakaguchi Ango 】 sẽ nổi điên, khó trách, 【 Trụ sở Thám Tử Vũ Trang】 sẽ thất vọng.
【Sakaguchi Ango đương nhiên không phải nói chơi chơi, hắn quyết định rời đi Yokohama, đường đường chính chính bước ra khỏi nơi tử khí.
Lúc trước những ngày ấy, vì trả thù Chính Phủ, hắn sống tạm hậu thế, thẳng đến khoảng thời gian trước quyết định cùng lên thiên đường gặp lại bạn tốt, lại bị Edogawa Ranpo ngăn cản.
Hiện tại, hắn vô cùng may mắn chính mình còn sống.
Hắn muốn mang Dazai đi, rời khỏi nơi này, cùng nhau sống sót. Nghe nói Hokkaido hoa anh đào rất đẹp, hắn không ngại dùng nơi đó làm đích đến đầu tiên.
"Muốn đổi tên, Ango?." Dazai Osamu tự nhiên có thể biết được hàm ý của hắn.
"Dazai có ý tưởng sao?" Sakaguchi Ango cầm vài món đồ trên tay.
"Cho tôi tự chọn sao?" Dazai Osamu nhướng mày.
"Đương nhiên có thể."
Dazai Osamu cúi đầu, phảng phất thật sự nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
Sakaguchi Ango yên lặng nhìn hai giây, cười thành tiếng.
"Này, Dazai."
"Làm sao?"
"Trước khi đi, có muốn đến thăm Odasaku kh-...."
Dazai Osamu tát mạnh vào má Sakaguchi Ango.
"Cậu câm miệng!"
Một sự hãi dâng lên trong lòng Dazai Osamu.
Hình ảnh đột nhiên ảm đạm đi xuống.】
Oda Sakunosuke sửng sốt.
【 Odasaku 】.
Hắn chưa từng nghĩ đến còn có thể nghe danh xưng này từ miệng người khác.
Chỉ có một cách giải thích.
Cùng 【 Sakaguchi Ango 】 giống nhau, 【 Oda Sakunosuke 】 cũng là bạn tốt của Dazai Osamu , hoặc là nói, ba người bọn họ chính là bạn của nhau, đoạn tình cảm này có lẽ đã vô cùng gắn kết cho tới khi【 Sakaguchi Ango 】 cùng Dazai Osamu xảy ra xích mích.
Nếu đúnh là như vây thì những lời trước kia --
"Odasaku, cậu nghe tôi nói, tôi là --"
"Ở một thế giới, một thế giới khác thế giới này, chúng ta là chính là những người ban những người bạn tốt không giấu diếm nhau bất cứ thứ gì."
"Tôi không phải muốn trở thành thũ lĩnh mới trở thành thũ lĩnh."
......
Những lời nói kỳ lạ hắn không thể hiểu được đến từ người vốn là kẻ địch, những câu nói như ghim sau vào trí não, hắn nhớ à không phải là luôn ghi nhớ rõ nó.
Tại nơi quán bar đó
Đúng rồi, khi đó Dazai Osamu đã dùng ánh mắt giống đứa trẻ mất đi đồ chơi, cầu xin hắn hạ súng.
A, không xong, quán bar đó có lẽ đối với ba người bọn họ là một nơi quan trọng, có lẽ đó là nơi ba người bọn họ hay gặp gỡ. Hắn có lẽ đã làm ra một hành động ngu ngốc.
"Oda!" Edogawa Ranpo nghiêm khắc mà quát một tiếng.
"Ranpo-san." Oda Sakunosuke mờ mịt mà ngẩng đầu.
"Được." Edogawa Ranpo xoa giữa mày, chờ một lúc sau, "Tôi sẽ nói ra những điều từ nãy tới giờ mà tôi biết, kể ra toàn bộ cho các người."
Chúng ta giờ đây nên đối mặt với sự thật.
Không một ai được phép trốn tránh.
"Oda-san, anh có viết tiểu thuyết không?" Nakajima Atsushi đột nhiên mở miệng hỏi.
"A, có, sao cậu biết?"
Nakajima Atsushi ánh mắt lập tức trở nên ướt át mà đau thương: "Thì ra là vậy sao."
Thế mà lại, như vậy.
Akutagawa Ryunosuke nhanh chóng nhận ra Nakajima Atsushi hàm ha trong câu hỏi của Atsushi.
Vậy người trong miệng nam nhân đồ đen lúc đó là Oda-san? Sao có thế?
【Hình ảnh lại lần nữa sáng lên, là ở bên một bờ biển vắng lặng, sắc trời đen như mực, sóng biển từng cơn va vào tảng đá, một người tên Dazai Osamu ngẩn ngơ ngồi trên mỏm đá, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.】
"A?"
"【 Sakaguchi-san 】 không ở đây?"
【"Đến rồi sao?, tốc độ còn rất nhanh, lớn len không ít."
Tiếng lòng như vậy vang lên, Dazai Osamu từ trên đá nhảy xuống, gần như cùng một lúc, một cái thứ toàn đen nhào vào lòng hắn, lực đạo mạnh làm Dazai Osamu nhịn không được lao đảo hai bước về sau.
"Tuy rằng làm như vậy cậu sẽ ám ảnh tâm lý một thời gian, bất quá không còn biện pháp nào khác, đứa nhỏ to xác không lúc nào khiến người ta bớt lo, có một vài việc nhóc cần phải hiểu rõ."
"Dazai-san!!!"
Kìm nén cảm giác muốn hét to, xem ra Akutagawa Ryunosuke cũng hiểu rõ lúc này lúc này không thể khiến Dazai bại lộ, mạnh mẽ áp chế cảm xúc không theo ý mình.
"Được rồi, có trưởng thành lên một tẹo."
Mảnh khảnh vòng eo bị dùng sức mà ôm lấy, không nói đúng hơn là con chó hoang đang gắt gao bảo vệ món đồ trân quý nhất, sợ rằng thứ đó sẽ biến mất một lần nữa.
Rối rắm một chút, Dazai Osamu vẫn là giơ tay đặt đặt lên đầu kẻ đang ôm mình.
Rõ ràng cảm nhận được Akutagawa Ryunosuke đột nhiên cứng đờ.
"Sao, dù sao Ranpo-san khẳng định đã nhìn ra tới không ít."
"Được rồi...... Cứ như vậy đi."】
Nakajima Atsushi hung tợn mà nhìn chằm chằm cái tên đen thùi lùi kia, đôi mắt vàng kim sắc lẹm của hổ tràn ngập ác ý.
Akutagawa Ryunosuke mở to hai mắt nhìn, không dám tin.
Cái kia là, 【 tại hạ 】?!
【Dazai Osamu duỗi tay đi sờ nhẹ vào mặt Akutagawa Ryunosuke, quả nhiên sờ đến một tay nước mắt, thân hình đơn bạc run lên từng cơn, lung lay như sắp ngã.
Dazai Osamu nhớ lại Akutagawa cơ thể khỏe mạnh, cười cười.
Quả nhiên, tôi không phải một người thầy tốt, mang lại cho cậu chỉ có sợ hãi cùng chấp niệm, đưa cậu vào ánh sáng dưới sự dạy dỗ của Odasaku là biện pháp tốt nhất.
"Dazai-san...... Ngài đang nói gì vậy?"
"A?"
Dazai Osamu cúi đầu đối ánh mắt sợ hãi không dám nhìn thẳng học trò của mình.
"A nha, không xong, vừa rồi, không cẩn thận nói ra sao?"
"Làm sao bây giờ?"
Dazai Osamu trầm mặc làm Akutagawa Ryunosuke có cảm giác hoảng hốt, hắn chỉ cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông.
"Thầy của tại hạ từ quá khứ hiện tại hay tương lai về sau chỉ coa một mình Dazai-san." Hắn bướng bỉnh mà mở miệng, trong mắt hừng hực ngọn lửa cháy bong giống như người trước mặt hắn là vị thần mà hắn tôn thờ.
Dazai Osamu rũ mắt, tránh khỏi ánh nhìn của Akutagawa Ryunosuke, phát ra điệu cười kỳ lạ. 】
Thầy?!
Nakajima Atsushi không thể tin tưởng, mà phai màu.
Dazai-san, chưa từng có nói hắn, ngài ấy chưa từng gọi ngài là thầy giáo khi nói chuyện với hắn.
Đáng ghét!!!
Hắn lạnh lùng mà xem kỹ Akutagawa Ryunosuke.
Chậc, cái này không phải.
Không cần thiết.
Akutagawa Ryunosuke cạn lời, trong ánh mắt quỷ dị của "Bạch Tử Thần" nhìn ra sự chán ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro