Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Edit + Beta: lucchuocham

Tiếng điện thoại vang lên giữa chừng khiến cả hai đều giật mình, bởi vì hai người đều biết rõ Sakaguchi Ango tuyệt đối sẽ không mắc một lỗi nhỏ như bật chuông điện thoại như vậy, bởi nó là sơ hở có thể dẫn đến tung tích bị lộ, Sakaguchi Ango như nhận ra điều gì đó, trong ánh mắt triệt để mất đi ánh sáng.

Nhìn vào đôi mắt hắn, Edogawa Ranpo bỗng nhiên ý thức được điều gì, cả người cứng đờ đứng tại chỗ, ánh mắt dần dần đặt lên trên miệng súng.

"Này......" Edogawa Ranpo lẩm bẩm mở miệng "Thám Tử đại nhân rất sợ đau đó." 】

"Mắc gì sợ đau còn đứng đó? Tên ngu ngốc này!" Edogawa Ranpo nhìn bản thân bị món đồ chơi đó dọa tái mét, chỉ biết mắng【 Edogawa Ranpo 】 đủ kiểu, Ranpo đại nhân quả nhiên không nhìn lầm, không chỉ 【Sakaguchi Ango 】, mà ngay cả 【 Edogawa Ranpo 】cũng bị điên! (tất cả mọi chuyện đã được biên hết rồi, tất cả mọi người đều bị điên hết rồi:)))

Fukuzawa Yukichi duỗi tay ấn bả vai đang kích động của Edogawa Ranpo: "Được rồi sẽ ổn thôi Ranpo."

"Thám tử đại nhân mới không sợ mấy cái này." Edogawa Ranpo ngẩn ra, mặt đỏ lên,  "Dù sao...... Tên ngu ngốc đó cũng không phải tôi." Tên đó chỉ là một tôi khác của thế giới song song mà thôi, chúng tôi một chút cũng không liên quan.

Còn không bằng đem lực chú ý đi tìm manh mối để thoát khỏi cái nơi quái này còn hơn.

Nhưng hắn không để ý không có nghĩa là những kẻ khác cũng thế.

"Ranpo-san?"

"Ranpo-san anh còn ổn không vậy?"

Thành viên Trụ sở Thám Tử trở nên ồn ào hết sức.

"Tôi rất ổn." Edogawa Ranpo lắc đầu, chỉ là không cẩn thận bị kéo vào cùng cảm xúc của tên đồng vị thể trước mặt, hắn cau mày nghĩ thầm, "Đúng rồi, kế tiếp cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không cần để ý, chỉ cần nhớ đó là một thế giới song song không liên quan đến chúng ta, tên đó không phải tôi, những người đó không phải các cậu, tập trung tìm manh mối để thoát ra khỏi đây, không được để bản thân bị đồng cảm với bọn họ."

Tuy rằng không biết vì sao Edogawa Ranpo đột nhiên nói như vậy, bọn họ cũng mơ mơ màng màng nghe lời, nói đến đây mới thấy xấu hỏ, tất cả bọn họ đều bị những diễn biến kia hấp dẫn, xém chút quên mất nhiệm vụ chính là tìm cách thoát khỏi chỗ này.

Vài giây sau một tiếng súng vang lên, người vừa nổ lực thành công trong việc xây dựng hình tượng người tốt việc tốt trong trái tim mọi người  ——

"【 Ranpo-san 】!"

【 "Đau u —— ha ha, a a a , đau quá ......" Edogawa Ranpo ôm cánh tay bị trúng đạn, đau đến nước mắt nước mắt tự động trào ra, những năm tham gia trụ sở, hắn luôn được đồng nghiệp bảo vệ ở phía sau, sao có thể chịu được vết thương như vậy. Hắn một bên hít thở, một bên lắc lư vài bước cố gắng dựa lưng bào bờ tường, nhìn chằm chằm vào không gian âm u, đôi mắt dần dần tan rã.

Sakaguchi Ango lạnh lùng  nhìn hắn một cái, cất di động, nhanh chóng rời đi.

Edogawa Ranpo thấp giọng mà kêu đau, nhịn không được mà hít sâu, lại đột nhiên lộ ra một nụ cười tái nhợt. 】

"Chẳng phải đã nói tên kia không phải tôi! Một lũ các người mau sử dụng đầu óc bình tĩnh lại cho tôi." Edogawa Ranpo đỡ trán, hắn biết nó sẽ biến thành như vậy, dù gì thì cũng là hắn chỉ là ở một thế giới khác. Rõ ràng cái tên 【 Thám tử lừng danh 】 sớm biết 【 Sakaguchi Ango 】 sẽ nổ súng, nhưng cuối cùng vẫn nhất quyết không chịu né, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Fukuzawa Yukichi, khí thế của Ranpo lập tức mất sạch mềm nhũn, lẩm bẩm lầm bầm, "Tôi còn lâu mới giống tên đó.”

"【 Trụ sở Thám Tử 】ở thế giới kia rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Tại sao không có người bảo vệ Ranpo-san?!" Kunikida Doppo hung hăng nhíu mày, trong quyển sách mang tên ‘Lí tưởng' có thêm một mục mang tên “Kế hoạch bảo vệ Ranpo-san”.

“【 Trụ sở Thám Tử  】 bên kia hình như không tốt cho lắm....." Tanizaki Junichiro suy yếu mà mở miệng.

Đã "coi thường " tính mạng người khác, lại không cho người bảo vệ Ranpo-san.

"Gì chớ, chẳng phải vị【 Thảm từ lừng danh 】bên kia đang cười rất vui sao?" Mori Ougai cười khanh khách mà nói ra sự thật.

Nói thật, tuy rằng trước mắt chỉ xuất hiện mỗi một【 Edogawa Ranpo  】, nhưng trực giác của hắn cảm nhận được,【 Trụ sở Thám Tử 】cũng không đơn giản, không phải cái mức ‘Đánh giá một sao'  như này.

Có thể nói, bọn họ trông quá mức nguy hiểm

Thậm chí còn làm hắn cảm nhận được uy hiếp.

【 Thì ra khi ấy cậu cảm thấy thế này sao? Dazai, quả nhiên Dazai là tên ngốc, lấy bản thân làm vật trao đổi thì ra có cảm giác như này, đau chết mất, thám tử đại nhân một chút cũng không thích, cho nên cậu quả nhiên là tên ngu ngốc.

Ngu ngốc......

Mới có thể sử dụng biện pháp chết tiệt này đồng quy vô tận.

Thôi, bản thám tử biết cậu đương nhiên sẽ không bao giờ chấp nhận tự tử đôi cùng nam nhân.

Cũng thật giỏi, có thể lừa gạt thám tử đại nhân trốn đi chơi ở đâu đó.

Nhưng mà mà, thật tốt quá.

Cậu còn sống.

"Ranpo-san!"

"Cậu đến quá chậm, Atsushi-kun."

"A a a a Ranpo-san anh sao lại bị thương vậy! Mau đi bệnh viện!" 】

"......"

"Tên kia là, du kích, Nakajima-kun?" Nakahara Chuuya hiếm khi có phản ứng với thứ được gọi là ‘hình chiếu thế giới song song' , thật sự là không trách được hắn, dù sao【 Nakajima Atsushi 】 trước mắt thật sự quá sạch sẽ, không phải nói cậu ta trông có vẻ nhỏ yếu, chỉ là cậu ta giống như ở trong ánh sáng mà trưởng thành. Đối với Nakajima Atsushi cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Hắn có chút tò mò mà nhìn về phía Nakajima Atsushi, tên nhóc này qua phe người tốt là sẽ biến thành như vậy? Khả năng thích ứng còn rất tốt? Hắn còn tưởng rằng tên nhóc này sẽ có chút khó hòa nhập, dù sao trước mặt thủ lĩnh tên nhóc này lúc nào cũng meo meo sợ hãi.

Trụ sở Thám Tử cũng chấn động mà nhìn hình ảnh một【 Nakajima Atsushi 】rạng rỡ dưới ánh sáng, lại nhìn về vẻ mặt ngạc nhiên Nakajima Atsushi lúc này, rõ ràng là một khuôn mặt, nhưng lại quá không giống nhau sao?

Fukuzawa Yukichi yên lặng suy tư, có lẽ đứa nhỏ này thật sự có thể từ trong bóng đêm đi ra, có lẽ để hắn gia nhập Trụ sở Thám Tử  cũng không phải là không được.

"Atsushi-kun trông thật ngầu." Akutagawa Gin đối Nakajima Atsushi cười, "Cũng càng thêm dịu dàng."

"Đúng vậy." Izumi Kyoka cũng công nhận gật đầu.

"Em —— người hổ, cậu chờ đó cho tôi." Akutagawa Ryunosuke nghe thấy giọng nói của Akutagawa Gin thiếu chút nữa không khống chế được chính mình, lại đột nhiên nhớ tới em gái nhà mình hiện tại không muốn nhận thân, thân mình cứng đờ, ngược lại đối với Nakajima Atsushi khen nức nở, tàn nhẫn nói.
(anh ta ghen tị!!)

Nakajima Atsushi có chút khó hiểu, nhưng là thân là cựu trưởng đội du kích Mafia Cảng, hắn cũng không phải là quả hồng mềm, lập tức trừng ngược lại.
(hai thanh niên trẩu tre)

"Vậy thỉnh tiền bối chỉ giáo." Ai sợ ai?

Nhìn 【 Nakajima Atsushi 】 đem 【 Edogawa Ranpo 】 đỡ đi, biến mất ở màn ảnh, hình ảnh lại lần nữa biến thành con hẻm tối tĩnh mịch, thám tử mới nhẹ nhàng thở ra, Edogawa Ranpo xoa xoa cánh tay, thật là "Ít nhiều" cũng là "Thám Tử lừng danh ", hắn cũng có thể cảm nhận cơn đau mà đồng vị thể kia cảm nhận.

"Tôi nói cho mấy người biết." Edogawa Ranpo lúc này mới phục hồi tinh thần lại cho mọi người một ánh mắt xem thường, "Cái tên 【 Nakajima Atsushi 】kia, rõ ràng từ lúc bắt đầu chính là người của trụ sở Thám Tử , chưa từng gia nhập Mafia Cảng.

"Gì ——?!"

"Không có khả năng!" Phản ứng lớn nhất chính là bản thânNakajima Atsushi, nếu đó là sự thật, chẳng phải đồng nghĩa hắn không thể gặp Dazai-san? Vậy chẳng phải..!

"Không nhất định phải vậy, Nakajima-kun." Edogawa Ranpo như suy tư gì mà ngó hắn liếc mắt một cái.

Nếu thật là như vậy...... Thì hai thế giới này không chỉ là thế giới song song mà hẳn là có một mói quan hệ đặc biệt.

Thú vị.

Lúc này, hình ảnh lại lần nữa vặn vẹo, đây là ở một bờ sông, mơ hồ có thể thấy nơi xa trên mặt đất nằm một bóng người, cho dù là mơ hồ, lại làm người Mafia Cảng đồng thời sửng sốt.

Người này, sao có thể? Nếu là như vậy......

Ngay sau đó, Sakaguchi Ango lại lần nữa xuất hiện ở trong hình ảnh, chạy như bay về phía bóng hình đó, tầm nhìn của mọi người cũng bắt đầu đi theo.

Vừa chạy hắn vừa suy nghĩ:

Điên rồi, nhất định là điên rồi. Sakaguchi Ango trong đầu cơ hồ trống rỗng, thân thể hắn ghét bỏ đầu óc trì độn, căn bản không rảnh lo phối hợp, chỉ biết đi theo định vị trên di động điên cuồng mà xông tới, không quan tâm mình xém chút bị xe đâm trúng, dù sao hắn cũng nhơ nhuốc rồi tội lỗi, thêm một tội cũng chẳng sao.

Dazai.

Dazai.

Dazai.

"Dazai ——!!!"

Tôi sẽ không đến trễ một lần nào nữa.】

Không khí trong nháy mắt lạnh băng, có người thấy rõ trong mắt kẻ kia đã không còn lý trí, có người nhìn 【 Sakaguchi Ango 】 nói ra cái tên kia lúc sau mới nhận ra bản thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Ha, ha ha...... Cùng tên...... Sao......" Tanizaki Junichiro vốn là muốn nói như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ người này, chỉ sợ là không phải

Oda Sakunosuke ngây ngốc.

Là cậu ta, người con trai kỳ lạ, thủ lĩnh Mafia Cảng.

【 Dazai Osamu sắc mặt trắng bệch mà nằm ở bờ biển, trong lòng bàn tay nắm chặt một chiếc điện thoại đã tắt, hai tròng mắt nhắm chặt, trên người khắp nơi là vết máu, băng vải tả tơi quấn quanh người, mặc nột chiếc áo sơ mi cùng quân tây đã rách vài chỗ.

"Dazai!" Sakaguchi Ango chạy đến  bên người anh, nhìn những dòng máu loang lổ trên người chàng trai mà run rẩy, hoảng sợ mà quỳ gối bên người Dazai Osamu, cẩn thận mà duỗi tay chạm vào mặt anh. 】

"Dazai-san!"

"Tên thủ lĩnh chết tiệt!"

"Thủ lĩnh......"

"Dazai-kun?!"
......

Nếu nói vừa rồi là do khoảng cách quá xa có thể nhìn nhầm, nhưng bây giờ điều đó là không thể, không giống như những người ‘đồng vị thể',  cậu “Dã thú” vốn quen thuộc ngài Dazai cũng như được Dazai thuần dưỡng ngay lập tức nhận ra hơi thở quen thuộc.
——
Này con mẹ nó, chính là Dazai Osamu!

Thủ lĩnh của bọn họ, Dazai Osamu!

Akutagawa Ryunosuke tay mắt lanh lẹ mà bắt lấy Nakajima Atsushi đang mất lý trí mà xông lên, nhíu mày: "Này, người Hổ, cậu mau bình tĩnh lại cho tôi, đấy không phải thủ lĩnh của cậu, đây chỉ là một thế giới song song mà thôi."

Nakajima Atsushi đột nhiên quay đầu lại, trên mặt hiện rõ vẻ mờ mịt cùng đôi mắt tràn ngập nước.

"Không phải."

Thiếu niên tóc bạc lắc đầu.

"Ngài ấy chính là Dazai-san, thủ lĩnh của tôi."

Mũi của hổ sẽ không bao giờ đánh hơi nhầm mùi chủ nhân.

"Akutagawa." Edogawa Ranpo thở phào một hơi, nhích lại gần Fukuzawa Yukichi, "Người đó thật sự là thủ lĩnh của bọn họ, đồng thời ở thế giới gốc chính là【 Thành viên của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang – Dazai Osamu 】."

Cái gì?!

Lời vừa nói ra, mọi người sôi nổi khiếp sợ, ngay cả Oda Sakunosuke cũng bất ngờ, cơ thể nảy lên mức độ nhỏ.

"Ngươi có ý gì?" Nakahara Chuuya trừng lớn đôi mắt màu lam lạnh băng, một thân sát khí nhào về  Edogawa Ranpo.

Fukuzawa Yukichi bất động thanh sắc mà đem Edogawa Ranpo bảo vệ trong khu vực của mình.

"Thế giới của chúng ta cùng thế giới kia có quan hệ với nhau." Edogawa Ranpo rũ mắt.

Quả nhiên là nhìn không thấu cậu mà

Dazai Osamu.

Cậu tột cùng đanh làm cái gì?

"Chuuya-kun." Mori Ougai vỗ nhẹ vào vai Nakahara Chuuya, trước cứ xem đi đã.

Có lẽ thứ này chính là muốn chúng ta hiểu rõ, đứa trẻ kia rốt cuộc trong suốt mấy năm qua đã làm những gì.

"Ango...... An......"

Âm thanh yếu ớt, đứt quãng như tiếng muỗi kêu kéo lý trí của Ango trở lại.

Sakaguchi Ango vội vàng bắt lấy ngón tay còn đang run lên nhè nhẹ của Dazai Osamu.

"Dazai, Dazai-kun, cậu có ổn không? Không sao có tôi ở đâu rồi.

Dazai Osamu không đáp lại, chỉ an tĩnh thiếp đi, trong miệng lẩm bẩm những từ hắn không nghe rõ.

Cơ thể suy nhược, làn da tái nhợt. Chỉ trong bốn tháng ngắn ngủi, Dazai Osamu rốt cuộc đã làm gì mới đem chính mình biến thành cái dạng này, là di chứng của lúc đó sao? Sakaguchi Ango kinh hoảng mà nghĩ đến.

Hắn thậm chí cũng không rảnh bận tâm, nếu Dazai Osamu còn sống, vậy tên ma nhân Fyodor trước kia đã cùng Dazai ‘đồng quy vô tận' có lẽ vẫn còn sống và đang lang thanh ở đâu đó.

Những vẫn tốt, bước đầu kiểm tra ngoài cơ thể suy nhược nặng ra thì không có vết thương nhưng lại có vết máu không biết đến từ đâu.

Thôi kệ.

Sakaguchi Ango lắc đầu, nhẹ nhàng mà đem Dazai Osamu bế lên, tư thế che chở giống như người trong lòng hắn không chỉ là một con người mà còn là một bảo vật trân quý hết sức hiếm có.

Tóm lại, đầu tiên phải đưa cậu ấy đến nơi an toàn, quan trọng nhất là không được để những tên kinh tởm kia phát hiên, a ha, không có gì thay đổi cả nếu có thì chắc là hắn giờ đây là kẻ tử tù đang bị truy nã.

Chỉ cần Dazai an toàn......

Những thứ khác về sau lại nói.

Sakaguchi Ango bước chân vội vàng, nhưng cái ôm lại ấm áp và vững chắc rời đi, cuối cùng biến mất ở cuối màn ảnh. 】

"Thủ lĩnh......" Akutagawa Gin chạy chậm vài bước muốn đuổi theo, vươn tay lại xuyên qua thân thể Dazai Osamu, cô dường như đứng sững tại chỗ.

Đúng vậy, cho dù có như thế nào, Dazai-san ngài ấy, trong thế giới của bọn họ cũng đã biến mất......

"Gin......" Akutagawa Ryunosuke nhìn biểu tình tuyệt vọng của em gái, trái tim hắn như bị bóp chặt đau đớn, nhưng hắn lại không dám tiến lên.

Mori Ougai nhìn hai anh em liếc mắt một cái, hơi hơi thở dài, đột nhiên tiến lên đem Akutagawa Ryunosuke đẩy đến bên cạnh Akutagawa Gin.

"Nào, mau ôm em gái cậu một cái đi, một cái ôm của tình thân, chàng trai."

Akutagawa Ryunosuke sửng sốt, cứng đờ mà đi qua, nhẹ nhàng đem Akutagawa Gin ôm chặt trong lòng.

Akutagawa Gin cúi đầu, không nhìn hắn, cũng không cự tuyệt.

"Như vậy, kế tiếp." Mori Ougai cười tủm tỉm mà quay đầu, lại đột nhiên bộc phát ra khí chất nguy hiểm, làm những người vốn không dám nhìn lão có thể gầy gò trong bộ áo blouse trắng, cảm giác lão như trở về lại lúc còn là thủ lĩnh của Mafia Cảng, "Sakaguchi Ango-san, cậu vừa rồi cũng nghe thấy đúng không? Người kia đúng là thủ lĩnh của Mafia Cảng, cơ mà hình như vừa nãy cậu ấy lại gọi tên cậu?"

Áp lực kinh khủng giáng xuống, Sakaguchi Ango sắc mặt trắng bệch, hắn thật sự cực kỳ oan ức, vừa thoát được kiếp làm trung tâm của mọi ánh nhìn, chẳng sợ 【 Edogawa Ranpo 】 trúng đạn cũng không có người giận chó đánh mèo, rồi lại lại một lần bị cuốn trở về.

"Các vị, sao mà tôi biết được chứ?” Sakaguchi Ango cố gắng trấn tĩnh bản thân, "Dĩ nhiên, vị thủ lĩnh kia còn sống, nhưng đó là 【Thành viên của Trụ sở Thám Tử  】kia , Ango trong miệng cậu ta, hẳn là vị【 Sakaguchi Ango 】 bên kia.”

"Cũng không khác gì nhau." Mori Ougai cười như không cười mà nhìn hắn, sát khí giáng xuống người hắn cũng biến mất, lão cáo già kia cũng trở thành ngài viện trưởng cô nhi viện thường ngày, "Ôi trời ơi, xin lỗi, là tôi già đến hồ đồ rồi."

Hình ảnh lại lần nữa thay đổi, lúc này là một căn phòng nhỏ tăm tối, rất rõ ràng đây là phòng của【 Sakaguchi Ango 】.

【 Sakaguchi Ango bận rộn hơn nửa ngày, bởi vì thể chất cơ thể đặc biệt của Dazai Osamu khiến hắn không dám dùng lực quá mạnh, mất một lúc mới đem Dazai Osamu trở nên sạch sẽ tinh tươm nằm trên giường.

Lúc này Dazai Osamu trông yên bình đến kỳ lạ.

Nhớ lại lần đầu tiên cả hai gặp nhau, Dazai Osamu cũng là dơ hầy y như này, cùng với Oda Sakunosuke bốc mùi tanh kinh dị.

"Cậu rất thích tạo thêm phiền phức cho tôi, tên đánh ghét." Sakaguchi Ango ngồi ở mép giường, bất đắc dĩ than nhẹ, âm điệu cũng có chút giận dỗi.

Tình trạng của Dazai Osamu rõ ràng rất kỳ quái, rõ ràng không có vết thương, lại suy yếu giống như người chuẩn bị bước vào cõi chết, hơn nữa, dấu vết trên băng vải lại giống như được sử dụng rất lâu nhưng không chịu thay.

Rõ ràng chỉ mới bốn tháng.

Quả nhiên khi đó nên xuống tay ác hơn một chút.

Trong nháy mắt Sakaguchi Ango đã trần ngập lệ khí.

"Vẫn nên đến tìm bác sĩ mới được." Sakaguchi Ango lại lần nữa duỗi tay chạm nhẹ vào trán Dazai Osamu nhỏ giọng nói.

"A......"

"Dazai?"

Sakaguchi Ango cong lưng, bắt lấy tay Dazai Osamu, lo lắng mà nhìn anh hơi nhăn lại mày.
"An......"

"Dazai, tôi đây."

"Không có...... Không......"

"Cái gì?"

"Hận cậu......"

Ango, tôi thật sự không hận cậu.
Muốn chính miệng nói cho cậu, lần trước bỏ đi có thể nói là do nguyện vọng của tôi, cũng là thực hiện ước muốn nhỏ của Odasaku.

Muốn nói cho cậu, cậu cùng Odasaku, đều là bạn tốt nhất của tôi, mãi sau tôi cũng không dám nhận bởi tôi sợ khi tôi có được sẽ lại đánh mất nó.

Đáng tiếc khi Odasaku chết trước mặt tôi, rồi lại đến lượt tôi rời đi, tôi mới nhận ra, tôi không có cách nào để nói điều đó với cậu. 】

Mặc dù đứng ngay bên cạnh, bọn họ cũng không nghe rõ Dazai đang nói gì, chỉ một lát sau lại thấy nước mắt của 【 Sakaguchi Ango 】chảy ra trên gương mặt, nó xóa tan sự lạnh lẽo tăm tối có trong mắt hắn, đâm rách những cảm xúc tăm tối, đem lại một chút ánh sáng.

"Bọn họ vậy mà......" là bạn bè sao, Edogawa Ranpo kinh ngạc mà nhìn.

Bạn bè, người kia, Dazai Osamu, cư nhiên thật sự có bạn, có người khiến hắn nguyện ý làm nũng, cho hắn tùy hứng, có những ký ức tốt đẹp —— "Bạn bè".

【 "Thì ra Dazai-kun cũng có có lúc nói mớ sao? Kỳ lạ thật đó."

Sakaguchi Ango nhẹ nhàng mà áp trán mình vào trán của Dazai.

"Những chuyện này......"

Từ khi bắt đầu tôi đã biết. 】
.........................

Mấy khúc đầu do tôi suyyyy nên edit điên điên khùng khùng, xin hãy thông cảm😇👉👈

Chúc mừng Wattpad beta đã trở về bình thường, mừng chết tôi🤧💖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro