8 .
Em đã nghĩ trên đời này không còn gì hạnh phúc hơn được nữa
Nhưng rồi người cũng bỏ em mà đi.
Dẫu biết là không thể nhưng hàng vạn lần em đã mong rằng thời gian dừng lại tại giây phút này mãi mãi,
để giấc mộng này không tan biến vào hư vô.
Hạnh phúc thật mong manh tựa như làn gió xuân bay biến
Nhưng mỗi mùa mưa em vẫn thường nhớ đến anh,
Nhớ đến cố gắng khi xưa níu giữ những giọt yêu thương trôi qua khe hở,
Cuối cùng, vẫn trôi đi hết.
.
.
.
Tạm biệt người trong hồi ức,
Tạm biệt tuổi thanh xuân.
Tuy hãy còn rất nhiều điều hối tiếc, còn rất nhiều tâm sự phải giã bày,
Cũng đành để quá khứ trôi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro