Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

              Ngày hôm sau, thứ Tư, mùng 3 tháng Sáu.

             Misaki Mei không có trong lớp vào giờ nghỉ trưa.

             Và cũng không có bỏ đi ngay khi tiết thứ tư kết thúc.

           Thật ra, cô còn chẳng đến lớp. Hôm nay cô tránh mặt, đúng như đã nói với tôi hôm qua.

           Tôi nghỉ học cả tuần nay, các bạn cùng lớp tiếp đón tôi với thái độ, nói theo hướng tích cực là lãnh đạm. Còn nếu phân tích cho đúng, thì họ đang tỏ ra bình thản và hời hợt.

          "Cậu lại nằm viện sao?"

          " À không, tớ nghỉ ở nhà."

         "Cũng bệnh lần trước nhỉ? Gọi là gì nhỉ, tràn khí màng phổi tự nhiên?"

         Nguy cơ tái phát bệnh rất cao, nhưng hóa ra vẫn không sao.

         "Vậy giờ cậu khỏe chưa?"

        Rồi, cảm ơn. Nhưng bác sĩ cấm không được vận động quá sức. Tức là tớ vẫn phải kiến tập giờ Thể dục.

       "Ừm, chúc cậu chóng khỏi bệnh."

        Cảm ơn cậu.

       Không ai nhắc đến cái chết của Sakuragi Yukari và bà mẹ. Các thầy cũng vậy. Bàn Sakuragi giờ để trống. Cũng chẳng đặt hoa viếng trên bàn như người ta thường làm. Ai nấy đang cố trốn tránh cái chết của cô. Hơi quá đáng! Tôi không khỏi đánh giá hành động của họ như vậy.

        Giờ nghỉ trưa, Kazami Tomohiko là người đầu tiên tôi bắt chuyện. Tôi đã gọi theo khi cậu ta định rời phòng học. "Ê... Này!"

       Kazami đẩy gọng kính bạc lên sát mũi, gương mặt cứng nhắc cố nở một nụ cười giả tạo.

        Tôi nhớ rõ hồi tháng Tư, vào lần đầu gặp nhau, cậu ta cũng có cử chỉ này khi đến bệnh viện thăm tôi. Đã quen nhau gần một tháng, tôi cứ nghĩ đã thân hơn với Kazami, nhưng dường như mối quan hệ của chúng tôi vẫn là con số không. Lần đầu tiên gặp mặt, điều duy nhất hiện hữu giữa chúng tôi là "sự căng thẳng". Ngoài ra còn một điều, có thể gọi là "cảnh giác". Giờ tôi mới nhận thấy.

         "Thật mừng là cậu đã khỏe hơn. Tớ rất lo. Cậu đã nghỉ học cả tuần, tớ cứ tưởng cậu lại mắc bệnh."

         "Tớ cũng lo lắm. Nói thật, tớ chán đến bệnh viện lắm rồi."

        "Chắc không cần ghi chú bài học trong lớp khi cậu nghĩ đâu nhỉ?" Kazami dè dặt. "Cậu học giỏi thế cơ mà?"

          "Chỉ là tớ đã từng học qua ở trường cũ. Thực sự tớ không giỏi đến thế."

           "Ồ, thế có cần tớ chép lại một bản không?"

           "Hiện tại thì không."

           "À, ra vậy..."

           Ngay cả khi nói những điều vô thưởng vô phạt này, sự căng thẳng vẫn không rời khỏi khuôn mặt Kazami. Căng thẳng, cảnh giác, và có lẽ là cả sợ hãi nữa.

           "Tai nạn tuần trước chắc khiến cậu buồn lắm." Tôi quyết định mở lời. "Hai cậu đều là cán sự lớp, lại cùng đến thăm tớ nữa, thế rồi chuyện như vậy xảy ra."

           Vừa nói, tôi vừa nhìn sang bàn Sakuragi. Kazami có phần lúng túng. "Lớp sắp chọn ra lớp trưởng nữ mới. Chắc là  tiết chủ nhiệm vào ngày mai." Rồi cậu ta vội vã chào từ biệt và đi khỏi lớp.

          "?"

         Kazami và Sakuragi thường như hình với bóng, nhưng chắc cũng không thiếu người phù hợp để làm cán sự lớp ở một trường trung học cơ sở. Vẫn ngồi tại bàn, tôi thận trọng nhìn quanh. Giờ là tháng Sáu, hầu hết học sinh đều mặc đồng phục mùa hè.

          Một hai nhóm con gái ghép bàn thành "ốc đảo" để ăn trưa. Đám con trai lại tụ vào một góc cửa sổ để tán dóc, trong số đó có một anh chàng cao kều. Nước da rám nắng, mái tóc rõ là của dân chơi thể thao. Hẳn đây là Mizuno. Mizuno Takeru ở Câu lạc bộ Bóng rổ. Tên cậu ta trong chữ Hán nghĩa là "dũng mãnh."

          Tôi chực đến chào. Có thể nhắc đến chị cậu ấy để bắt chuyện, và tùy theo tình huống, biết đâu có dịp để kể rằng đã nói chuyện với chị Mizuno hôm qua, và... Không. Ý tưởng này rất giỏi. Hiện giờ, chỉ cần đợi tin của chị Mizuno là được. Chị ấy đã bảo. "Để xem chị tìm hiểu được gì?" cơ mà. Hơn nữa chị còn bảo không với em trai cho lắm, vậy nên nếu tôi tùy tiện bắt chuyện, hắn cậu ta sẽ đề phòng khiến chị Mizuno khó khai thác thêm thông tin.

         Vẫn như mọi khi, tôi thật lòng cảm kích và ăn ngấu nghiến bữa trưa bà ngoại nấu, sau đó một mình đi ra hành lang. Suốt khoảng thời gian này, tôi có cảm giác Mizuno cứ liếc nhìn mình từ góc cửa sổ, chắc chắn đây không chỉ là ảo giác do tôi tưởng tượng ra.

        Giống như thứ Ba tuần trước, tôi đứng cạnh cửa sổ bên cầu thang Đông.

         Trên trời có vài gợn mây.  Dù không mua nhưng gió thổi rất mạnh. Tuy kính cửa sổ đóng kín, tôi vẫn nghe thấy những tiếng rít gào ngắt quãng bên ngoài. Lưng quay về phía cửa sổ, tôi dựa nghiêng người vào tường, lục túi quần lấy điện thoại di động. Tìm đến số Teshigawara trong hộp thư thoại, tôi bấm nút gọi.

         Hôm nay Teshigawara cũng đến trường. Nhưng cậu ta chẳng thèm nói với tôi đến một lần, thậm chí còn muốn tránh mặt tôi nữa. Lúc nghỉ trưa tôi định đến gặp ngay, ai dè cậu ta biến khỏi lớp tự lúc nào. Cậu ta đâu phải là Misaki Mei chứ.

          "A lô."

          Tiếng chuông vang lên không biết bao lần, cuối cùng thì cậu ta cũng bắt máy. Tôi bèn hỏi, "Cậu đang ở đâu?"

        "Ờm..."

        "Đừng có 'ờm' tớ. Kể tớ xem cậu đi đâu."

        "Bên ngoài... đi dạo ở trong sân."

        "Sân trường á?"

       Tôi quay ra cửa sổ và dõi mắt nhìn xuống. Có nhiều học sinh đang đi lại bên dưới, thế nên tôi không nhận ra ai là Teshigawara, "Tớ xuống bây giờ đó. Đợi tớ ở ao sen nhé!"

        "Hở... Thôi nào, Sakaki..."

        "Tớ đến ngay." Không để cậu ta kịp nói gì thêm, tôi cúp máy và lao nhanh đến điểm hẹn.

        


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro