6
"Chuyện về một học sinh lớp Chín của trường Bắc Yomi hai mươi sáu năm về trước. Người này ngay từ năm đầu tiên vào trung học cơ sở đã được mọi người yêu thích. Học lực tốt, giỏi thể thao, có năng khiếu âm nhạc và nghệ thuật... nhưng cũng không phải dạng học sinh chói lọi kiêu căng khiến mọi người khác dễ sinh lòng ganh ghét. Bạn ấy cư xử rất tốt, thân thiện vừa đủ với mọi người. Vậy nên cả giáo viên lẫn học sinh đều quý mến bạn ấy." Mei thầm thì kể lại câu chuyện, mắt dán cứng vào một chỗ, còn tôi thì ngồi im lặng lắng nghe. "Thế rồi, học sinh này chuyển đến lớp 9-3. Học kỳ một vừa bắt đầu, ngay khi vừa tròn tuổi mười lăm, bạn ấy đột ngột qua đời. Có người kể rằng gia đình bạn ấy thiệt mạng do tai nạn máy bay, nhưng cũng có nhiều giả thuyết khác. Như tai nạn giao thông, hay hỏa hoạn đại loại thế. Dù thế nào, mọi người trong lớp 9-3 cũng hoàn toàn bị sốc. Không thể nào, mình không tin... Tất cả mọi người đều chìm trong đau thương, thế rồi một người lên tiếng."
Mei liếc sang, nhưng tôi vẫn lặng im. Tôi không biết phải nói gì.
"Bạn ấy chưa chết, họ nói." Mei lẳng lặng tiếp tục. "Xem này, bạn ấy đang ở cùng chúng ta, một người chỉ vào bàn học của người bạn quá cố và bảo, Các cậu đều xem, bạn ấy đang ở kia, khỏe mạnh, ngay đó thôi... Và rồi, cậu biết sao không, lần lượt hết người này đến người khác tán thành. Câu nói ấy truyền đi khắp lớp như một chuỗi phản ứng. Không ai muốn tin sự thật. Không ai chấp nhận được rằng học sinh nổi tiếng nhất lớp đột ngột mất đi. Tôi nghĩ là chúng ta có thể thấu hiểu cảm giác của học. Nhưng... vấn đề là, cả lớp 9-3 đã giữ chuyện đó mãi cho tới sau này."
"Ý cậu là sao?" Từ lúc bắt đầu câu chuyện tới giờ tôi mới cất tiếng. "Chuyện đó là gì?"
"Mọi người trong lớp giả vờ rằng bạn ấy vẫn sống. Cả thầy chủ nhiệm cũng tham gia. Thầy bảo với họ, đúng vậy. Đúng như các em nói, em ấy chưa chết. Ít nhất, em ấy vẫn sống như một phần của lớp ta. Kể từ nay, chúng ta cùng cố gắng học tập. Tất cả hãy cùng nhau tốt nghiệp nhé... Đại loại là thế."
Chỉ còn năm cuối này, hy vọng cả lớp sẽ giúp đỡ nhau, cùng nhau cố gắng hết sức.
Không hiểu sao lời của người thầy hai mươi sáu năm trước qua tường thuật của Mei lại nghe như lời thầy Kuboodera nói khi giới thiệu tôi trước lớp trong ngày đầu đến trường
Để đến tháng Ba năm tới, mọi người trong lớp đều khỏe mạnh mà tốt nghiệp...
"Học sinh lớp 9-3 tiếp tục sinh hoạt như thường lệ cho đến hết khóa. Họ để nguyên bàn của người bạn quá cố, đôi khi còn đặt tay lên và trò chuyện cùng bạn ấy, hay cùng chơi đùa và cùng tan trường về. Tất nhiên đó chỉ là giả vờ. Tại lễ tốt nghiệp, hiệu trưởng còn đặc biệt giữ lại một ghế cho người học sinh đã khuất."
"Chuyện đó có thật sao?" Tôi không nhịn được xen ngang. "Không phải là truyền thuyết hay đồn thổi chứ?"
Mei không trả lời. Cô thản nhiên kể tiếp, "Sau lễ tốt nghiệp, mọi người cùng giáo viên chủ nhiệm chụp chung ảnh kỷ niệm trên lớp. Nhưng khi xem lại hình chụp, họ phát hiện một thứ."
Mei dừng lại trong chốc lát, rồi nói, "Ờ một góc của bức ảnh, họ thấy người học sinh đó, người lẽ ra không thể hiện diện. Mỉm cười như bao bạn học khác, nhưng gương mặt xanh xao, tái nhợt như xác chết."
Ồ, quả nhiên là một chuyện ma quái. Chắc là nằm trong "Bảy điều kỳ bí" của trường Bắc Yomi. Có điều chi tiết hơn. Dù nghĩ như vậy, không hiểu sao tôi lại chẳng thể xem nó là chuyện đùa. Muốn cười cho qua mà cơ má tôi lại khẽ giật giật.
Mei vẫn trông vô cảm như lúc mở đầu câu chuyện. Ánh mắt đăm chiêu, đôi môi mím chặt, bờ vai nâng lên hạ xuống vài lần, cuối cùng thấp giọng nói thêm, "Học sinh đó, người đã chết đó, tên là Misaki."
Chuyện này thật ngoài dự đoán.
"Misaki?" Giọng tôi bất giác vống lên. "Đó là... họ? Hay là tên? Người ấy là nam hay nữ?"
"Thế nào nhỉ..."
Cả Mei cũng không rõ? Hay ngược lại, nhưng cô không muốn kể? Gương mặt trông nghiêng không chút biến đổi kia chẳng cho tôi hay điều gì.
"Có thể vài phiên bản đã kể tên người đó là 'Masaki', nhưng rất hiếm. Tôi thì nghĩ là 'Misaki'."
Hai mươi sáu năm trước... Tôi thầm tái hiện câu chuyện Mei vừa kể trong đầu. Hai mươi sáu năm trước, ở lớp 9-3 có một học sinh nổi tiếng lên là Misaki...
Để xem.
Tôi nhớ ra rồi.
Nếu đúng là hai mươi sáu năm trước, lúc đó mẹ (người mẹ đã mất mười lăm năm trước của tôi) chắc cũng đang học trung học? Có khi nào...
Không rõ Mei có nhận ra phản ứng khác lạ của tôi hay không. Cô ngả mình ra lưng tựa vào sofa và nói tiếp, vẫn với giọng lạnh lùng, "Thật ra, câu chuyện này còn phần tiếp diễn."
"Còn sao?"
"Có thể nói những gì tôi vừa kể chỉ là đoạn mở đầu."
Thế rồi...
Tiếng chuông điện tử inh ỏi phát ra từ chiếc cặp tôi để trên sofa. Có cuộc gọi đến. Tooii quên để chế độ rung.
"Ồ, xin lỗi." Tôi vừa lục cặp lấy điện thoại. Màn hình hiện lên thông báo: Yomiyama - Ông bà ngoại.
"A lô, Koichi hả?" Giọng của bà. "Cháu đi đâu vậy? Trễ lắm rồi..."
"Ồ, xin lỗi bà. Trên đường về cháu có đi dạo một chút... Dạ, giờ cháu về ngay. Cháu thấy thế nào á? Rất khỏe. Bà đừng lo."
Tôi luống cuống cúp máy, chợt nhận ra đoạn nhạc u ám vừa nãy lại được bật lên. Tôi nào, vừa nghĩ vậy tôi vừa ngoái đầu nhìn. Bà lão đã lại đứng ở cái bàn gần cửa, không hiểu quay về từ lúc nào. Bà đang nhìn ra chỗ tôi, nhưng tôi chẳng thể thấy rõ đôi mắt giấu sau cặp kính gọng đen dày cộp.
"Máy móc đáng ghét." Mei nhìn xuống tay tôi, cau mày ra vẻ chán chường. "Ở đâu cũng liên lạc được, cũng tóm được."
Nói rồi cô đứng dậy và lặng lẽ bước vào trong, phía cầu thang... Đợi đã? Mei định quay lại căn phòng dưới tầng hầm?
Mình có nên đuổi theo? Nhưng nếu chạy theo và không thấy cô... Này, mày đang bị sao vậy? Suy nghĩ thật ngu ngốc. Chuyện đó làm gì mà xảy ra được. Không đời nào. Vậy nên... nhưng...
Tôi còn đang do dự, bà lão đã cất giọng lè nhè. "Ta đóng cửa đây. Cháu về nhà đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro