Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

                  Tất nhiên không phải búp bê trong quan tài lên tiếng, điều đó là không tưởng. Nhưng ảo giác ấy đã chiến thắng tôi trong chốc lát, và cũng chẳng đùa khi nói phổi tôi lúc đó muốn xẹp thêm lần nữa vì kinh hãi. Không chủ định mà giật lui một bước dài, mắt tôi vẫn dán chặt lên môi búp bê.

                    Thêm một lúc, tôi nghĩ mình có nghe thấy tiếng cười. Nhưng con búp bê vẫn không cử động.

                    "Tại sao..." Lại là giọng nói ban nãy, "Tại sao cậu ở đây?"

                      Chắc chắn là giọng Misaki Mei. Nó thực sự phát ra từ con búp bê trước mặt tôi.

                    Là ảo giác? Không thể đâu... Tôi buông hai tay xuống, lắc đầu quầy quậy. Cứ như vậy, tôi nhìn lại lần nữa.

                    Misaki thực sự xuất hiện, bước ra từ sau cổ quan tài, cô vén tấm rèm đỏ sang bên, trầm mặt nhìn tôi. Đối với tôi, cô giống như hiện thân đầy sống động của con búp bê phía trước , dù không mặc váy mà là đồng phục trường Bắc Yomi.

                    Tôi không khỏi thốt lên, "Làm sao cậu..."

                  "Tôi chẳng định trốn ở đây để dọa cậu đâu," Mei nói, vẫn với giọng cụt ngủn. "Cậu mới là người vừa mới đến."

                   Thế thì cậu làm cái quái gì ở nơi này chứ? Mà quan trọng hơn, làm sao cậu bỗng dưng hiện ra được? Ý tớ là, chậc...

                   Mei lặng lẽ bước lên. Cô không mang cặp. Tới trước cỗ quan tài, Mei liếc mắt  nhì"n con búp bê. "Cậu nghĩ nó giống tôi?"

                 "À... ừ.

                 "Quả có thể. Nhưng nó chỉ là một nửa của tôi. Thậm chí chưa đến một nửa." Nói rồi, cô nhẹ nhàng đưa tay phải chạm lên mái tóc đỏ nâu của búp bê. Nhờ thế mắt trái bị che đi của nó hiện ra. Không phải băng gạc trắng của Mei, mà là "con con mắt xanh trống rỗng", giống hệt bên mắt phải.

                 "Cậu làm gì ở đây?" Cuối cùng tôi cũng cất tiếng hỏi.

                 Mei vuốt ngón tay xuống khuôn mặt búp bê. "Đôi lúc tôi xuống đây. Vì tôi không dị ứng với nói này."

                   Thế thì giải thích được gì chứ. Nó còn chẳng hề trả lời cho câu hỏi vì sao cô lại tới cửa hàng này.

                    "Quan trọng hơn, tôi có chuyện muốn hỏi ở đây." Xoay người và bỏ lại con búp bê sau lưng, Mei lại nhìn tôi. "Tại sao cậu đến đây, Sakakibara?"

                  "Ơ... Tớ chỉ..." Tôi nào dám trả lời là đã đi theo cô từ lúc tan trường đến giờ. "Tớ để ý thấy cửa tiệm này từ lâu. Tuần trước tớ đi ngang nên mới biết chỗ này. Thế nên hôm nay tớ đến xem."

                  Biểu hiện của Mei không thay đổi mấy, cô chỉ gật đầu. "Ồ. Một sự trùng hợp thú vị. Nhiều người nghĩ những hình nộm thế này rất đáng sợ. Cậu không sợ ư?"

                 "À thì..."

                "Cậu đã nghĩ gì? Khi vào trong này?"

               "Tớ chỉ thấy kinh ngạc. Khó diễn tả lắm, nhưng mọi thứ thật đẹp. Tựa hồ không tồn tại ở thế giới này, và khi nhìn chúng, lòng tớ cứ xao xuyến..."

                Tôi cố nói thành lời, nhưng cũng chỉ đưa ra được mô tả thô thiển như trên. Mei không đáp lại. Cô đi đến một trong những ô lõm trên tường.

                "Tôi thích bọn chúng nhất." Cô nhìn thẳng vào bên trong. Búp bê ở đó là cặp song sinh kháu khỉnh liền bụng mà tôi trông thấy ban nãy. "Gương mặt chúng thật thanh thản. Sao chúng bình tĩnh như vậy khi bị gắn làm một. Lạ quá!"

                "Có lẽ chúng thấy yên tâm vì ở cùng nhau."

               Mei lẩm nhẩm, "Chẳng thể nào," và tiếp tục, "Nếu chúng bình tĩnh vì không bị gắn vào nhau, tôi có thể hiểu được."

              "Ừm... ừm."

               Thông thường thì phải ngược lại chứ? Dù nghĩ thế, tôi cũng không nói lời gì thêm mà chỉ quan sát cô. Mei quay người, và tôi cứ ngỡ cô sẽ quay lại phía mình, nhưng cô chỉ hơi, "Cậu vẫn luôn thắc mắc tại sao tôi đeo băng mắt, phải không?"

                "Không, tớ..."

               "Cho cậu xem nhé?"

                "Hở?"

               "Tôi cho cậu xem thứ phía sau băng mắt này." Vừa nói, Mei vừa đặt ngón tay lên miếng băng trắng. Ngón tay phải của cô giữ sợi dây quấn quanh tai.

                Hoàn toàn bị bất ngờ và bối rối đến cùng cực, tôi không thể rời mắt khỏi từng cử động của Mei. Tiếng nhạc nên đã dứt từ lúc nào. Giữa căn hầm kỳ quái chìm trong câm lặng và đầy những con búp bê vô thanh vô tức, tôi chợt có cảm giác Mei sẽ làm điều gì đó ngoài sức tưởng tượng, nhưng cũng nhanh chóng gạt đi ý tưởng ấy đi...

                 Chỉ trong giây lát.

                 Miếng băng bị gỡ xuống. Tôi thấy mắt trái của Mei và phải nuốt khan một hơi.

                "Đ... Đó là..."

                 Một con mắt xanh, trống rỗng.

               "Đó là... mắt giả?"

                Hệt như con búp bê trong cổ quan tài.

              Chất liệu hoàn toàn không giống đồng tử màu đen bên mắt phải đang nhìn tôi. Một con mắt xanh đang phát ra ánh sáng vô cơ lập lờ, giống thứ nằm trong hốc mắt của búp bê.

               "Mắt trái của tôi là mắt búp bê," Mei thì thầm, " Nó thấy được thứ không nên thấy, nên tôi thường giấu nó đi."

                Vẫn là lời giải thích mập mờ. Tôi chẳng thể hiểu nổi ý nghĩa câu nói đó cũng như lý do khiến cô nói vậy. Đầu tôi lại quay mòng mòng. Hô hấp cũng mỗi lúc một khó khăn, có cảm giác như tim tôi đang đập thình thịch bên tai vậy. Trên hết,  toàn thân tôi lạnh giá hơn trước.

                "Cậu không sao chứ?"

                Tôi chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời. Mei lại nheo con mắt không phải của búp bê.

                  "Nếu không quen, hẳn sẽ thấy nơi này rất khó chịu."

                 "Ý cậu là..."

                  "Những con búp bê..." Mei định nói gì, nhưng bỗng ngưng lời. Gắn xong miếng gạc về chỗ cũ, cô tiếp tục. "Những con búp bê trống rỗng."

                    Trống rỗng, dưới ánh chiều tà của Yomi...

                     "Búp bê gắn liền với sự trống rỗng. Cơ thể, trái tim chúng đều rỗng... Một khoảng hư không. Sự trống rỗng đó giống như cái chết. "Mei tiếp tục, như đang vạch trần bí mật của thế tục. "Những thứ trống rỗng sẽ muốn tự lấp đầy bản thân chúng. Khi được đặt ở nơi khép kín thế này, dưới trạng thái cân bằng này... mọi thứ sẽ xấu đi. Đó là lý do. Lẽ nào cậu không thấy chúng bị hút ra khỏi người? Tất cả bên trong cậu."

                     "Ưm..."

                     "Một khi đã quen, cậu sẽ không để tâm nữa. Đi nào!" Nói rồi, Mei đi ngang qua tôi và bước lên cầu thang. "Lên trên có lẽ sẽ tốt hơn."

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro