Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

                    Bên trong cửa hàng ̣(hay phải nói đúng hơn là "bên trong phòng trưng bày") có tiếng đàn lờ lững nghe cũng u ám như ánh đèn, nhạc cụ chính hình như là cello. Bài này tôi từng nghe ở đâu đó, nhưng khả năng chỉ đủ nhận ra là bản nhạc sầu thảm, chứ không phân biệt được gì khác. Nếu có ai bảo đây là đoạn nhạc kinh điển của thiên tài nào đó, hay cực kỳ nổi tiếng vào thập niên 90, chắc tôi cũng chỉ đáp "Thật vậy sao?" mà gật đầu cho qua.

                      Để lại cái cặp vướng víu ở sofa phía sau, tôi nín  thở bước rón rén quanh phòng trưng bày.

                   Thoạt đầu tôi không khỏi liếc trộm bà lão ngồi ở bàn, nhưng rồi cũng chẳng quan tâm nữa. Cặp mắt tôi đã bị hút hết vào lũ búp bê. Dưới ánh sáng lập lòe, một trong số chúng đang đứng, một số lại ngồi, một số thì nằm hẳn xuống. Đôi mắt chúng mở to như kinh ngạc hoặc khép hờ như chìm trong suy tư, vài con thì như say ngủ...

                   Hầu hết là búp bê nữ xinh xắn, nhưng cũng có những cậu bé, và cả động vật nữa. Ngoài ra còn có dạng kỳ quái ghép giữa người và thú. Mà không chỉ có búp bê, trên tường còn có cả tranh vẽ. Một bức tranh sơn dầu vẽ khung cảnh ảo mộng nào đó khiến tôi chú ý.

                  Giống cô gái đằng cửa sổ, non nửa số chúng là búp bê khớp cầu. Tất cả khớp nối ở cổ tay, khuỷu tay, bả vai, cổ chân, đầu gối, hông đều là khối cầu để tiện di chuyển và tạo dáng. Cách thiết kế tương đối độc đáo, tạo ra ấn tượng sâu đậm.

                  Nói thế nào nhỉ? Dù bề ngoài rất giống con người, thật ra con búp bê không có điểm nào tương đồng với con người cả.  Tồn tại trên thế giới này mà không thuộc về thế giới này. Bằng hình dạng mô phỏng của mình chúng đứng ở ranh giới mập mờ giữa hư và thực.

                  ...Đã bao lâu rồi?

                Tôi liên hồi hít thở những hơi thật dài, thật sâu. Bất giác cảm thấy mình đang phải hít thở thay cho chúng, những vật thể không hô hấp.

                 Tôi cũng có đôi chút hiểu biết về loại búp bê này. Những bức tranh trên tường cũng vậy. Chẳng có cái tên nào tôi quen, nhưng hẳn phải có vài nghệ nhân nổi tiếng trong đó.

                                                  Mời đi lối này

                 Tôi xem qua đám búp bê và định trở về sofa lấy cặp thì phát hiện ra tấm bảng ở cuối đường. Có một mũi tên chỉ xuống bên cạnh dòng chữ. Hở? Nhìn thật kỹ, tôi mới nhận ra còn một bậc thang dẫn xuống tầng hầm.

                  Tôi quay lại nhìn bà lão. 

                  Bà vẫn ngồi ở góc tối sau chiếc bàn, mặt cuối gằm không hề động đậy. Chắc bà đã thiếp đi. Hay đang suy tư gì đó. Dù sao... Tấm bảng đã ghi rõ "mời", chắc không cần xin phép thêm đâu nhỉ.

                 Vẫn hít thở sâu, tôi lặng lẽ bước xuống những bậc thang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro