Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

                   "Munch đã vẽ tất cả bốn bản Tiếng hét." 

                      "Tớ có nghe qua."

                       "Tớ thích bản ở Bảo tàng Nghệ thuật Quốc gia Oslo. Cảnh bầu trời đỏ trông rất đáng sợ. Tưởng chừng máu sẽ trào ra bất cứ lúc nào."

                      "Hử! Nhưng không phải càng nhìn sẽ càng sợ ư? Nó sẽ khiến cậu thấy bất an này? Thế mà cậu vẫn thích à?"

                    Có thể nói bức tranh khá dễ hiểu. Tác động trực quan rất mạnh mẽ, những chi tiết phụ bị mờ đi và nhiều điểm châm biếm tức cười ở khắp nơi. Có lẽ vì thế mà bức tranh được ưa chuộng. Nhưng có vẻ như cái "thích" mà Mochizuki đang đề cập không giống như vậy.

                    "Cậu thích vì nó làm cậu bất an?"

                    "Dù vờ như không nhận ra thì nỗi bất an vẫn tồn tại. Cậu cũng thế phải không, Sakakibara? Tớ nghĩ mọi người đều thấy vậy."

                   "Ngay cả quả chanh và củ hành?"

                 Tôi chỉ nói đùa, nhưng Mochizuki cười bẽn lẽn, "Vẽ tranh là cách phản chiếu óc tưởng tượng."

                    "Tất nhiên, nhưng coi nào..."

                    Sau giờ Mỹ thuật, rốt cuộc tôi đã kết thân và đi cùng Mochizuki Yuya. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi bước qua dãy hành lang tăm tối ở Khu O.

                   "Này, Sakaki!"

                  Có người vỗ lên vai tôi. Chưa quay lại tôi đã biết đó là Teshigawara. Hôm nay cậu ta đã bắt đầu lượt bớt tên tôi thành Sakaki, "Hai cậu thầm thì gì về cô Mikami đấy à? Tớ muốn tham gia."

                 "Rất tiếc phải báo với cậu là bọn này đang bàn chuyện u ám hơn nhiều," tôi trả lời.

                 "Là gì? Mấy cậu đang bàn gì?"

                "Sự bất an bao trùm khắp thế giới."

               "H...H...Hở?"

               "Cậu không thấy lo lắng sao, Teshigawara?" Tôi hỏi, dù nghĩ rằng cậu này làm quái gì có những cảm xúc đó. Nói thế nào thì tôi cũng bắt đầu trò chuyện tự nhiên với cậu ta.

               Anh chàng tóc nhuộm nâu lại khiến tôi bất ngờ khi trả lời, "Đương nhiên là có!" Cậu ta gật đầu thật mạnh mà chẳng biết có nổi mấy phần nghiêm túc, rồi nói, "Vì rốt cuộc năm nay lên lớp, tớ lại vướng vào cái 'lời nguyền ở lớp 9-3' mới chết!"

               "Hở?"

              Tôi không khỏi buột miệng. Đồng thời, tôi cũng nhận ra phản ứng của Mochizuki. Nét mặt cậu ta rầu rĩ, chỉ cần trầm mặt cuối nhìn dưới chân, thoạt trông rất căng thẳng. Trong một lúc, bầu không khí như đông cứng lại. Đó là điều tôi cảm nhận được.

             "Vậy... Sakaki nè," Teshigawara nói tiếp. "Hôm qua tớ đã định nói với cậu..."

              "Đợi chút, Teshigawara." Mochizuki ngắt lời, "Làm thế lúc này không ổn."

             Làm thế? Làm gì cơ? Tại sao lại không?

             "Cứ cho là thế, nhưng..."

            Lần này Teshigswara lại ngập ngừng. Chẳng hiểu chuyện gì, tôi la lên, "Hai cậu nói cái quái gì vậy?" rồi đột nhiên giật mình.

              Chúng tôi đang đi trên hành lang Khu O, ngay trước thư viện phụ. Ít ai dùng đến thư viện cũ này, nhưng cánh cửa kéo đang mở ra vài phân. Qua khe hở, tôi nhìn vào bên trong và trông thấy...

              ...Cô ấy.

             Misaki Mei.

            "Chuyện gì vậy?" Teshigawara ngạc nhiên hỏi.

           "Đợi chút," tôi đáp lấy lệ rồi kéo cánh cửa thư viện. Mei quay sang nhìn chúng tôi. Cô ngồi bên một cái bàn lớn trong căn phòng. Dù tôi vẫy tay chào, Mei chẳng hề phản ứng mà vẫn hướng mắt về chỗ cũ.

           "N...này Sakaki. Cậu không..."

           "S... Sakakibara? Cậu làm gì...?"

            Chẳng màng đến lời hai cậu bạn, tôi bước vào trong. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro