Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Wonyoung đưa Yujin đến ngoài cửa ký túc xá liền rời đi, Yujin nhìn bóng dáng cô biến mất ở trong màn mưa, mới xoay người đi vào ký túc xá.

Trở lại ký túc xá, Yujin cởi giày bò lên giường gửi Kakao cho Wonyoung.

Yujin: Wonyoung, em tới văn phòng rồi trả lời chị một chút được không ~

Gửi tin nhắn xong liền bắt đầu nhìn chằm chằm di dộng chờ Wonyoung trả lời.

Trong lòng nàng biết Wonyoung đi về phải mất ít nhất năm phút đồng hồ, nàng có thể lướt Kakao, xem tin tức mới, chờ năm phút sau lại quay lại.

Chính là Yujin không đợi được tin nhắn của Wonyoung thì không nhấc nổi bất luận hứng thú gì để đi làm việc khác.

Chân trắng như tuyết nhấc lên trên, lay lay, hai gót chân nhỏ bởi vì dính nước trở nên có chút trắng, nhưng mười ngón chân vẫn phấn nộn xinh đẹp như cũ.

Rốt cuộc, di động vang lên một tiếng, tin nhắn Wonyoung hiện lên trên màn hình.

Đôi mắt Yujin tức khắc sáng ngời.

Wonyoung: Tới rồi, có việc gì?

Yujin cười đánh chữ trả lời, chân càng vui sướng lung lay.

Yujin: Không có gì, chỉ là lo lắng cho em. Biết em an toàn trở lại văn phòng chị yên tâm rồi  ~

Yujin: Wonyoung, em cứ làm việc, chị không quấy rầy em nữa ~

Wonyoung đánh chữ tới một nửa, yên lặng xóa bỏ, trả lời một cái "Ừm" lạnh như băng.

Yujin một chút cũng không thèm để ý Wonyoung lãnh đạm, nữ chủ trong tiểu thuyết chính là lãnh đạm cao quý, ngày nào Wonyoung nhiệt tình như lửa nàng mới có cảm giác kỳ quái đây.

Chờ đến buổi chiều, mưa bên ngoài rốt cuộc cũng ngừng.

Dù với áo khoác Yujin còn đang ở lại phòng học, mưa ngừng, Yujin nhanh chóng đi phòng học, kết quả phát hiện dù với áo khoác của mình đều không thấy.

Phòng học buổi sáng có người học, rất có thể bị người nào đó giao cho chủ nhiệm.

Yujin đến tường bên ngoài phòng học, nhìn thấy hôm nay học ở phòng này là năm hai chuyên ngành văn học hiện đại cùng với năm nhất chuyên ngành hóa học.

Yujin ở trên diễn đàn đại học đăng thông báo tìm đồ, nếu có người giúp mình sẽ phát hồng bao cảm ơn một chút, nếu có tin tức có thể nhắn riêng cho mình, có bao lì xì cảm tạ khác.

Trên diễn đàn tức khắc có một đám người kêu đại gia.

Yujin rời khỏi QQ, đi khu hành chính tìm hai chủ nhiệm của chuyên ngành văn học hiện đại và hóa học, nói với chủ nhiệm lí do mình đến, hai người đều nói mình không có học sinh nào nhặt được đồ vật, chủ nhiệm văn học hiện đại lại giúp Yujin liên hệ chỗ trường để đồ bị mất, nơi đó cũng không có dù với áo khoác của Yujin.

Dù của Yujin là đặt làm riêng, áo khoác là phiên bản giới hạn mua bên nước ngoài, nàng đối diện với người thoạt nhìn tương đối, chủ nhiệm phụ trách chuyên ngành văn học hiện đại Yesol nói: "cô Yesol , xin hỏi có thể đi chỗ nào xem camera? Em nhớ rõ hành lang đều có camera, nhìn camera nói không chừng có thể tìm được đồ của em."

Yesol còn chưa kịp nói, chủ nhiệm chuyên ngành hóa học bên cạnh Heung cướp lời nói: "Camera trường học là để cho một học sinh như cô muốn xem thì xem sao? Dù với áo khoác có thể đáng giá bao nhiêu tiền, đại học Seoul chính là đại học đứng đầu quốc nội, học sinh nơi này ai sẽ lấy trộm dù với áo khoác? Đừng rảnh rỗi đứng ở đây tìm việc."

Nghe Heung nói xong, khuôn mặt nhỏ của Yujin tức khắc lạnh xuống, nàng chưa từng làm tư thái như vậy bao giờ, liền học theo bộ dáng Wonyoung trong trí nhớ, trong ánh mắt mang theo đạm mạc, lạnh lùng liếc Heung một cái, thanh âm mang theo khí lạnh nói: "Cô làm sao biết dù với áo khoác của em không đáng giá tiền không đáng để người trộm đi?"

Heung bị bộ dáng Yujin lạnh lùng làm nghẹn, trong lòng tức khắc nhảy dựng. Heung cảm thấy chính mình bị một người học sinh mạo phạm, càng thêm không vui nói: "Vô nghĩa, áo khoác thêm dù nhiều nhất bất quá 300 won, học sinh tùy tiện đi làm chút là có thể mua được, chút tiền đấy cho dù cô báo cảnh sát đều sẽ không quản."

"Cô nói cảnh sát mặc kệ cảnh sát liền mặc kệ, cô là ám chỉ cảnh sát không làm tròn trách nhiệm sao?"

Heung bị khí thế của nàng áp đảo không nhịn được lui về sau một bước, "Tôi, tôi không có nói như vậy, cô không cần phải nói quá lên!"

Yesol kéo Heung một chút, muốn cho cô ta đừng có cãi nhau với học sinh, Heung lại hất tay Yesol ra, căm giận trừng mắt liếc nàng một cái, "Cần cô ở chỗ này giả vờ làm người tốt sao?"

Yesol vốn có ý tốt, bị cô ta làm tức mặt cũng đều đỏ, một câu đều không nói nên lời.

"Cô! Không cần ở chỗ này quấy rầy chúng ta làm việc, cẩn thận tôi nói với chủ nhiệm của cô. Cô đã năm ba, không muốn bị cấm thi thì liền đi nhanh đi!"

Yujin vẫn là lần đầu tiên thấy loại người này, nhịn không được cười,cái áo khoác, xác thật cũng không đáng giá gì, một cái phiên bản giới hạn, tổng giá trị 500 nghìn won, so với cái dù, còn kém xa lắc."

Yesol khiếp sợ đầy mặt, ai có thể nghĩ đến một cái dù sẽ trị giá nhiều tiền như vậy.

Heung nghe xong cười châm chọc, "Tôi còn có thể nói trên người tôi cái này là cao cấp đặc chế, trị giá 100 nghìn won đây. Cô là một học sinh, không biết chăm chỉ học tập, thói hư vinh lại học được cả mười phần mười."

Vì để có thể an tĩnh vượt qua bốn năm đại học, thân phận con gái nhà giàu số một Seoul của Yujin chỉ có vài vị lãnh đạo cùng với chủ nhiệm của nàng biết.

Yujin không định vì Heung mà bại lộ thân phận, nàng lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Heung một cái, gửi cho Wonyoung một cái tin nhắn.

Yujin: huhuhu, Wonyoung, có người khi dễ chị, em mau tới cứu chị  [khóc lớn]

Wonyoung không biết Yujin đã xảy ra chuyện gì, nhìn tin nhắn mà trong lòng cả kinh, vội vàng đánh chữ hỏi: "Bây giờ chị đang ở đâu?"

Yujin : Chị ở văn phòng hành chính tổng hợp của chủ nhiệm năm nhất năm hai, em lạc mất đồ, có chủ nhiệm tên Heung không chỉ không có ý giúp chị, còn châm chọc chị, em còn không tới là chị sẽ bị cô ta khi dễ cho chết. -

Yujin cáo trạng với Wonyoung xong, lạnh lùng mà nói với Heung: "Em không đi, cô không giúp em, em tìm người tới giúp em."

Heung cười nhạo: "Không phải là tìm chủ nhiệm của các cô đi."

Nói xong cô ta có chút tự đắc liếc mắt nhìn Yujin, "Nói thật cho cô biết, chú ruột của tôi là phó hiệu trưởng đại học Seoul, cho dù cô tìm chủ nhiệm của cô tới, tôi nói không cho cô xem camera, cô liền không thể xem!" Cô ta phải cho tiểu nha đầu phản nghịch này một cái giáo huấn, để nàng biết có một vài người nàng không thể đắc tội được!

Yujin nhàn nhạt nói: "Phải không, thì ra chú ruột cô là phó hiệu trưởng ."

Bởi vì quan hệ có với phó hiệu trưởng, Heung ở trong đại học Seoul có thể nói là nghênh ngang, các đồng nghiệp đều biết thân phận của cô ta, sẽ không đối nghịch với cô ta, thậm chí vì lấy lòng phó hiệu trưởng, sẽ cố ý làm tốt quan hệ với cô ta.

Heung tới đại học Seoul công tác ba tháng, thu lợi từ chỗ các đồng nghiệp không biết nhiều ít, chính thời điểm xuân phong đắc ý, đột nhiên xuất hiện một nữ học sinh dám động đến cô ta, Heung làm sao chịu được.

Hôm nay việc này không thể dễ dàng như vậy mà chấm dứt!

Heung oán hận mà nghĩ.

Trùng hợp chính là, Yujin cũng nghĩ như vậy.

Khu hành chính ngay gần tòa văn phòng, Yujin đợi chưa đến năm phút, Wonyoung liền gõ cửa đi vào văn phòng tổng hợp của chủ nhiệm năm nhất năm hai.

Yujin lộ ra tươi cười, mới vừa bước về phía cô một bước, đã bị Heung đẩy sang một bên.

Heung nhiệt tình nói: "Jang giáo sư, sao ngài lại tới đây? Có việc gì ngài cứ nói với tôi, tôi nhất định giúp ngài giải quyết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #annyeongz