oneshot
Chiếc radio đang phát nhạc được đặt ở bàn ăn, nơi đường, trứng, bột mì và sữa đã sẵn sàng để sử dụng.
Đây là lần đầu tiên em làm pancake nhưng Wonyoung rất tự tin. Hôm qua em đã xin công thức làm bánh của Rei, và ngay cả khi Rei đề nghị để bạn làm cho, em vẫn muốn tự mình thử trước. Suy cho cùng, pancake cũng chỉ tương tự những chiếc bánh crêpes nên thậm chí em còn chẳng cần đeo tạp dề. Em khá chắc rằng đó không phải là một việc làm mạo hiểu, em sẽ ổn thôi.
Em đi chân trần quanh căn bếp tràn ngập nắng sớm, lấy cốc chỗ này, đo đường chỗ kia.
"Tiếp theo là ba cups bột mì... ok."
Chiếc radio như một người hỗ trợ em với những bài hát sến sẩm và tiếng rè nhẹ. Em không thể nói rằng mình quan tâm đến mấy thứ thuốc chữa bệnh đau đầu, cũng như những trái tim tan vỡ đang ca hát nỗi đau của họ. Em không mong đợi điều gì tốt hơn, nhưng âm nhạc luôn đồng hành cùng em, em vừa khuấy bột vừa ngân nga theo những giai điệu yêu thích.
Hôm nay là sáng chủ nhật và thật kỳ lạ là vẫn chưa có ai thức dậy. Có lẽ tối qua họ đã quá xả hơi ăn mừng khi vừa kết thúc một học kỳ kinh khủng của đại học.
Wonyoung lắc đầu và cau mày.
"Đừng nghĩ đến chị ấy...", em tự nhủ, "Người ta nói rằng đồ ăn chỉ ngon khi bạn nghĩ đến người mình thích..."
Nhưng em ngay lập tức bừng tỉnh, em đã trộn xong các nguyên liệu. Radio vừa chuyển sang bài hát mới, một bài hát mà em đã từng nghe trước đây. Em khá thích nó, ngay cả khi có một số từ còn không phải là tiếng Anh trong lời bài hát.
Wonyoung nhỏ giọng hát theo, vừa bật bếp vừa gật đầu theo nhịp điệu. Em trộn bột một lần cuối, quan sát bột chảy ra từ máy đánh trứng để kiểm tra độ đặc của bột.
Chàng trai trên radio kể cho em nghe về một cô gái có đôi mắt nâu, không tên, không phải lần đầu tiên cô nghe câu chuyện như vậy nhưng em vẫn ngân nga, vô tư hát theo với cách phát âm lung tung khi đến đoạn hay nhất.
Em đổ một ít bột vào chảo đã được làm nóng. Wonyoung biết cái đầu tiên sẽ không hoàn hảo, nhưng em không quá áp lực. Em chìm đắm vào bài hát bằng cả cơ thể mình, đây không phải là lớp học múa ballet cơ mà em cũng không bận tâm chút nào. Đang là buổi sáng ngày cuối tuần, em cực kì vui vẻ và tràn đầy năng lượng và đặc biệt là không bị ai theo dõi.
Có chút bong bóng nở ra trên bột trong chảo. Wonyoung chợt cảm thấy một cái chạm nhẹ ở hông, một cơ thể đang chuyển động cùng với em. Em không quay lại. Tuy có chút giật mình nhưng em cố không thể hiện ra quá nhiều.
Dù sao thì em cũng đã biết đó là ai rồi.
"Con sâu ngủ giờ mới dậy à?", em nói.
Em lật chiếc bánh và ôi không, nó không hề đẹp chút nào, hơi thở của người kia đùa giỡn với mái tóc của em khiến em cứ bị xao nhãng.
"Em không nhảy nữa à?", Yujin hỏi.
Yujin không ngừng đu đưa và Wonyoung có thể nghe thấy ý cười trong giọng nói của chị ấy.
"Em đang cố tập trung, chị để em yên."
"Em đang làm món gì vậy? "
"Không phải cho chị đâu."
"Aww."
Yujin vòng tay quanh eo Wonyoung. Người nhỏ tuổi hơn phải nhịn để không hét lên, em không muốn mạo hiểm đánh thức những người khác.
"Đồ phiền phức này!", em rít lên.
"Em không nói "Chào buổi sáng" nha.", Yujin đùa.
"Chị cũng có nói đâu, đồ phiền phức, chị lấy giúp em cái đĩa kia đi."
Yujin có mà, chỉ là em lúc đó không để ý thôi. Mùi trứng sống khiến em từ bỏ ngay ý định nếm thử chiếc bánh đầu tiên. Wonyoung tự chế giễu bản thân khi gạt đống đồ sang một bên.
"Vị của nó không ổn à?"
"Đó là lỗi của chị.", Wonyoung cáu kỉnh, "Chị đã làm em mất tập trung."
"Ồ, chị xin lỗi. Chị sẽ tìm cách để được em tha thứ nhé.", Yujin mỉm cười nói.
Wonyoung tự giễu một lần nữa, nhưng khi đổ một mẻ bột mới, em ấy lại nhảy múa trong vô thức. Em dồn hết tâm huyết vào lần thứ hai này. Không lâu sau, môi của Yujin đặt nhẹ trên vai và cổ em, rải lên đó những nụ hôn nhẹ nhàng. Wonyoung nhắm mắt lại. Em run nhẹ khiến Yujin bật cười khi cảm nhận được điều đó, và nhận một cái đánh nhẹ vào cánh tay vì những rắc rối mình gây ra.
"Chị để em yên đi!", Wonyoung đẩy người kia, tai em đỏ bừng.
"Làm sao chị có thể? Em quá xinh đẹp khi đang tập trung làm việc."
Wonyoung vừa lắc đầu vừa làu bàu. Chàng trai vẫn hát về cô gái của mình, và em hiểu nỗi đau của anh ta hơn một chút khi chiếc bánh thứ hai đang cháy.
"Trời ơi bực mình thật chứ!"
"Người yêu của chị đảm quá.", Yujin cười khúc khích.
"Trật tự, tất cả là lỗi của chị đấy!"
Yujin bật cười ra tiếng. Wonyoung đang đổ thêm bột khi cảm thấy môi của người kia chạm vào tai mình, em suýt đánh rơi bát bột vì quá bất ngờ.
"Đồ khùng! Đã bảo chị thôi đi mà!"
"Hmm, chị sẽ dừng khi em chú ý đến chị."
"Vậy chị nên biến về phòng ngủ thì hơn!"
Vòng tay của Yujin siết chặt hơn, vô cùng khéo léo và uyển chuyển xoay người Wonyoung ra khỏi chỗ bếp.
"Này, chị nghĩ chị đang làm gì thế hả?!"
"Nhảy cùng chị đi. Chị thích bài này."
Lần này là một bài hát khác. Wonyoung cũng thích nó, giống như em thích sự ấm áp khi tay của Yujin nắm lấy tay em, những ngón tay mảnh khảnh nhưng cứng rắn đặt trên hông em. Em cũng thích cách chị ấy cười, kiêu ngạo, luôn kiêu ngạo như vậy, nhưng nói ra thì quá khó chịu.
Em đi theo bước chân của chị. Yujin ôm chặt em hơn, em có mùi như xà phòng và giống chính mình, giống như mùi hương thân mật của giấc ngủ mà lúc tắm không thể loại bỏ được.
Đây không phải là lớp ballet, đương nhiên rồi, nhưng Wonyoung cố tình trừng mắt để không làm người kia đắc ý.
Một chàng trai khác hát về một cô gái khác nhưng cả ba người đều vui vẻ.
Tất nhiên là Yujin đã chiếm vai trò người dẫn rồi.
"Thật khó chịu...", Wonyoung nghĩ, dù cau mày sẽ không có tác dụng.
Em cười toe toét khi giai điệu mới vang lên và em là người dẫn, Yujin thoải mái để em làm vậy. Cô vẫn mỉm cười khi lại gần thì thầm: "Bánh lại cháy rồi, Wonyoungie của chị..."
Wonyoung quay phắt người lại, chửi rủa bằng cả tiếng mẹ đẻ lẫn tiếng Anh. Em lật chiếc bánh kếp trong khi Yujin quan sát sau lưng.
"Cái này trông đẹp hơn nè.", Cô nói.
Lần này Yujin lại là người dẫn nhưng từ phía sau. Wonyoung không bận tâm điều đó. Em cho phép chị dù khó chịu đến đâu, chỉ để em có thể tiếp tục nấu ăn. Em không thể thừa nhận mình muốn quay về trong vòng tay của Yujin vô cùng.
Và em không cần phải làm vậy.
Sau khi đặt chiếc bánh cuối cùng này lên đĩa, Yujin bắt cô ấy quay lại, và họ lại khiêu vũ, mỉm cười và ngước nhìn nhau khi một bài hát mới vang lên, lần này không phải về những chàng trai ngốc nghếch và tình yêu của họ, nhưng điều đó không quan trọng.
Nụ cười của Yujin ngày càng rạng rỡ khi nhìn Wonyoung. Người nhỏ hơn cau mày, bối rối, và trước khi em kịp nhận ra, Yujin đã bắt em xoay tròn trong vòng tay mình hết lần này đến lần khác.
"Cái-... !"
"Em thật đẹp, Wonyoungie... nhưng em đang thiếu chút năng lượng."
"Chị thôi trò này ngay!", Wonyoung phản đối, nhưng vẫn xoay và xoay, tóc xõa vào mặt, mùi hương của Yujin vương trên áo, em thấy mình đang cười theo Yujin, bật thành tiếng khúc khích, cho đến khi...
"Dừng lại đi chị!", mắt em cong lên.
Yujin dừng thật. Nó đột ngột đến mức khiến Wonyoung giật mình nhìn cô: Yujin không cười nữa mà quay mặt đi. Cô bước lùi lại, hắng giọng.
Trước khi em kịp hỏi, Wonyoung nhận thấy một bóng màu xanh ở trong góc phòng.
Leeseo đang nhìn chằm chằm vào họ. Phía sau em, Gaeul cũng hắng giọng.
"Ồ?", Leeseo nói với một nụ cười tinh nghịch, "Chúng em có đang làm phiền hai người không?"
"K-Không, chị-bọn chị- ... Bữa sáng. Chào buổi sáng!"
Wonyoung đẩy một lọn tóc rơi trước mắt ra sau cái tai đang bỏng rát của mình khi em quay lại kiểm tra cái chảo. Nó trống rỗng, em đã quên bỏ thêm bột vào.
Leeseo tủm tỉm. Yujin ngồi trên chiếc ghế trước quầy bếp, khuôn mặt tràn đầy sự ngượng ngùng. Wonyoung thở dài.
"...Rei và Liz đã dậy chưa ạ?", em hỏi.
"Chị không biết. Sao vậy?", Gaeul nói.
"Em chỉ muốn biết liệu Rei có thích làm bánh crêpes không..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro