Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34.

Ngày đầu tiên Yujin rời đi.

Wonyoung không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao hôm nay cô không tới huấn luyện tri thức? Em ở trong phòng đợi một ngày, lúc ăn cơm cũng không có nhìn thấy cô.

Trong lòng Wonyoung ẩn ẩn có chút bất an, trong lúc kéo đàn cũng có thể nghe ra em nóng nảy.

Vào ban đêm em nhân lúc đêm khuya đi gõ cửa phòng Yujin nhưng trong phòng lại không hề có tiếng vang.

Wonyoung nghĩ thầm, chẳng lẽ ngay cả đáp lại mình cô cũng không muốn sao?

Mất mát nằm ở trên giường, cả đêm Wonyoung đều mơ mơ màng màng, nửa mộng nửa tỉnh, trong đầu kêu loạn khó có thể bình tĩnh.

Ngày thứ hai Yujin rời đi.

Wonyoung vẫn như cũ ở trong phòng đợi cả một ngày, vẽ cũng không vẽ, đàn cũng không đàn, em cứ như vậy đứng ở trước cửa sổ phát ngốc cả ngày.

Moyeon ở bên cạnh cũng nhận thấy hôm nay em khác thường, nhưng cô không có cách nào giao lưu với Wonyoung, tự ngày ấy sau khi cô đánh lén Wonyoung bị phát hiện cô không còn đụng vào em nữa.

Đêm đó Wonyoung lại một lần nữa gõ cửa phòng Yujin, đáp lại vẫn như cũ là một mảnh trầm mặc.

Wonyoung chưa từ bỏ ý định, thử xoay nắm cửa. Trong nháy mắt khi cảm nhận được cánh cửa mở ra trong lòng Wonyoung mừng như điên. Mà khi em tiến vào phòng, nghênh đón em lại là một căn phòng trống vắng và yên tĩnh.

Trong phòng còn lưu lại một ít đồ dùng của Yujin, nhưng một ít đồ Yujin thường dùng lại không thấy đâu.

Cô đi đâu rồi? Cô ghét bỏ em sao? Trong lòng Wonyoung bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, một khối đá nặng đè trong ngực em, làm mỗi một chút hô hấp đều cảm thấy đau đớn.

Em ở trong phòng Yujin, ngửi mùi hương còn lưu lại trên gối của Yujin, trắng đêm chưa ngủ.

Ngày thứ ba Yujin rời đi.

Sáng sớm mẹ Jang đi lên tìm Wonyoung xuống lầu ăn bữa sáng, nhưng cửa phòng Wonyoung mở rộng ra, bên trong lại không có một bóng người.

Wonyoung trừ ăn cơm gần như sẽ không chủ động ra cửa, bà cũng vừa mới từ dưới lầu đi lên, căn bản là không gặp em, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng mẹ Jang kinh hãi, vội vàng chạy đến phòng Moyeon, muốn hỏi cô có biết Wonyoung đi đâu không.

Khi đi ngang qua phòng Yujin lại thấy cửa khép hờ. Mẹ Jang cảm thấy kỳ quái, thuận thế đẩy cửa ra, lại thấy con gái mình đang nằm trên giường người ta. Ánh mắt em dại ra nhìn trần nhà, trong ánh mắt có thể nhìn thấy tơ máu và quầng thâm mắt rất đậm.

"Wonyoungie? Con làm sao vậy?"

Mẹ Jang lo lắng hỏi , đáp lại bà vẫn là sự im lặng.

Tuy rằng trong lòng mẹ Jang ẩn ẩn cảm thấy Wonyoung ngủ ở trong phòng của Yujin có chút kỳ lạ, nhưng bà nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Wonyoung tựa hồ không tốt lắm, cũng không có tâm tư lại miệt mài suy đoán.

Đỡ Wonyoung đem em mang về phòng, sau khi đút cho em nước ấm, lại để bảo mẫu làm cơm canh tẩm bổ cho em. Nhưng Wonyoung lại không ăn uống gì, chỉ tùy tiện ăn một ít thì ngừng đũa.

Mẹ Jang không có cách nào giao lưu với em, chỉ có thể nhìn em tùy ý ăn một lát sau đó trở về phòng, cũng không có cách khuyên can.

Cùng ngày ăn cơm tối lại càng ít, làm mẹ Jang ở một bên nhìn vừa đau lòng lại nôn nóng.

Ngày thứ tư Yujin rời đi.

Wonyoung vẫn như cũ trắng đêm chưa ngủ, sáng sớm sau khi tỉnh lại thì bắt đầu không ăn không uống, mới vừa rời giường thì cả người mềm nhũn lảo đảo về một bên, may mắn có Moyeon và mẹ Jang ở một bên đỡ em.

"Wonyoung? Wonyoung? Con làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao? Mau nói cho mẹ!" mẹ Jang ở bên cạnh nôn nóng đến nói năng lộn xộn, trong giọng nói bắt đầu có chút nghẹn ngào.

"Dì đừng nóng vội, nếu không chúng ta gọi điện thoại cho bác Jang đưa chị ấy đi bệnh viện đi?"

"Đúng đúng đúng! Dì sẽ gọi điện cho ba nó."

Cuối cùng Wonyoung không bị đưa đi bệnh viện, ba Jang từ công ty gấp gáp trở về mang theo bác sĩ gia đình.

"Bác sĩ, con gái tôi thế nào?" ba Jang thấy bác sĩ thu ống nghe bệnh, vội vàng tiến lên dò hỏi.

"Không có gì trở ngại, chỉ là ngủ không đủ, hơn nữa thiếu hụt dinh dưỡng, tôi truyền dịch cho cô ấy là được. Nhưng mà mọi người phải giám sát cô ấy ăn nhiều cơm và vận động mới được."

"Được, được, làm phiền bác sĩ."

Ba Jang nhìn bác sĩ truyền dịch cho Wonyoung xong thì mời ông xuống lầu uống trà. Dù sao cũng không biết truyền đến bao giờ, cũng không có đạo lý để bác sĩ người ta ngồi một mình.

Mà mẹ Jang và Moyeon vẫn ở bên cạnh chăm sóc em, mẹ Jang nắm chặt tay Wonyoung, trong mắt tràn ngập lo lắng và trìu mến.

Ở trong dịch truyền cho Wonyoung bác sĩ cho thêm một chút thuốc an thần, bây giờ Wonyoung đã ngủ.

Có lẽ giấc ngủ làm tâm lý phòng bị của Wonyoung thả lỏng, cũng khiến cho nỗi nhớ của em với Yujin càng thêm sâu nặng. Đi vào giấc ngủ không bao lâu, trong miệng đã bắt đầu nỉ non "Yujin... Yujin..."

Mẹ Jang ở bên cạnh cực kì chú ý Wonyoung, thấy miệng em lúc đóng lúc mở như có chuyện muốn nói, thì vội vàng dán lỗ tai lên.

"Wonyoung, con đang nói cái gì? Con muốn cái gì nói với mẹ, mẹ giúp con."

"Yujin... Yujin...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro