Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22.

Sáng sớm ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mi mắt, Yujin nhăn mày oán thầm một tiếng, đem chăn mỏng kéo qua đỉnh đầu đắp lên, xoay lưng lại ngủ tiếp.

Wonyoung ở bên cạnh đã sớm tỉnh lại, mỉm cười nhìn hành động của Yujin, trong mắt tràn ngập ấm áp và sủng nịch.

Trong không khí mùi hương hoan ái của hai người đã sớm tan đi, theo lý thuyết lúc này Wonyoung hẳn là đã không thể nhìn thấy Yujin mới đúng.

Nhưng có lẽ trải qua một đêm thân mật giao hòa, cảm ứng giữa hai người đã xảy ra thay đổi vi diệu.

Khi Wonyoung tỉnh lại cũng cho rằng mình sẽ lại một lần nữa không nhìn thấy Yujin, nhưng khi em nghiêng đầu nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của người đang ngủ say bên cạnh mới biết khi một mình ngủ lại một mình tỉnh giấc là cô đơn, khó khăn đến nhường nào.

Ngón tay thon dài từ khuôn mặt Yujin trượt xuống, ngón tay cong lại nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại lập tức yêu thích không muốn buông tay, em lại càng thêm cẩn thận, sợ quấy nhiễu đến giấc ngủ của người yêu.

Đợi đến khi Yujin tỉnh lại đã là giữa trưa, vừa mở mắt ra đã thấy Wonyoung không hề chớp mắt nhìn mình, nhìn đến mức Yujin cho rằng trên mặt cô có gì đó không ổn, không tự chủ được mà giơ tay sờ lên mặt.

Sau đó cô mới giật mình tỉnh lại...!

"Em nhìn thấy chị?"

Yujin kinh ngạc không thôi, rõ ràng hơi thở hoan ái của hai người đã sớm tan đi, cơ thể của cô cũng đã lãnh đạm, sao em có thể nhìn thấy cô?

"Ừ, sau khi em tỉnh lại có thể nhìn thấy chị."

Ngữ khí của Wonyoung bình tĩnh đáp lại, sự vui sướng và tình cảm không thể che giấu.

Yujin không khỏi bắt đầu lâm vào trầm tư, cân nhắc nguyên nhân thay đổi.

Quan hệ của hai người có đột phá chính là do đêm qua nước sữa giao hòa.

Chẳng lẽ bởi vì hai người giao hợp cho nên em mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô?

Yujin suy tư phân tích hồi lâu, nhưng bởi vì bản thân Wonyoung đã rất độc đáo, em không giống những người bệnh tự kỷ khác.

Cho nên Yujin cũng khó có thể phán đoán rốt cuộc là cái gì ảnh hưởng tới em, chỉ có thể từ trong quá trình hai người ở chung dựa theo thay đổi để phân tích.

Nhưng cô cũng không hoàn toàn rối rắm trong vấn đề này, chỉ cần quá trình tiến hành có kết quả là tốt rồi, đôi khi cũng không cần mỗi một bước đều phải tìm hiểu đến cùng, dù sao cũng chỉ thêm phiền não thôi.

"Đói bụng không? Chị đi nấu cơm cho em nhé?"

"Được." Wonyoung ngoan ngoãn gật đầu.

Yujin thấy em nghe lời như thế, một bộ dáng đứng đắn nghiêm túc, không khỏi cúi đầu cười một tiếng.

Ngược lại khiến Wonyoung không biết làm sao, càng thêm ngây thơ vô tội nhìn cô.

Đêm qua hai người đều không tắm rửa, quần áo cũng cởi ra đầy đất.

Yujin thích sạch sẽ đương nhiên không muốn mặc lại quần áo hôm qua.

Cô khoác khăn trải giường từ trong tủ quần áo của Wonyoung lấy một bộ quần áo ở nhà, đi về phía phòng tắm.

Mới vừa đi đến cửa phòng tắm phía sau đã truyền đến giọng nói hốt hoảng của Wonyoung.

"Em không nhìn thấy chị! Yujin!"

Yujin sửng sốt, quay lại nhìn Wonyoung ở trên giường.

Rõ ràng hai người đang nhìn nhau nhưng ánh mắt Wonyoung nhìn về phía cô lại tràn ngập hoảng loạn và mê mang.

Giống như người mù, ngay cả bạn đứng trước mặt em, em cũng không thể nhìn về phía bạn.

"Chị ở đây, ở ngay cửa phòng tắm."

Một bên Yujin nhẹ giọng trấn an, một bên nhấc chân đi về phía Wonyoung.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt Wonyoung, phát hiện khi cô đi lên vài bước tầm mắt của hai người giống như lại đối diện nhau.
"Em nhìn thấy chị rồi!"

Wonyoung lại một lần nữa nhìn thấy Yujin một khắc kia em lập tức kinh ngạc vui mừng kêu to, xuống giường ngay cả dép cũng không đi đã chạy nhanh vượt đến trước mặt Yujin ôm chặt lấy cô.

Phảng phất như nếu không ôm chặt cô gái trong lòng sẽ biến mất.

Yujin cũng giơ tay ôm chặt em, ở phía sau vỗ nhẹ trấn an.

Lúc này Wonyoung ở trong mắt cô giống như một cô nhi không nơi nương tựa, thật vất vả được Yujin nhận nuôi lại luôn bất an lo lắng cô sẽ bỏ rơi mình.

Yujin học tâm lý học đương nhiên đã sớm phát hiện nội tâm Wonyoung thật ra cực kì không ổn định, đặc biệt là sau khi cô xuất hiện, loại không ổn định này giống như bị phá vỡ cân bằng.

Giống như người chết đuối nếu trong nước không có vật gì thì cũng thôi, có lẽ em sẽ tùy tiện giãy giụa một chút rồi từ bỏ, sau đó chìm vào đáy nước.

Nhưng nếu trong nước xuất hiện một cọng rơm cứu mạng cuối cùng em sẽ liều mạng hướng về phía cọng rơm, ở trong hy vọng và tuyệt vọng giãy giụa.

Yujin chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Wonyoung, cọng rơm này sau hơn hai mươi năm cô độc mới xuất hiện làm cho Wonyoung vô cùng ỷ lại yêu thương, lại vô cùng kinh hoảng lo lắng.

"Wonyoung, chị ở đây, đừng sợ." Yujin không ngừng dịu dàng gọi tên Wonyoung, nhẹ giọng trấn an.

Cho đến khi cơ thể Wonyoung không còn run rẩy nữa Yujin mới thảo luận việc vừa rồi với em.

"Vừa rồi em vẫn luôn nhìn chằm chằm chị, sau đó đột nhiên phát hiện chị không còn nữa đúng không?"

"Không phải, hình ảnh của chị chậm rãi biến mất, sau đó mới đột nhiên không thấy nữa."

Trong lòng Yujin sớm đã có cân nhắc, chỉ còn chờ thử nghiệm mà thôi.

"Được, em không cần quá khẩn trương, có thể là do nguyên nhân khoảng cách.

"Bây giờ chị sẽ đi vài bước, nếu em không nhìn thấy chị thì bảo chị dừng lại được không?"

Yujin dịu dàng lại kiên định nhìn vào mắt Wonyoung, hy vọng có thể cho em thêm sức mạnh để em thích ứng với việc khi xảy ra chuyện thì phải biết tự hỏi và phán đoán.

"Được." Wonyoung và cô nhìn nhau trong chốc lát mới chần chừ gật đầu.

Hai người thử nghiệm mấy vòng, cuối cùng cũng có kết luận.

Khoảng cách giữa hai người trong vòng hai mét Wonyoung mới có thể nhìn thấy Yujin, hơn nữa khoảng cách càng gần lại càng rõ ràng.

Nếu vượt qua hai mét Wonyoung sẽ không thể cảm nhận được sự tồn tại của Yujin.

Thí nghiệm này tuy rằng làm cho Wonyoung có chút mất mát, nhưng cũng làm em cảm thấy may mắn.

Chỉ cần về sau có thể đi bên cạnh cô, sẽ không cần lo lắng không nhìn thấy cô.

Tuy rằng khoảng cách không thể quá xa, nhưng phát hiện này cuối cùng cũng cho hai người một liều thuốc an thần.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, Yujin cũng lười lại kéo dài.

Sau khi xác định thì lôi kéo Wonyoung cùng nhau vào phòng tắm tắm rửa, cho dù Wonyoung động tay động chân không chịu thành thật, nhưng Yujin vẫn sấm rền gió cuốn ngăn em lại, cũng tắm rửa sạch sẽ cho hai người.

Sau khi mặc quần áo Yujin lại kéo Wonyoung trở về phòng mình mặc quần lót, lúc này mới xuống lầu chuẩn bị cơm trưa cho hai người.

"Chị không thể vẫn luôn lôi kéo em, như vậy chị sẽ không tiện làm việc. Nếu không thì em ngồi trên sofa chờ một chút, hoặc tự mình đứng ở phía sau."

"Nếu em không nhìn thấy thì gọi chị một tiếng, biết không?"

Yujin cẩn thận chỉ đạo Wonyoung, thấy em gật đầu đồng ý mới yên tâm xoay người, nghiêm túc bắt đầu làm cơm trưa.

Đương nhiên là Wonyoung không chịu một mình ngồi trên sofa, nhưng lại sợ đi theo sau lưng Yujin quấy rầy đến cô.

Bởi vậy em chỉ có thể lẻ loi đứng trong góc phòng bếp, nhìn Yujin bận rộn trước mắt.

Dưới bộ quần áo rộng thùng thình là một cơ thể phụ nữ  mạn diệu, trừ bộ quần áo này chỉ có một chiếc quần lót

Wonyoung không khỏi hồi tưởng lại mấy ngày trước đây hai người ở phòng bếp thân mật an ủi lẫn nhau, đặc biệt là khi Yujin cúi người xuống đong gạo, cứ thế ảo tưởng đến khi dưới thân Wonyoung cứng lên, cả người đều căng chặt.

Mà Yujin còn hồn nhiên không biết mình đã trở thành vai chính trong ảo tưởng của người khác, vẫn đang tập trung nấu ăn.
Chờ cô đem đồ ăn bưng lên bàn ăn, khi quay đầu gọi Wonyoung ăn cơm mới phát hiện em duỗi tay vào trong đũng quần không biết đã vuốt ve bên trong bao lâu.

Nhìn thấy bộ dạng em đáng thương vô tội lại mang dục niệm sâu nặng, Yujin dở khóc dở cười.

"Xong rồi thì đến ăn cơm." Yujin cười khẽ dặn dò, sau đó tự mình ra khỏi phòng bếp ngồi vào bàn ăn.

Chỉ còn lại Wonyoung ở trong góc phòng cùng tiểu Wonyoung mắt to trừng mắt nhỏ thưởng thức lẫn nhau..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro