Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91: Đại kết cục

Nhưng là, chuyện tình vẫn không như An Hữu Trân nghĩ. Vài ngày sau, Trương Nguyên Ánh cùng đứa bé kia vẫn dính lấy nhau, vô luận là ăn cơm, ngủ, chơi đùa, cơ hồ như hình với bóng. Kết quả là con nhà giàu An Hữu Trân của chúng ta bắt đầu buồn bực, rất buồn bực, phi thường buồn bực, một người ngồi xổm dưới đất vẽ vẽ thứ gì đó...

“Nhị thiếu gia......” một gia đinh vội vàng chạy tới.

“Làm sao vậy?”

“Hoàng cung báo lại nói là Lang Nha... Lang Nha bộ lạc quy thuận, Đại thiếu gia đánh thắng trận, đang hướng kinh đô trở lại!” gia đinh kích động nói.

“Thật sự? Ha ha, ta biết đại ca nhất định không để chúng ta thất vọng.” An Hữu Trân vỗ tay một cái, thật tốt đại ca đã trở về, “Đúng rồi, đã báo cho bà nội biết chưa?”

“Lão thái quân đã biết, cao hứng cực kỳ, còn gọi chúng ta lập tức chuẩn bị nghênh đón Đại thiếu gia đây.”

“Hảo, mau chuẩn bị thật tốt, ngươi cũng chớ đứng ở đây nữa, mau vào trong hỗ trợ!”

“Dạ dạ, tiểu nhân đi ngay.”

Trong thành kinh đô, dân chúng bách tính vui mừng giăng đèn kết hoa, các lão bách tính đều ra khỏi nhà đứng trên phố chờ anh hùng khải hoàn trở về.

An Nghĩa Kiện một thân khôi giáp, anh dũng bất phàm cưỡi tuấn mã, sau lưng một hàng nghiêm chỉnh các tướng sĩ đi theo sau.

An Nghĩa Kiện đến Hoàng cung diện kiến Hoàng thượng cùng văn võ bá quan sau trở về An phủ, tất cả mọi người phủ tướng quân sớm đã chờ ở cửa.

“Đại ca!” An Hữu Trân là người đầu tiên đi đến.

An Nghĩa Kiện vỗ vỗ bả vai An Hữu Trân, “Đại ca không làm cho ngươi thất vọng.”

“Hắc hắc, ta cũng biết đại ca nhất định sẽ khải hoàn trở về a.” An Hữu Trân cũng đấm một cái vào vai An Nghĩa Kiện.

“Bà nội...” An Nghĩa Kiện trông thấy bà nội của mình liền một thân cồng kềnh khôi giáp quỳ xuống, “Bà nội, Kiện nhi không bôi nhọ liệt tổ liệt tông An gia, đã thắng lợi trở về!”

“Hảo, Kiện nhi là hảo nam nhi của An gia.” mắt lão thái quân nhòe đi, “Đi một chút, chớ đứng nơi này, mau vào trong.”

Người một nhà cùng nhau ngồi ăn cơm...

“Đứa nhỏ này?” Tại lúc An Nghĩa Kiện trông thấy Trương Nguyên Ánh ôm hài tử, mặc mũi tràn đầy nghi hoặc nhìn An Hữu Trân.

“Ách, chuyện hài tử này ta sẽ giải thích với ngươi, chúng ta trước ăn cơm, ăn cơm a...” An Hữu Trân nói.

“Hảo, đến, mọi người mau dùng cơm.”

“Nếu cha ngươi có ở đây hôm nay thì tốt rồi...” lão thái quân thở dài nói.

“Cha vì sao không trở lại?” An Nghĩa Kiện hỏi, “Hoàng thượng không phải đã ân chuẩn cha trở lại sao?”

“Cha ngươi quá ngoan cố, nói muốn chuộc tội vì Tiết gia, cho nên không đồng ý trở lại...” Lão thái quân thở dài, nàng thế nào lại sinh ra con trai quật cường hơn cả phụ thân hắn.

“Bà nội, cha muốn làm cho giảm bớt áy náy trong lòng mới làm như vậy.” An Hữu Trân nói.

“Đúng vậy, cha chính là người như vậy a.” An Nghĩa Kiện cũng nói, “Chờ cha nghĩ thông suốt tự nhiên sẽ trở lại.”

“Hảo, không nói cha ngươi.” Lão thái quân nhìn An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh nói, “Trân nhi, Ánh nhi...”

“Ách, Bà nội?”

“Ngày mai Trân nhi theo Ánh nhi về Trương phủ đi.”

“Bà nội, này...” An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh hai người nhìn nhau.

“Bà nội biết rõ Ánh nhi đi đã hơn một năm, sớm đã tưởng niệm gia gia, hắn một lão nhân ở trong nhà cũng thật tịch mịch. Trân nhi ở rể Trương gia đương nhiên phải theo Ánh nhi cùng nhau trở về.”

“Nhưng bà nội thân thể của người... Hay là chờ sức khỏe người tốt hẳn chúng ta sẽ đi?” Trương Nguyên Ánh lo lắng thân thể lão thái quân.

“Yên tâm đi, thân thể bà nội đã khá lên nhiều, huống chi Kiện nhi cũng đã trở về, cho nên hai người các ngươi không cần lo lắng cho lão thái bà ta a.”

“Bà nội...” An Hữu Trân có chút không bỏ được.

“Ta không nói các ngươi không được trở lại đây, như thế nào đều có vẻ mặt này a?”

“Nhị đệ, các ngươi trở về đi, bà nội đã có ta săn sóc.” An Nghĩa Kiện nói.

“Vậy cũng tốt, ngày mai ta liền cùng Ánh nhi trở về Trương phủ, ta nhất định sẽ về thăm bà nội.”

“Ân, bất quá cần nói trước, một năm ít nhất trở lại năm lần. Biết không?” Lão thái quân nhẹ nhàng nói.

“Vâng bà nội!”




Trương phủ---

Trương Phú Quý nghe được tin An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh trở về sáng sớm đã chờ ở cửa.

Xe ngựa vừa dừng, Trương Nguyên Ánh không chờ đợi được nhảy xuống. Nhìn xem gia gia đã hơn một năm không gặp, già đi rất nhiều, cũng nhịn không đươc ôm gia gia khóc rống lên, “Gia gia....”

“Ánh nhi nhà chúng ta đã trở lại, rốt cục đã trở lại a...” Trương Phú Quý cực kỳ cao hứng.

“Nha nha...” hài nhi được Tiểu Thanh ôm trong lòng nhìn thấy cảnh này cũng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, miệng toe toét tươi cười.

Trương Phú Quý nghe được thanh âm hài tử liền xoa xoa nước mắt, nhìn hài tử mấy tháng lòng tràn đầy kinh ngạc.

“Này... đứa nhỏ này...”

“Gia gia, đứa nhỏ này..."

Không đợi Trương Nguyên Ánh nói xong, Trương Phú Qúy đi đến ôm lấy hài nhi, cười to nói, “Ha ha ha, Trương gia chúng ta có người nối dõi rồi, ha ha...”

“Gia gia...” Trương Nguyên Ánh biết gia gia hiểu lầm, muốn nói rõ ràng lại bị An Hữu Trân ôm vai, lắc đầu.

An Hữu Trân bên tai Trương Nguyên Ánh nói nhỏ, “Gia gia thân thể không tốt, hơn nữa không phải ngươi dự định nuôi dưỡng đứa bé này sao, bây giờ xem hắn như hài tử của chúng ta đi. Huống chi đây cũng là tâm nguyện của gia gia, chúng ta coi như hoàn thành giúp hắn.”

Trương Nguyên Ánh nhìn gia gia cười không ngậm miệng được, trong tay ôm lấy hài tử cười vui vẻ. Thật sự đã lâu không nhìn thấy gia gia cao hứng như thế, đời này gia gia chỉ có tâm nguyện lớn nhất đó chính là Trương gia có người nối dõi, có lẽ như vậy đối với gia gia chính là tốt nhất.

“Ánh nhi, Ánh nhi, mau đến xem hài tử, lớn lên thật anh tuấn a, nhất định là thừa kế tướng mạo của Trân nhi a.” Trương Phú Quý đối với hài từ vừa ôm vừa hôn.

“Ha ha ha, gia gia, hài tử của Trân nhi lớn lên đương nhiên tuấn a.” An Hữu Trân ở một bên nói.

“Gia gia, chớ đứng ở bên ngoài, mau hồi phủ đi.”

“Đúng đúng, hồi phủ, đừng phơi nắng tôn nhi bảo bối của ta, ha ha...” Trương Phú Quý ôm hài tử đi vào.

“Tiểu thư...” Vừa rồi Nghiễn nhi đứng yên lặng bên cạnh không nói chuyện rốt cục nhịn không được rơi nước mắt.

“Nghiễn nhi...”

“Tiểu thư....” Nghiễn nhi ôm Trương Nguyên Ánh khóc ròng nói, “Tiểu thư, người đã trở lại, Nghiễn nhi nhớ người rất khổ sở a...”

“Nghiễn nhi ngốc, đừng khóc, ta cũng thật nhớ Nghiễn nhi...” Trương Nguyên Ánh xoa xoa nước mắt Nghiễn nhi.

“Ha ha, Nghiễn nhi phải cao hứng a, rốt cục chứng kiến cô gia cùng tiểu thư trở lại.” Nghiễn nhi nín khóc cười nói.

“Nghiễn nhi, ngươi có phải hay không quên mất một người?” Tiểu Thanh ở một bên nhìn bộ dạng chật vật của Nghiễn nhi buồn cười nói.

“Tiểu Thanh tỷ tỷ...” Nghiễn nhi sau khi nhìn thấy Tiểu Thanh, vui mừng từ bên cạnh Trương Nguyên Ánh chạy tới Tiểu Thanh.

Trương Nguyên Ánh cùng An Hữu Trân nhìn nhau bất đắc dĩ cười.

“Đi thôi, chúng ta vào nhà.” An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh mười ngón đan xen trở về Trương phủ.

“Gia gia, người đã ôm lâu rồi, đừng mệt nhọc.” Trương Nguyên Ánh gặp gia gia ôm hài tử đã vài canh giờ cũng không muốn buông tay, lo lắng thân thể gia gia không chịu nổi.

“Không có việc gì, gia gia nhìn thấy hắn liền cao hứng, cái gì mệt mỏi đều không có a.” Trương Phú Quý cao hứng chơi đùa với hài tử.

“Đúng rồi Ánh nhi, các ngươi đã đặt tên cho hài tử chưa a?”

“Chúng ta đây không phải chờ gia gia đặt tên sao?” An Hữu Trân ở bên cạnh thuận thế vuốt mông ngựa nói.

“Ha ha, Ánh nhi cùng Trân nhi rất có hiếu tâm a, kia gia gia liền đặt cho tôn nhi bảo bối một cái tên.”

Rõ ràng chính là quên chuyện đặt tên, Trương Nguyên Ánh buồn cười nhìn An Hữu Trân tùy thời nịnh hót.

“Ừm, là hài tử của Ánh nhi cùng Trân nhi, vậy liền kêu hắn là Trương Trân đi.”

Phốc ~ An Hữu Trân phun một ngụm trà ra ngoài, “Khụ khụ khụ...”

Trương Nguyên Ánh vội vàng vỗ lưng giúp An Hữu Trân thuận khí.

“Như thế nào, Trân nhi không thích cái tên này?”

“Khụ khụ...” An Hữu Trân xua tay, “Không có, cái tên này thật là tốt a...”

“A, Trân nhi thích là tốt rồi.” Trương Phú Quý vuốt râu nói, “Ha ha, tiểu tử, về sau ngươi liền kêu là Trương Trân.”

Kế tiếp mấy ngày này lại xuất hiện một cái tổ hợp, Trương Phú Quý – Hài tử - Trương Nguyên Ánh.

Trương Phú Quý cùng Trương Nguyên Ánh ngày ngày vây quanh Trương Trân, ba ông cháu vô cùng cao hứng chơi đùa, mà An Hữu Trân giống như hài tử bị thất sủng, hoàn toàn không ai đếm xỉa ném qua một bên, làm cho An Hữu Trân rất bất mãn nhìn Trương Trân cười ha hả mà trong lòng vô cùng khó chịu, đi tới đối với Trương Trân giả làm cái mặt quỷ thật to.

Lập tức Trương Trân bị sợ liền khóc róng lên.

Lúc này Trương Nguyên Ánh liền chạy đến vội vàng dụ dỗ hài tử, vẻ mặt bất mãn ghét bỏ An Hữu Trân nói, “Ngươi đừng làm con sợ hãi.”

“Ta....” An Hữu Trân nhếch miệng.

Bình thường chỉ cần Trương Nguyên Ánh hò hét An Hữu Trân, Trương Trân liền cười, bất quá hôm nay lại không như vậy. Khả năng thật sự bị An Hữu Trân làm cho sợ hãi, Trương Nguyên Ánh dụ dỗ không cũng không cười, An Hữu Trân xoay sang chỗ khác tiếp tục làm mặt quỷ hù dọa hài tử, Trương Nguyên Ánh liền cả giận nói, “Ngươi còn nháo, mau đi ra ngoài, chớ đứng chỗ này lại chọc cho cục cưng khóc.”

“Ánh nhi, ngươi đừng đẩy, đừng đẩy a...”

“Cục cưng không muốn nhìn thấy ngươi, trước giờ cơm tối không cho phép trở lại.”

Cứ như vậy An Hữu Trân bị Trương Nguyên Ánh đẩy ra sân nhỏ, lần này An Hữu Trân thực ủy khuất, đặc biệt ủy khuất, ta không cần tiến sân nhỏ, ta đi ra ngoài, hừ... Hắn không muốn nhìn thấy ta a, ta chính là không cần nhìn đến hắn, tiểu quỷ chết tiệt! Không để ta vào phòng, ta tìm Tiểu Mặc ra ngoài, hừ! An Hữu Trân chẳng có mục đích đi dạo trên đường gần ba canh giờ, Mặc Ngôn yên lặng đi theo phía sau, “Công tử, ngày giống như đã tối, có muốn hay không trở về?” Mặc Ngôn nhắc nhở.

“Ngày rốt cục đã tối a, chúng ta trở về đi.” An Hữu Trân có chút vô lực nói.

Nơi khúc quanh gần Trương phủ, An Hữu Trân cùng Mặc Ngôn trông thấy một nữ tử té lăn trên đất.

“Công tử, phía trước có một nữ tử giống như đang ngã.”

An Hữu Trân đi tới, trông thấy một nữ tử thống khổ ôm chân, “Cô nương, ngươi không sao chứ?”

Nữ tử cắn chặt răng, mặt mũi tràn đầy thống khổ nói, “Công tử, ta vấp phải cục đá, chân giống như bị trật...”

“Tiểu Mặc nhanh đi đỡ cô nương này đứng lên.”

“A!” Mặc Ngôn thực hoài nghi lỗ tai mình có nghe lầm hay không, trước kia gặp chuyện như vậy công tử không phải là người đầu tiên xông lên sao?

“A cái gì a, khụ khụ, ngươi không thấy cô nương ấy rất thống khổ sao, còn không mau đỡ người ta đứng lên, ngươi chẳng lẽ muốn ta đến đỡ?” nói nhảm, nếu là trước kia, vì thanh danh “con nhà giàu” nên mới là người đầu tiên xông đến, hiện tại danh tiếng đã đủ vang rồi, huống chi nàng động vào người khác Ánh nhi sẽ tức giận.

“Đa tạ công tử.” Nữ tử được Mặc Ngôn đỡ dậy sao bởi vì chân bị thương nên thân thể ngã vào trên người Mặc Ngôn.

Chưa từng có nữ tử gần mình đến thế Mặc Ngôn có chút không quen, đứng không được bao lâu Mặc Ngôn vội vàng buông tay.

“A...” nữ tử kia mất thăng bằng hướng An Hữu Trân ngược lại, An Hữu Trân thuận thế tiếp thu.

“Công tử, ta đi gọi một chiếc xe ngựa đến.” Mặc Ngôn vội vàng chạy thoát.

“Uy, Tiểu Mặc, ngươi....”

“Ai u...” nữ tử vì vừa rồi mất thăng bằng, chân giống như càng đau lợi hại.

“Aiz, cô nương....” An Hữu Trân gặp nữ tử sắp trượt xuống, vội vàng ôm sát eo nàng.

“Oaaaaa!!!” đột nhiên tiếng khóc từ nơi không xa truyền đến, An Hữu Trân quay đầu xem, nhìn thấy Trương Nguyên Ánh ôm hài tử sắc mặt trầm trầm, mím môi thật chặt, nhìn nàng.

“Ánh nhi?”

An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh gắt gao nhìn bàn tay mình đang ôm ở eo nữ tử kia liền vội vàng buông tay, “Ánh nhi, không phải như ngươi nghĩ đâu...”

“A....” nữ tử bởi vì An Hữu Trân buông tay, hoàn toàn mất cân bằng lần nữa té trên mặt đất.

“Ta, này...” An Hữu Trân nhìn nữ tử té trên đất, cùng Trương Nguyên Ánh đang trầm mặt.

Trương Nguyên Ánh một câu cũng không nói, ôm hài tử xoay người rời đi.

“Ánh nhi, Ánh nhi....” An Hữu Trân gặp Trương Nguyên Ánh tức giận bỏ đi, vội vàng hô.

“Công tử!” nữ tử té trên mặt đất nhìn thấy An Hữu Trân muốn đi, vội vàng kêu lên.

“Cô nương, ngươi trước ở chỗ này chờ Tiểu Mặc đến, hắn sắp đến đây rồi.” An Hữu Trân xoay người nói với nữ tử kia xong vội vàng đuổi theo Trương Nguyên Ánh.

---------

“Nghiễn nhi.” Trương Nguyên Ánh
gọi Nghiễn nhi một tiếng.

“Tiểu thư?”

Trương Nguyên Ánh đem hài tử đang khóc lớn giao cho Nghiễn nhi, “Trước tiên đem hài tử ôm xuống.”

“Vâng.”

“Ánh nhi, ngươi hãy nghe ta nói, không phải như ngươi nhìn thấy đâu, cô nương kia... nàng...”

Trương Nguyên Ánh không để ý đến An Hữu Trân, một mình đi vào phòng.

An Hữu Trân cũng đi theo vào, “Ánh nhi ngươi hãy nghe ta nói, sự tình vừa rồi không phải là...”

Không đợi An Hữu Trân nói xong, Trương Nguyên Ánh chuyển thân nhìn An Hữu Trân bằng ánh mắt lạnh lùng, “Sự tình vừa rồi không phải cái gì?”

“Không phải là... không phải là như ngươi nghĩ a.” An Hữu Trân bị Trương Nguyên Ánh ép lui về phía sau.

“Không phải là dạng kia, vậy là dạng gì?” An Hữu Trân bị ép đến góc tường, lui không được, Trương Nguyên Ánh thuận thế đè lên, “Ngươi nói a, không phải giống ta nghĩ, vậy là cái gì?”

“Là... là cô nương kia chân bị thương, sau đó ta....”

“Sau đó ngươi phải đi ôm lấy eo nàng, toàn thân nàng đều dựa vào ngươi?”

“Không phải....” An Hữu Trân vội vàng lắc đầu.

“Không phải sao?”

“Có vẻ như vậy...” An Hữu Trân ngẫm lại hình như là như vậy lại gật đầu một cái.

“Không phải a, Ai nha, này...” An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh toàn bộ trên người đều là hàn khí cũng không biết giải thích thế nào.

Mà câu trả lời đứt quãng của An Hữu Trân làm cho ánh mắt lạnh lẽo của Trương Nguyên Ánh càng ngày càng nặng, sắc mặt càng trầm.

“Thật không phải như vậy a, ta chỉ là hảo tâm đỡ cô nương kia a.”

Lúc này ngoài cửa Nghiễn nhi gõ cửa, “Tiểu thư, tiểu thiếu gia giống như nháo lợi hại...”

“Cái kia, Ánh nhi... hài tử đang khóc a, ngươi mau đến xem đi.” An Hữu Trân nghe được tiếng hài tử xác thực vô cùng lớn.

“So với ta, ngươi để ý hài tử hơn?” Trương Nguyên Ánh hỏi ngược lại.

“Đương nhiên không phải!” An Hữu Trân vội vàng trả lời, rõ ràng chính là ngươi để ý hài tử nhất, ta đây không phải sợ ngươi lo lắng sao?

“Nghiễn nhi, ngươi hôm nay mang hài tử đến phòng gia gia đi.” Trương Nguyên Ánh đối với Nghiễn nhi ngoài cửa căn dặn.

“Nha...”

“Ánh nhi, ngươi thật không nhìn tới hài... Ngô....” không đợi An Hữu Trân nói xong, Trương Nguyên Ánh liền phong bế môi An Hữu Trân.

An Hữu Trân bị Trương Nguyên Ánh chọc ghẹo có chút hồ đồ, sau một cái hôn, An Hữu Trân nói tiếp, “Ánh nhi, ngươi nếu không đi xem hài tử, phỏng đoán hắn sẽ lại khóc... ngô...”

Môi An Hữu Trân lần nữa bị Trương Nguyên Ánh phong bế, “Không cần để ý hắn!” Trương Nguyên Ánh có chút trừng phạt cắn môi dưới An Hữu Trân.

Không cần để ý đến? Được rồi, Ánh nhi nói không cần để ý đến hắn, vậy không cần để ý nữa, An Hữu Trân toàn tâm toàn ý đáp lại nụ hôn này.

Tại trong tâm An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh, đối phương mới là trọng yếu nhất a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro