Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 90: Vấn đề hài tử

Ngày mùa hè ánh nắng xuyên qua lá cây xanh biếc, gió nhẹ lướt qua, dưới bóng cây trên tuấn mã thượng một đôi thần tiên quyến lữ, một người mặc y phục viền vàng đai lưng phỉ thúy, vạt áo nghịch ngợm bay theo gió ôm bạch y nữ tử trong ngực, cúi đầu nhìn nữ tử trong ngực, khóe miệng cười xấu xa. Cũng không biết nói cái gì đó, nữ tử trong ngực ngượng ngùng gật đầu nhẹ. Cách đó không xa là bốn vị thị vệ theo sát bảo hộ.

“Ánh nhi, đây là ngươi đồng ý a, ta hôm nay phải....” An Hữu Trân hướng đầu đến cổ Trương Nguyên Ánh cọ xát.

Trương Nguyên Ánh bị An Hữu Trân làm cho ngứa khanh khách cười không ngừng, nhẹ nhàng đẩy ra đầu không an phận, “Hảo ngứa a, đừng làm rộn, chờ đến kinh đô hẳn nói...”

“A, còn phải đợi đến kinh đô a...” An Hữu Trân có chút nhụt chí.

“Xì...” Trương Nguyên Ánh cười tươi, “Chúng ta không phải còn phải hồi kinh phục mệnh sao, ngươi quả nhiên là đến du ngoạn sơn thủy, dọc đường còn làm trễ nãi không ít.”

“Được rồi, kia sau khi hồi kinh ta muốn đem nợ nần ngươi thiếu ta đòi lại tất cả, hắc hắc....” An Hữu Trân vòng tay siết chặt hông Trương Nguyên Ánh.

“Ngươi... thật sự rất đáng ghét!” tại sao lại nói trắng ra như vậy, Trương Nguyên Ánh nũng nịu đấm An Hữu Trân hai cái.

Đang khi hai người liếc mắt đưa tình, không xa trong rừng cây truyền đến tiếng hài nhi khóc.

“Huyền Vũ, ngươi đi xem một chút phía trước vì sao lại có hài nhi khóc.” An Hữu Trân nói.

“Vâng... Giá...” Huyền Vũ lập tức đi đến phía trước thăm dò.

Không lâu sau, Huyền Vũ trở lại, chỉ là trên tay ôm một hài tử.

“Huyền Vũ, đây là...?”

“Thế tử, Huyền Vũ phát hiện ở rừng cây phía trước, hẳn là đứa trẻ này bị vứt bỏ, khóc đã được một lúc lâu, hơn nữa còn phát sốt...” Huyền Vũ trả lời.

“Phụ mẫu nhà nào lại nhẫn tâm như thế, hài tử nhỏ như vậy cũng vứt bỏ, còn có hay không nhân tính a?” An Hữu Trân bất bình nói, kiếp trước vì cha mẹ xảy ra tai nạn mới làm cho An Hữu Trân nàng trở thành cô nhi, tất nhiên nàng hiểu rõ nhất tâm tình cô nhi.

“Phía trước giống như có một thôn nhỏ, hẳn là người trong thôn vứt bỏ.” Chu Tước nói.

“Vậy chúng ta nhanh đi đến thôn kia, hài tử đang sốt cần trị ngay, có lẽ còn thể tìm được phụ mẫu cho hài tử.” Trương Nguyên Ánh lo lắng nhìn hài nhi trong tay Huyền Vũ.

“Hài tử này...” Huyền Vũ có chút nhăn nhúm nhìn hài tử trong tay.

“Đưa hắn cho ta đi.” Trương Nguyên Ánh tiếp nhận hài tử.

Nhìn qua hài tử chỉ có mấy tháng bởi vì phát sốt gò má đỏ ửng, khóe mắt còn có chút nước mắt, khóc quá lâu có chút run rẩy, Trương Nguyên Ánh càng nhìn càng đau lòng, đem hài nhi ôm vào trong ngực thúc giục, “Quần áo lụa là, nhanh lên a...”

“Hảo... giá!”

Đi vào phía trước thôn trang, lập tức đi tìm đại phu, lúc đại phu nhìn thấy ngang hông hài tử có một cái bớt màu đỏ liền giống như gặp phải ôn dịch, khuôn mặt sợ hãi, “Là hắn, là hắn... các ngươi mau ôm hắn đi, ta không trị, không trị...”

“Uy, ngươi làm gì?”

“Các ngươi mau ôm hắn đi, ta không trị. Ta không thể trị cho hắn...” đại phu rất sợ hãi tránh hài nhi thật xa.

Bạch Hổ là người nóng tính, nghe thấy đại phu nhiều lần muốn đuổi bọn họ đi liền rút bảo đao gác ở cổ đại phu.

Đại phu sợ hãi lập tức quỳ xuống, “Các vị đại hiệp, các ngươi tha cho ta đi, ta trên có già dưới có trẻ...”

“Ngươi...” An Hữu Trân nổi cáu.

“Vị đại phu này...” Trương Nguyên Ánh lôi kéo tay An Hữu Trân lắc đầu, đối với đại phu nói, “Vừa rồi đứa nhỏ này phát sốt, ta xem ngươi có thể cứu lấy, có thể hay không nói cho chúng ta biết vì sao ngươi nhìn thấy cái bớt lại không cứu?”

“Aiz, thực không dám giấu diếm, đứa nhỏ này chính là người trong thôn của chúng ta. Vốn là bị thôn trưởng hạ lệnh vứt bỏ, lại không nghĩ được các ngươi cứu, ta khuyên các ngươi đừng xen vào chuyện đứa nhỏ này, đi nhanh lên đi.”

“Hảo hài tử như vậy, các ngươi vì sao vứt bỏ?” Bạch Hổ siết chặt đao trên tay.

“Đại hiệp, cẩn thận đao trong tay ngươi a...” đại phu cảm thấy đao tiến lại cổ hắn càng gần sợ không dám động, vội vàng trả lời, “Đứa nhỏ này có điềm xấu, sinh ra mẫu thân chết, mấy ngày sau đó phụ thân hắn đi ra sông bắt cá chết đuối, gia gia hắn trước đó không lâu vấp ngã cũng đã chết, đứa trẻ này khắc chết cả nhà, thôn trưởng nói giữ lại trong thôn sẽ mang đến tai nạn, đem hắn vứt bỏ trong rừng tự thân tự diệt.”

“Thật xằng bậy!” An Hữu Trân kích động vỗ bàn một cái, “Đây chỉ là trùng hợp, tại sao có thể đổ tất cả lên người hài tử này?”

“Các vị đại hiệp, ta thấy các ngươi ăn mặc hẳn là người giàu có, hay là cách đứa trẻ này xa một chút để tránh xui xẻo...” đại phu hảo tâm nhắc nhở.

“Vô luận đứa nhỏ này có phải như vậy hay không, ngươi trước chữa bệnh cho hắn đi.” Trương Nguyên Ánh nói ra.

“Không, không, ta không thể trị cho hắn, trị hắn, ta sẽ gặp xui xẻo...” đại phu liên tục lắc đầu.

“Ngươi nếu không trị cho hắn, hiện tại liền gặp tai nạn!” đao trên tay Bạch Hổ tới gần vài phần, kề bên cổ đại phu.

Một vật thể lạnh buốt đụng tới cổ mình có chút đau, đại phu liền biết là cái gì, “Đừng, đừng, ta trị, ta trị...”

Trải qua một hồi chữa trị, hài nhi rốt cục đã đỡ sốt, đại phu cuống quít đi rửa tay.

“Thôn trưởng các ngươi là ai, mang chúng ta đi tìm hắn, buồn cười, đem một hài tử mấy tháng nói là điềm xấu, thiếu chút nữa làm đứa bé này bệnh mà chết, thật sự là buồn cười, ta muốn tìm hắn tính sổ!” An Hữu Trân cầm lấy cổ áo đại phu tức giận nói.

“Các ngươi tìm thôn trưởng cũng vô ích, cho dù để lại đứa bé này, chờ các ngươi đi chúng ta sẽ lại vứt bỏ hắn.” đại phu thành thật trả lời.

“Các ngươi còn dám vứt bỏ thử xem, ta cho các ngươi...”

“Quần áo lụa là...” Trương Nguyên Ánh gặp An Hữu Trân có chút kích động liền vội vàng kéo tay An Hữu Trân, “Đại phu nói đúng, cho dù chúng ta cưỡng bức người thôn này lưu lại đứa trẻ, tương lai đứa trẻ này cũng sẽ bị bài xích, cuộc sống sau này chỉ sợ sẽ không dễ chịu.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Trương Nguyên Ánh không trả lời An Hữu Trân mà đi đến bên giường, nhìn xem hài tử vừa uống thuốc xong đang ngủ say, nhẹ nhàng đem hắn ôm vào lòng, “Đứa nhỏ này thật đáng yêu, không bằng... chúng ta mang hắn đi đi?”

“Mang đi?”

“Quần áo lụa là, chúng ta nuôi dưỡng hắn có được hay không?” Trương Nguyên Ánh nhìn An Hữu Trân.

An Hữu Trân đọc được ý muốn của Trương Nguyên Ánh trong ánh mắt, ôn nhu nhìn nàng cười nhẹ gật đầu, “Hảo!”

Trương Nguyên Ánh nghe thấy An Hữu Trân đáp ứng liền vui vẻ nở một nụ cười thật tươi.



An phủ----

“Lão thái quân, Nhị thiếu gia cùng Nhị thiếu nãi nãi đã trở lại!” gia đinh bẩm báo.

An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh tiến cung phục mệnh sau liền trở về An phủ.

“Trân nhi, Ánh nhi đã trở lại a...” Lão thái quân được Tiểu Thanh đỡ ra khỏi phòng, “Này....” Lão thái quân nhìn hài tử trong lòng Trương Nguyên Ánh liền ngây ngẩn cả người.

Lúc này hài tử trong lòng Trương Nguyên Ánh vì đói bụng bắt đầu khóc lên.

“Cục cưng, không khóc, không khóc...” Trương Nguyên Ánh dụ dỗ hài tử trong ngực.

“Nhị thiếu nãi nãi?” Tiểu Thanh cũng hồ đồ nhìn hài tử trong ngực Trương Nguyên Ánh.

“Tiểu Thanh, hài tử phỏng đoán đói bụng, nhanh đi tìm cho hắn một chút sữa đến.”

“Bà nội, chuyện này rất dài dòng, ta đỡ người vào nhà từ từ nói.” An Hữu Trân tiến đến đỡ lão thái quân.

Hài tử sau khi ăn no để cho Tiểu Thanh mang đi, Trương Nguyên Ánh trở về phòng.

An Hữu Trân kể đại khái chuyện tình hài tử này, trò chuyện một lúc cùng lão thái quân sau đó cũng trở về phòng.

“Hài tử đâu?”

“Để cho Tiểu Thanh mang đi a.”

Đêm nay không có hài tử, hắc hắc, An Hữu Trân nhíu mày, đi lên trước ôm lấy Trương Nguyên.

“A...” Trương Nguyên Ánh nhất thời mất thăng bằng kêu lên một tiếng, tay ôm lấy cổ An Hữu Trân, “Ngươi làm gì thế?”

“Hắc hắc, nương tử đại nhân thật sự là quên hết chuyện a, ngươi quên chuyện đã đáp ứng ta sao? Đêm nay chuyện ngươi nợ ta phải đòi lại hết.” An Hữu Trân cười xấu xa.

Trương Nguyên Ánh khẽ cáu giận liếc An Hữu Trân một cái.

An Hữu Trân gặp Trương Nguyên Ánh không nói gì, bày tỏ cam chịu, lửa giận trong lòng sớm đã thiêu đốt, ôm Trương Nguyên Ánh đến bên giường đè trên người nàng, cởi bỏ đai lưng Trương Nguyên Ánh...

Liền nghe tiếng đập cửa gấp rút vội vàng bên ngoài.

“Thiếu gia...”

“Có chuyện gì ngày mai nói sau a.” An Hữu Trân có chút bực mình, nàng đã nhịn lâu rồi, không thể để lỡ dịp tốt này a.

“Thiếu phu nhân...” Tiểu Thanh ôm hài tử đang khóc lớn tiếng, có chút không biết làm sao.

“Hình như là tiếng khóc của hài tử...” Trương Nguyên Ánh nghe được hài tử đang khóc vội vàng đẩy An Hữu Trân ra.

“Làm sao vậy?” Trương Nguyên Ánh mở cửa hỏi.

“Thiếu phu nhân, hài tử sau khi tỉnh lớn tiếng gào khóc, dụ dỗ như thế nào cũng không nín, cho nên chỉ có thể tới tìm người...” Tiểu Thanh nói.

Trương Nguyên Ánh tiếp nhận hài tử trong tay Tiểu Thanh. Thần kỳ chính là, hài tử thế nhưng nín khóc, tay nắm thật chặt áo Trương Nguyên Ánh, mắt lóe lên vẻ ủy khuất nhìn nàng, giống như đang nói không cần đem hắn giao cho người khác.

“Ngưng khóc rồi?” Tiểu Thanh mới vừa rồi còn nhìn thấy hài tử khóc rống không biết làm sao, hiện tại thanh âm có chút run rẩy.

“Không sao, Tiểu Thanh tỷ, ngươi đi xuống trước đi.”

“Kia Tiểu Thanh cáo lui.”

An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh trở vào phòng lại ôm đứa bé kia, than thở nhẹ một tiếng, vô lực ngã xuống giường. Nhiệt tình vô tình bị dập tắt, trời ạ, nàng thật hối hận, nàng rất rất hối hận, nàng không nên đem đứa bé này về, kể từ khi ôm đứa bé này về, dọc theo đường đi nương tử đại nhân không ôm nàng lấy một cái mà chỉ quan tâm đứa bé kia, mặc kệ nàng nói như thế nào cũng không chịu buông tay. Vốn là nghĩ tới sau khi trở về sẽ giao hắn cho Tiểu Thanh tỷ tỷ, không nghĩ tới...

“Quần áo lụa là...” Trương Nguyên Ánh có chút xin lỗi nhìn An Hữu Trân, “Tối nay chỉ sợ...”

“Ta biết...” An Hữu Trân vô lực gật đầu nhẹ, nàng có thể nói không sao, nếu là nói không Trương Nguyên Ánh nhất định sẽ ôm hài tử đi nơi khác ngủ. Thay vì như vậy, còn không bằng ba người cùng ngủ một giường lớn.

Vì vậy trong chăn xuất hiện tổ hợp, An Hữu Trân – hài tử - Trương Nguyên Ánh.

“Đứa nhỏ này như thế nào cứ dính lấy ngươi, thật chán ghét.” An Hữu Trân có chút bất mãn nhìn hài tử nằm giữa nàng và Trương Nguyên Ánh.

Tiểu tử nằm giữa vẻ mặt vô hại, hoàn toàn bỏ qua An Hữu Trân bất mãn, hướng trong ngực Trương Nguyên Ánh cọ cọ.

“Uy, tiểu quỷ, ngươi đừng quá phận!” An Hữu Trân nhìn thấy hài tử chiếm vị trí của mình, còn ăn đậu hủ lão bà nàng, ghen tuông đại phát, chống thân thể định mang hắn ôm đi.

“Đừng lớn tiếng như vậy sẽ hù dọa hắn.” Trương Nguyên Ánh vỗ vỗ tay An Hữu Trân định ôm lấy hài tử, nhẹ nhàng có tiết tấu vỗ lưng hài tử trong ngực, làm cho hắn chìm vào giấc ngủ.

An Hữu Trân không tình nguyện nằm trở về nhìn Trương Nguyên Ánh không đếm xỉa đến mình, trong mắt chỉ có hài tử mà nhếch miệng. Trong lòng nói thầm, “Không tức giận, ta không tức giận, không cần so đo với tiểu tử kia, Ánh nhi chỉ mê luyến vài ngày, mấy ngày nữa sẽ không như vậy, chắc chắn sẽ không như vậy...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro