Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87: Chiến tranh

Từ hoàng cung đến phủ tướng quân, dọc theo đường đi An Hữu Trân trầm mặt không nói một lời, mà ngay lúc xuống xe Trương Nguyên Ánh phía sau gọi nàng, nàng cũng mắt điếc tai ngơ trực tiếp trở về phòng, Trương Nguyên Ánh biết rõ An Hữu Trân đang rất giận.

Quần áo lụa là chưa từng như vậy với nàng, Trương Nguyên Ánh đuổi theo, trong lòng có chút khó chịu, khẽ cắn môi.

Trở về phòng, An Hữu Trân ngồi trên ghế, không khí có chút ngưng trọng, Trương Nguyên Ánh đi đến bên cạnh An Hữu Trân, mang một ít ủy khuất kéo kéo ống tay áo nàng, “Quần áo lụa là ~”

Ai ngờ An Hữu Trân chẳng những không nguôi giận mà nhìn Trương Nguyên Ánh như vậy càng giận hơn, đứng dậy, giận dữ đi đến bên giường ngồi xuống. Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân tránh nàng đi đến bên giường trong lòng càng khó chịu, mũi có chút mỏi nhừ, mắt không khỏi đỏ, cố nén nước mắt rơi xuống đi đến bên giường.

Gặp An Hữu Trân lại muốn đi liền vội vàng kéo tay áo An Hữu Trân, cũng không trông nom lúc này An Hữu Trân đang tức giận kháng cự nàng, Trương Nguyên Ánh ôm thật chặt An Hữu Trân, vùi đầu vào cổ, mang theo giọng mũi nặng nề nói, “Ta biết rõ, ngươi tức giận vì ta không thương lượng với ngươi trước đã đi cầu Hoàng thượng, thực xin lỗi...”

An Hữu Trân cảm giác cổ áo ướt một mảnh, nhìn Trương Nguyên Ánh trong ngực khóc đến đau lòng, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói, “Ngươi có biết cái gì gọi là “Tám trăm dặm quân cấp” không, tiếp qua hai ngày sẽ ngày đêm đi không ngừng nghỉ, ngựa gấp rút lên đường, thân ngươi vốn suy nhược, cần gì lại làm khổ thân thể chính mình đây...”

“Ta không sợ khổ...” người trong ngực nhẹ giọng nói.

“Cả ngày đều cưỡi trên lưng ngựa, cho dù ngươi không thoải mái cũng sẽ không dừng lại nghỉ ngơi.”

“Ta không sợ mệt mỏi.”

“Không có sơn trân hải vị, chỉ có vài cái bánh bao lót dạ.”

“Ta không sợ đói.”

“Ngươi sẽ không được tắm rửa.”

“Ta không sợ bẩn.”

An Hữu Trân thực tại không nghĩ được phải nói cái gì nữa, “Nhưng... nhưng... ngươi là nữ nhân.”

“Quần áo lụa là cũng là nữ nhân, ngươi không sợ, ta sợ cái gì?”

Trương Nguyên Ánh rốt cuộc làm cho An Hữu Trân không nói nên lời.

“Ta chỉ sợ cùng ngươi tách ra, đó mới gọi là sống không bằng chết...” Trương Nguyên Ánh chậm rãi mở miệng nói, “Coi như là tách ra một khắc cũng làm cho tâm ta bất an, ngươi nói là ngốc cũng được, ta chỉ muốn thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh ngươi. Cho nên, quần áo lụa là, đừng giận ta có được hay không?”

Lúc này nàng còn có thể sinh khí gì nữa đây, Trương Nguyên Ánh như vậy làm cho nàng cảm động cùng đau lòng, sít sao ôm Trương Nguyên Ánh vào lòng.

“Vạn nhất ta không cưỡi được ngựa, ngươi tự mình thỉnh cầu Hoàng thượng đáp ứng, đến lúc đó ngươi liền cưỡi cùng người khác, để người khác ôm eo, nhìn ngươi làm sao bây giờ?” An Hữu Trân nhịn không được chọc chọc vào trán Trương Nguyên Ánh.

“Ngươi nếu không cưỡi được ngựa Hoàng thượng cũng sẽ không gọi ngươi đi tặng quân trang.” Trương Nguyên Ánh nói.

“Ngươi thông minh thế này, vậy cũng biết Hoàng thượng vì sao bảo ta đi tặng quân trang đi?” An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh đang làm nũng trong lòng nàng, thật sự rất đáng yêu a.

“Cũng bởi vì biết ý đồ của Hoàng thượng ta mới càng muốn cùng ngươi đi.” Trương Nguyên Ánh hướng trên người An Hữu Trân cọ cọ nước mắt, “Ngươi đừng quên, ta hiện tại cũng là thành viên An gia, cũng là con dâu An gia.”

An Hữu Trân bị hành động tiểu hài tử này của Trương Nguyên Ánh làm cho dở khóc dở cười, nàng đem y phục của ta trở thành khăn gấm của nàng sao?

“Mặc dù là ở trong nước nhưng bắc bộ quân doanh rất nguy hiểm, ta không hy vọng ta sẽ hối hận chuyện gì, chỉ có cùng ngươi đi mới thật yên tâm, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia.” Trương Nguyên Ánh lúc nói lời này ánh mắt kiên định, tay cùng tay An Hữu Trân mười ngón đan xen.

An Hữu Trân lúc này còn có thể nói cái gì, ngôn ngữ đơn thuần không thể biểu đạt hết nội tâm nàng, chỉ có dùng hành động chứng minh, một giây sau hôn lên đôi môi đỏ mộng mê người của Trương Nguyên Ánh.

-----------

Hai ngày sau, bốn gã thị vệ cưỡi thiên lý mã, một xe quân trang đã được chuẩn bị tốt phía sau, An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh cùng cưỡi một con ngựa. Trải qua ba ngày đi xuyên suốt ngày đêm, ngựa không ngừng vó, rốt cục cũng chạy đến bắc bộ.

Hoàn hảo mấy ngày này trời đầy mây cho nên người không đến mức dơ, chỉ là sáu người đầu tóc có chút mất trật tự, cho dù đã đi đến bắc bộ cũng không dám nghỉ ngơi nhiều, hướng trong thành tướng quân báo cáo một tý, phái một tên lính thông báo quân đội ngoài thành, sau đó vung roi đi thẳng vào quân doanh bắc bộ.

Lúc mặt trời lặn, máu đỏ một mảnh giữa rừng núi rậm rạp, trên tường thành một mảnh hỗn độn, vì phòng ngừa Lang Nha bộ lạc đánh lén, đá lăn hỏa tiễn đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, từ ngoài cửa thành dọc theo bờ sông liếc nhìn lại là tững dãy quân đóng rậm rạp chằng chịt, trong trướng cột cờ lớn thêu chữ An, chậm rãi từ phía xa đã nghe trong không khí tràn ngập vị máu tanh, tản mát hơi thở nguy hiểm. Càng đến gần, mùi máu tươi càng dày đặc, trên mặt đất còn có tay chân bị cụt cùng khôi giáp của tử sĩ, nơi này có lẽ không lâu đã xảy ra chiến tranh, ám hiệu nơi này có nhiều nguy hiểm.

Sáu người nhìn trên mặt thấy tay chân bị cụt của tử sĩ tâm tình rất ngưng trọng, xưa nay chính chiến mấy người trở về, chiến tranh chính là tàn khốc cùng bất đắc dĩ đi.

An Hữu Trân sợ cảnh tượng này sẽ khiến Trương Nguyên Ánh sợ hãi, lấy tay che kín mắt Trương Nguyên Ánh sau đó kéo nàng vào lòng, chỉ là Trương Nguyên Ánh vẫn như xưa ngửi được không khí nồng nặc tử khí làm cho người ta nhịn không được nôn mửa.

Mới vừa xuống ngựa, Trương Nguyên Ánh cũng nhịn không được nữa, nôn ói ra, ba ngày lắc lư trên yên ngựa, nàng một câu than thở cũng không nói, yên lặng chịu đựng dạ dày phiên giang đảo hải, liều mạng nhịn xuống, không để cho lộ trình bị trễ nãi, không thể làm bản thân nàng trở thành gánh nặng.

Sau khi xuống ngựa, cuối cùng Trương Nguyên Ánh không nhịn được nôn ói, An Hữu Trân vội vàng lo lắng vỗ vỗ lưng Trương Nguyên Ánh, lấy trong ngực ra bình thuốc đổ ra một viên cho Trương Nguyên Ánh ăn vào, đây là trước khi đi Mặc Ngôn đưa cho nàng.

Ăn vào sau, Trương Nguyên Ánh khí sắc đã tốt lên chút ít.

“Báo, khởi bẩm An tướng quân, Hoàng thượng mệnh lệnh mang quân trang đã đến!” Một binh lính tiến vào trướng tướng quân, đối diện An Nghĩa Kiện chấp tay bẩm báo.

“Nhanh như vậy đã tới rồi?” Binh sĩ đã sớm đưa tin An Hữu Trân mang quân trang đến cho An Nghĩa Kiện biết, vốn tưởng rằng phải chờ đến ngày mai lại không nghĩ nhanh như vậy, không khỏi vui mừng nhướng mày, “Mau mời bọn họ tiến đến.”

“Đại ca!” An Hữu Trân sau khi vào trướng nhìn An Nghĩa Kiện đã lâu không gặp gọi to.

Trải qua mấy tháng đánh trận, lúc này An Nghĩa Kiện một thân khôi giáp, khuôn mặt râu ria, khuôn mặt biến thành đen. An Hữu Trân trải qua ba ngày lên đường xuyên suốt cũng không khá hơn chút nào, đầu tóc rối bời không chịu nổi.

“Nhị... Nhị đệ!” An Nghĩa Kiện nhìn thấy An Hữu Trân có chút kích động suýt nữa đã lỡ miệng, nhìn Trương Nguyên Ánh bên cạnh, có chút sững sờ lại nhìn An Hữu Trân một chút.

An Hữu Trân bất đắc dĩ cười cười, An Nghĩa Kiện hiểu ý gì, vỗ vỗ bả vai An Hữu Trân, đồng thời nhìn về bốn thị vệ Thanh Long – Huyền Vũ – Bạch Hổ - Chu Tước gật đầu một cái.

“Đại ca, quân trang bên ngoài...”

“Ta biết rõ, trong thành binh sĩ đã sớm đến đây đưa tin. Mấy ngày nay các ngươi cực khổ rồi, hiện tại cái gì cũng đừng nói, đi rửa mặt một tý, nghỉ ngơi một chút đi. Người đâu!”

Bên ngoài binh sĩ nghe chủ soái gọi lập tức tiến đến,”Tướng quân!”

“Mau dẫn bọn họ đến trướng nghỉ ngơi.”

“Vâng!”

Đêm tối đen huyền ảo, trăng tàn như cái móc câu, An Hữu Trân rửa mặt xong đã đổi lại y phục binh sĩ, y phục này mặc lên người An Hữu Trân có chút rộng thùng thình. Vốn là mấy ngày không ngủ, cần phải bồi dưỡng lại giấc ngủ, không biết có phải hay không hôm nay nhìn thấy tàn thi, có chút không ngủ được, ra khỏi lều hít thở không khí.

Lại trông thấy An Nghĩa Kiện một mình đứng ở cột buồm, khôi giáp theo gió lạnh giương cao, làm cho An Hữu Trân nhớ đến Tây Sở bá vương Hạng Võ. Nhìn An Nghĩa Kiện có chút cô đơn, An Hữu Trân nhịn không được đi đến vỗ vỗ bả vai An Nghĩa Kiện, “Đại ca, đã trễ thế này còn chưa ngủ a?”

“Làm sao ngươi cũng chưa ngủ?”

“Ta không ngủ được...”

An Nghĩa Kiện không nói gì thêm, ánh mắt nhìn về phía xa.

“Đại ca, hôm nay lúc ta đến, chứng kiến mặt đất có rất nhiều tay chân bị cụt của tử sĩ, có phải hay không trước đó không lâu lại đánh nhau?”

“Aiz...” An Nghĩa Kiện thở dài thật sâu một hơi, “Trấn thủ tại đây không lâu đã bị Lang Nha bộ lạc liên tục tấn công ba lượt...”

“Cái gì?! Liên tục ba lượt, bọn họ không muốn sống nữa a?” An Hữu Trân kêu lên, nàng chỉ nghe nói Lang Nha bộ lạc dũng mãnh đoàn kết, lại không nghĩ lại còn hùng hục khí chiến đấu.

“Đánh như vậy, chỉ sợ....”

“Chỉ sợ, sĩ khí nước ta hoàn toàn không có.” Trương Nguyên Ánh đã đi tới.

“Ánh nhi, làm sao ngươi ra đây? Ngươi mấy ngày nay đều không có ngủ, mau tiến vào lều nghỉ ngơi.” An Hữu Trân lo lắng cho thân thể Trương Nguyên Ánh.

Trương Nguyên Ánh lắc đầu, “Đã đến đây thì làm sao có thể ngủ.”

“Đúng vậy, tiến công mấy lần như vậy mấy vạn đại quân của chúng ta liền thật sự muốn tan rã...” An Nghĩa Kiện cười khổ.

“Đại ca, đừng như vậy...” An Hữu Trân gặp An Nghĩa Kiện như vậy trong lòng cũng không chịu nổi, “Chúng ta không phải tới đưa quân trang sao, nhất định sẽ có chuyển biến tốt.”

“Có lẽ sẽ có biện pháp.” Trương Nguyên Ánh mở miệng nói, “Lang Nha bộ lạc dùng chiến thuật tiến công không cần mạng, giải thích rõ chủ soái của bọn họ là một người nóng tính, táo bạo. Hơn nữa quân đội như vậy, dũng mãnh nhưng có thể suy kiệt, chúng ta có thể lợi dụng điểm này...”

“Đúng vậy, loại người này cần dùng phép khích tướng, bảo đảm thừa không nhẫn nhịn.” An Hữu Trân nói.

“Đi, chúng ta tiến vào lều nói.”

Ba người tại trong lều tụ cùng một chỗ, thảo luận chuyện chiến thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro