Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 84: Phần thưởng

tr oi tr ah ah ahhhhhh=)))))))
-----------------------------------

An Hữu Trân đi đến bàn đọc sách trải ra giấy trắng, cầm bút lông, nhắm mắt hồi tưởng lúc chơi CS, quân trang trong game cũng không sai biệt lắm, bắt đầu vẽ. Trương Nguyên Ánh tò mò đứng dậy, đi tới nhìn xem An Hữu Trân đang họa cái gì.

“Hảo, hoàn thành!” An Hữu Trân đối với Trương Nguyên Ánh bên cạnh cười cười.

Trương Nguyên Ánh cầm tranh lên nhìn kỹ, tranh này rất đơn giản không dư thừa nét vẽ, từ những đường cơ bản đại khái có thể đoán được bức tranh chính là cái gì.

“Như thế nào?”

“Này... y phục vì sao tay áo ngắn như thế?” Trương Nguyên Ánh nghi ngờ hỏi.

“Ngươi không phải nói bây giờ quân trang nếu không nóng thì càng tốt sao, ta đem nó biến thành áo tay ngắn mùa hè. Còn có a, ngươi xem này khôi giáp không cần nhiều thứ, chỉ cần che chở trước ngực là được rồi. Như vậy lúc đánh trận không phải sẽ linh hoạt hơn sao, hơn nữa cũng không vướng thân.” An Hữu Trân nói.

“Mặc dù linh hoạt nhưng sợ là loại này phòng hộ năng lực quá thấp, rất nguy hiểm.” Trương Nguyên Ánh nhìn bản vẽ nói.

“Ách... ta như thế nào quên việc này chính là đánh giáp mặt không phải đánh lén a.” An Hữu Trân gãi gãi đầu, thế kỷ hai mươi trò chơi CS này chính là dùng chiến thuật đánh lén a.

“Đánh lén...”

“Đánh lén....”

Đồng thời hai người đều nghĩ đến đánh lén.

“Đúng vậy, loại quân trang này nếu dùng xác thực có thể chết rất nhiều, nhưng dưới tình huống đánh lén, áo ngắn so với trường sam có ưu thế hơn.” An Hữu Trân hưng phấn nói.

“Nếu như dùng chiến thuật đánh lén, tốc độ hành quân sẽ linh hoạt hơn nhiều, hơn nữa đánh lén cũng rất tiện.” Trương Nguyên Ánh cao hứng nói.

“Chính là ý này, ha ha, nương tử đại nhân phân tích rất chuẩn.”

“Bất quá ngươi vẽ y phục thế này có chút kỳ quái, không có dây lưng làm sao mặc?” Trương Nguyên Ánh nói.

“Ách...” An Hữu Trân có chút lúng túng, nàng vẽ rất kém, không biết vẽ y phục, cho nên đem T-shirt vẽ đơn giản, “Tướng công nhà ngươi vẽ không tốt a, nương tử vẽ tốt như vậy, nếu không ta nói chi tiết, ngươi vẽ giúp ta?”

“Hảo!”

Hai người thảo luận rất nhiều kế hoạch tác chiến, nhiều lần sửa chữa thiết kế, cuối cùng đem quân trang vẽ sống động đến.

An Hữu Trân nhìn bức tranh Trương Nguyên Ánh vẽ mừng rỡ nói, “Bức tranh đích thực giống ý ta, còn có màu sắc rất tuyệt, thực giống trang phục CS. Thật không hổ danh là đại họa sĩ nha, nương tử ~”

Lúc An Hữu Trân xoay người sang đã nhìn thấy Trương Nguyên Ánh gục xuống bàn ngủ thiếp đi, một buổi tối vẽ tranh chỉ sợ nàng mệt chết rồi. An Hữu Trân đem áo choàng khoác lên người Trương Nguyên Ánh, nhìn xem khuôn mặt mệt mỏi, đau lòng hôn lên mái tóc Trương Nguyên Ánh, sau đó đi ra khỏi phòng.

“Tiểu Thanh tỷ tỷ!” An Hữu Trân gọi Tiểu Thanh đến.

“Thiếu gia tìm Tiểu Thanh có chuyện gì?”

“Ngươi tìm người làm ra loại y phục này, còn có khôi giáp này. Màu sắc phải giống bản vẽ, nhất định ngày mai phải làm xong, càng nhanh càng tốt.” An Hữu Trân đem bản vẽ đưa cho Tiểu Thanh.

“Hảo, Tiểu Thanh đi làm cái này.”

Hy vọng như vậy có thể giúp được đại ca...

Đang định hướng về gian phòng đột nhiên nhớ đến bà nội hôm nay không có ai hầu hạ, Ánh nhi lại mệt mỏi như thế, An Hữu Trân cũng không nhẫn tâm gọi nàng, hôm nay liền chính mình đi hầu hạ.

“Bà nội...” An Hữu Trân cao hứng gọi lão thái quân.

“Trân nhi a, tại sao lại là ngươi, Ánh nhi đâu?” lão thái quân nhìn phía sau An Hữu Trân không thấy Trương Nguyên Ánh đâu liền hỏi.

“Bà nội, không phải chứ, mới một ngày người đã tìm Ánh nhi không cần Trân nhi rồi?” An Hữu Trân cố ý bĩu môi ủy khuất nói.

“Ha ha, làm sao sẽ, bà nội chính là thương ngươi nhất.” lão thái quân hiền lành sờ sờ đầu An Hữu Trân, “Chỉ là hai ngày nay đều là Ánh nhi săn sóc, ta còn tưởng rằng Ánh nhi đi vào, a, như thế nào Ánh nhi còn chưa đến?”

“Trân nhi đến hầu hạ người không tốt sao?” An Hữu Trân lắc lắc lão thái quân, “Mới hai ngày đã nghĩ đến Ánh nhi làm cho Trân nhi thật ghen tị, cho nên vì địa vị Trân nhi trong lòng bà nội hôm nay Trân nhi sẽ hầu hạ người.”

“Hảo, ha ha. Trân nhi hầu hạ bà nội, bà nội cao hứng nhất...” Lão thái quân vỗ vỗ cánh tay An Hữu Trân.

Đợi đến khi Trương Nguyên Ánh tỉnh lại, xem sắc trời một chút, “Nguy rồi...” Đã giờ Thân, quần áo lụa là thế nào không gọi ta tỉnh dậy a...

Trương Nguyên Ánh vội vã chạy đến gian phòng lão thái quân.

“Bà nội, ta...” Trương Nguyên Ánh cắn cắn môi, nguy rồi, thật vất vả mới làm cho bà nội đồng ý, lần này có thể hay không để lại ấn tượng không tốt.

“A, Ánh nhi mau đến đây a...” Lão thái quân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh liền vẫy vẫy tay gọi, “Chớ đứng đấy, lại đây ngồi đi.”

Vừa vặn An Hữu Trân từ bên ngoài mang thuốc tiến đến trông thấy Trương Nguyên Ánh liền nói, “Chúng ta không phải đã nói hôm nay ta săn sóc bà nội sao? Làm sao ngươi không nhịn được đã đến?”

“Ánh nhi cũng là lo lắng bà nội mới đến.” lão thái quân cười cười.

Trương Nguyên Ánh có chút không rõ, bất quá nhìn thấy An Hữu Trân vụng trộm nháy mắt ra hiệu cũng hiểu, “Đúng vậy, Ánh nhi có chút không yên lòng, cho nên chạy đến...”

“Ha ha, khó có được người hiếu tâm như thế.” lão thái quân vui vẻ cười nói.

A, thành công, An Hữu Trân vụng trộm cho Trương Nguyên Ánh tư thế chiến thắng, Trương Nguyên Ánh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hầu hạ uống thuốc xong bắt đầu trò chuyện cùng lão thái quân. Nhanh đến bữa tối, lão thái quân nhìn ngoài cửa sổ thở dài một hơi, “Aiz, buổi tối lại phải nằm trên giường...”

Trương Nguyên Ánh nhìn thấy lão thái quân có chút nhàm chán vì vậy nói, “Bà nội, nếu không Ánh nhi đi thư phòng lấy mấy quyển sách thú vị đến, buổi tối đọc cho bà nội nghe, hảo giải buồn.”

“Ân, cũng tốt, luôn nằm trên giường thật có chút nhàm chán a.” Lão thái quân nói.

“Kia Ánh nhi đi thư phòng một chuyến.”

“Ta cũng đi.” An Hữu Trân giơ tay nói.

An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh đi vào thư phòng, Trương Nguyên Ánh tại từng dãy sách tìm kiếm, An Hữu Trân đi theo phía sau, “Hắc hắc, nương tử a, ngươi xem tướng công nhà ngươi tùy cơ ứng biến rất tốt nha, nhờ như vậy bà nội có hảo cảm với ngươi hơn, ngươi nói, ngươi làm thế nào cảm tạ phu quân ngươi đây?” An Hữu Trân ý muốn đòi phần thưởng.

Trương Nguyên Ánh đang tìm sách nghe được An Hữu Trân muốn đòi phần thưởng hơi híp mắt lại khóe miệng khẽ giơ lên, “Ngô... Đúng vậy, nên thật hảo cảm tạ ngươi.”

“Vậy thì khuya hôm nay đi?” An Hữu Trân vừa nghe Trương Nguyên Ánh đáp ứng mắt lập tức tỏa sáng, trong nội tâm nhảy ra một tia lửa.

“Không bằng liền hiện tại đi?”

“Hiện tại? A thì ra nương tử còn gấp hơn ta a, hắc hắc...”

An Hữu Trân đang muốn đi đến ôm Trương Nguyên Ánh lại bị Trương Nguyên Ánh đẩy tới lưng dán tại giá sách. Lập tức An Hữu Trân bị Trương Nguyên Ánh sít sao đè vào giá sách, còn chưa kịp phản ứng An Hữu Trân đã bị Trương Nguyên Ánh nắm chặt lấy hai tay kéo lên trên, đem An Hữu Trân cố định lại.

“Nương... nương tử?” An Hữu Trân có chút không rõ chuyện gì.

“Ngươi không phải muốn phần thưởng sao, ta đây là muốn cảm tạ ngươi nha...” Trương Nguyên Ánh tiến đến, An Hữu Trân lúc này như con cừu nhỏ bị buộc vào dây thừng.

“Là muốn phần thưởng, nhưng... nhưng là...” Đúng là ta muốn phần thưởng nhưng là ta ăn ngươi, không phải ngươi ăn ta a... An Hữu Trân mặt ửng đỏ, lời nói có chút lắp, có chút áp lực nhìn Trương Nguyên Ánh trước mắt.

“Phu quân, ngươi vẫn luôn hầu hạ Ánh nhi, lần này đổi lại Ánh nhi hầu hạ phu quân đi, đây cũng là phần thưởng Ánh nhi dành cho phu quân a...” Nói xong đầu khẽ nâng hôn lên môi An Hữu Trân.

An Hữu Trân bị Trương Nguyên Ánh làm cho đầu óc có chút choáng váng. Không đúng, ta là công, là công a... Còn có chút ý thức giãy dụa thân thể, cùng thân thể Trương Nguyên Ánh ma sát.

Thật vất vả mới có cơ hội ăn An Hữu Trân, Trương Nguyên Ánh làm sao có thể buông tha, nàng càng dán chặt hơn làm cho An Hữu Trân chạy không thoát, hôn sâu hơn, cái lưỡi mê người không kiêng nể tấn công trêu chọc, An Hữu Trân từng điểm ý thức tan rã.

Thân thể ma sát nhiệt độ dần lên cao, Trương Nguyên Ánh dùng tay giơ cao tay An Hữu Trân lên, tay kia tiến vào áo vuốt ve, cho đến lúc đến ngực của An Hữu Trân liền nhẹ nhàng xoa nắn lấy.

“Ngô...” thân thể An Hữu Trân khẽ run, không còn khí lực để phản kháng, lúc này đã hoàn toàn thuần phục Trương Nguyên Ánh.

Đang khi Trương Nguyên Ánh dự định cởi bỏ áo An Hữu Trân, phía ngoài nha hoàn không thức thời gọi, “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu nãi nãi, lão thái quân gọi đến dùng bữa.”

Lúc này hai người mới bừng tỉnh, Trương Nguyên Ánh đỏ mặt buông An Hữu Trân ra cười nói, “Buổi tối trở về phòng hảo hảo khen thưởng ngươi...”

An Hữu Trân đổ mồ hôi, nàng... nàng hiện đang hối hận, không nên muốn “Phần thưởng” kia a.

“Đến, Trân nhi, Ánh nhi ăn nhiều một chút, các ngươi đều quá gầy a...” Lão thái quân gắp thức ăn cho An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh.

Trương Nguyên Ánh cười gắp cho An Hữu Trân một miếng thịt, “Hôm nay săn sóc bà nội cực khổ, ăn nhiều một chút, buổi tối còn có việc vất vả cần hoàn thành đây a...”

An Hữu Trân nhìn khuôn mặt vui vẻ của Trương Nguyên Ánh mà lạnh run, trong lòng thoáng hiện lên một từ “cười sắc bén như dao”.

“Trân nhi buổi tối có chuyện gì a?” Lão thái quân hỏi.

“Đêm nay Ánh nhi bên cạnh bà nội kể chuyện xưa, quần áo lụa là bên cạnh biểu diễn tạp kỹ.” Trương Nguyên Ánh trả lời.

“A... ha ha ha... đúng vậy a.” An Hữu Trân dở khóc dở cười, buổi tối ai tới cứu nàng đi a...


Buổi tối trở về phòng----

An Hữu Trân có chút sợ hãi đi cách Trương Nguyên Ánh vài bước, Trương Nguyên Ánh buồn cười nói, “Ngươi cách ta xa như vậy làm gì a?”

“Không có... không có gì.” An Hữu Trân âm thầm nuốt nước miếng một cái, sợ Trương Nguyên Ánh thú tính đại phát nhào đến ăn nàng thì phải làm sao đây a...

Lúc này ngoài cửa Tiểu Thanh gõ cửa gọi, “Thiếu gia!”

“Ta đi mở cửa.” An Hữu Trân dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa.

Tiểu Thanh nhìn An Hữu Trân mở cửa nhanh như vậy liền ngẩn người, sau đó cầm quân trang trên tay đưa cho An Hữu Trân, “Thiếu gia, thứ người nói đã làm rất tốt.”

“Hảo, Tiểu Thanh tỷ tỷ vất vả cho ngươi.”

“Tiểu Thanh không quấy rầy thiếu gia cùng thiếu phu nhân nghỉ ngơi, Tiểu Thanh cáo lui trước.”

“Tiểu Thanh tỷ tỷ cũng sớm chút nghỉ ngơi.”

An Hữu Trân ôm quân trang trở vào trong phòng cao hứng nói với Trương Nguyên Ánh, “Ánh nhi ngươi mau nhìn, quân trang đã làm xong a.”

Này quân trang cùng y phục cổ đại có chút bất đồng, phía trước dùng nút áo, y phục đều ẩn hoa văn, cùng với quân trang trong CS không khác biệt lắm, hơn nữa trên y phục còn may sáu túi, đây dùng cho tập kích cùng đánh trận, khôi giáp trên y phục không nặng lắm.

Không đợi An Hữu Trân nhìn kỹ hết đã bị Trương Nguyên Ánh đẩy lên giường.

“Ánh... Ánh nhi... ta còn chưa xem hết...”

“Ngươi không phải mới nhìn sao?”

“Ta... ta muốn nhìn kỹ hơn...”

“Ngày mai nhìn lại.”

“Nhưng là ngày mai phải đi tặng cho Hoàng thượng, ta... còn muốn tu đổi...” An Hữu Trân cố sức vùng vẫy.

Nhưng Trương Nguyên Ánh làm sao để nàng chạy đi đây, híp mắt nhìn An Hữu Trân uy hiếp nói, “Ngươi nếu hiện tại còn nói chuyện quân trang, về sau đừng mơ tưởng đụng đến ta!”

“Ngô...” Được rồi, nàng nhận mệnh là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro