Chương 82: Tiếp nhận
“Quần áo lụa là...” ngồi trên xe ngựa Trương Nguyên Ánh càng ngày càng bất an, gần kinh đô một bước tâm lại càng khẩn trương một phần, tay vẫn còn nắm chặt An Hữu Trân.
An Hữu Trân ôm vai Trương Nguyên Ánh nói, “Làm sao vậy?”
“Ta... chúng ta không đi kinh đô nữa, trở về hoa đào thôn đi.” ánh mắt có chút khẩn cầu nhìn An Hữu Trân nói.
An Hữu Trân âm thầm than một tiếng, từ lúc rời hoa đào thôn đến bây giờ nàng đều cảm nhận Trương Nguyên Ánh rất khẩn trương, trấn an ôm nàng vào lòng, “Chúng ta không phải tại hoa đào thôn nói tốt sao?”
Trương Nguyên Ánh ngã vào ngực An Hữu Trân, có chút thống khổ nhắm mắt lại nói, “Nhưng... gần kinh đô ta lại càng sợ hãi...” Nghĩ tới vạn nhất trở về kinh đô, lão thái quân muốn chia rẽ nàng cùng An Hữu Trân, vậy phải làm thế nào...
“Đừng sợ.” An Hữu Trân ôn nhu vuốt ve đầu Trương Nguyên Ánh “Ta sẽ không rời ngươi đi.”
“Thật sự sẽ không rời đi ta?”
“Đương nhiên, ta nếu không ở cạnh ngươi, vạn nhất ngày sụp đổ xuống thì làm sao bây giờ?” An Hữu Trân nói.
“Ân?” Trương Nguyên Ánh nghe không hiểu.
“Vạn nhất ngày sụp đổ xuống còn có ta chống đỡ cho ngươi a.” An Hữu Trân vỗ vỗ ngực nói.
“Thì ra là ngươi đi đường vòng chê bai ta nha...”
“Ở đâu a, nương tử của ta chính là đầy đủ tiêu chuẩn.” An Hữu Trân mặt vô lại nhìn ngực Trương Nguyên Ánh nói.
“Xì...” Trương Nguyên Ánh bị An Hữu Trân làm cho tức cười.
An Hữu Trân cười nói, “Ngươi lo lắng nhiều đến như vậy sao?”
“Ta như vậy khẩn trương.” Trương Nguyên Ánh nói.
“Chúng ta dừng ở thôn phía trước nghỉ ngơi một chút, mua chút lương khô được không?”
“Được.”
Xe ngựa đi vào trấn, An Hữu Trân xuống xe mua lương khô, trong lúc đợi tiểu nhị gói lương khô thì nghe được vài vị đọc sách đang thảo luận chuyện.
“Các ngươi nói Phiêu kỵ tướng quân có thể đánh trận thắng lợi trở lại không a?”
“Kia rất khó nói, nghe nói đây là lần đầu hắn xuất chiến đây...”
“Dầu gì hắn cũng là đại công tử An gia, lại được Hoàng thượng phong làm Trạng Nguyên, nắm phần thắng tương đối lớn đi. Còn có binh nước ta hơn Lang Nha bộ lạc gấp mười lần, còn sợ đánh không thắng nữa a?”
“Các ngươi nói cái gì An tướng quân đi, An tướng quân như thế thần kinh bách chiến, phần thắng không phải càng lớn?”
“Ngươi quên rồi, An tướng quân vì vụ án Tiết Sáng mà bị giáng chức, tại phía đông biên giới làm Đô úy đây.”
An phủ đại công tử? Đại ca? Đánh trận sao? Cha vì vụ án Tiết Sáng bị phái đến Đông bộ rồi? Đang lúc An Hữu Trân muốn đi đến hỏi những vị kia thì tiểu nhị đã đi tới, “Khách quan, lương khô của ngươi đây.”
“Tiểu nhị ca, ta muốn hỏi chuyện này.”
“Khách quan mời ngươi nói.”
“Này trong nước có đánh trận sao?”
“Đúng vậy, nước chúng ta cùng Lang Nha bộ lạc đánh nhau.” Tiểu nhị nói, “Cũng không biết Lang Nha bộ lạc kia nổi điên cái gì, vốn là thái bình thịnh thế, không nói gì liền công kích bắc bộ ta a...”
“Vậy lần này chủ soái là ai? An tướng quân bị giáng chức sao?”
“Chủ soái a, là An phủ đại công tử An Nghĩa Kiện. An tướng quân vì vụ án Tiết Sáng mà bị phái đến Đông bộ làm Đô úy rồi a.” Tiểu nhị đem chuyện những người đọc sách kia thường ngày bàn trong khách điếm kể cho An Hữu Trân nghe.
Cha bị phái đến phía Đông, đại ca đi bắc bộ đánh trận, kia chẳng phải bà nội ở nhà một mình sao? An Hữu Trân nghĩ đến bà nội tuổi đã cao một thân một mình cô độc ở nhà có chút đau lòng, vội vàng trả tiền cho tiểu nhị, lên xe ngựa nói với người đánh xe, “Vị đại ca này, phiền ngươi nhanh đi đến kinh đô.”
“Làm sao vậy?” Trương Nguyên Ánh hỏi.
“Cha bởi vì vụ án Tiết Sáng nên bị phái đến Đông bộ, đại ca phải đi đánh trận, bà nội hiện ở nhà một mình, ta không yên tâm...” An Hữu Trân lo lắng nói, “Ánh nhi, chỉ sợ trước mắt phải đi đến kinh đô mới có thể trở về Trương phủ...”
“Ta không sao.” Trương Nguyên Ánh an ủi An Hữu Trân, “Vốn nơi này cách kinh đô tương đối gần, huống chi bà nội ở nhà một mình, đi trước cũng là chuyện phải a.”
---------
Mấy ngày liên tiếp gấp rút lên đường rốt cục cũng về đến An phủ.
“Ta..._ta giống như nghe tiếng bước chân, có phải hay không Trân nhi trở lại?” Lão thái quân nằm ở trên giường tay run run nắm lấy tay Tiểu Thanh hỏi.
Đây là lần thứ bao nhiêu lão thái quân nói nghe được tiếng bước chân của thiếu gia rồi, hỏi thiếu gia có phải đã trở lại hay không, Tiểu Thanh cũng không nhớ rõ. Nhìn xem lão thái quân sốt ruột, Tiểu Thanh lòng cũng không chịu nổi, “Lão thái quân, người nghe lầm, thiếu gia chưa có trở về...”
“Không không, lần này là thật sự, ta thật sự nghe được tiếng bước chân của Trân nhi...” Lão thái quân không tin.
Vốn là Tiểu Thanh còn muốn nói gì, lại nghe đến âm thanh quen thuộc....
“Bà nội, bà nội...”
“Ngươi nghe, ngươi mau nghe a, Trân nhi... là thanh âm của Trân nhi...” Lão thái quân kích động nói.
An Hữu Trân một đường chạy tới gian phòng lão thái quân.
“Thiếu gia!!!” Tiểu Thanh nhìn thấy An Hữu Trân liền kêu một tiếng.
“Trân nhi!!!”
“Bà nội...” An Hữu Trân quỳ gối trước giường lão thái quân.
“Trân nhi... thật sự Trân nhi đã trở lại a...” Lão thái quân cao hứng ôm lấy mặt An Hữu Trân, “Bà nội cho rằng sẽ không còn gặp lại Trân nhi...”
“Bà nội thực xin lỗi, Trân nhi bất hiếu, ly khai bà nội lâu như vậy...” An Hữu Trân khóc nói ra.
“Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi...” lão quân nói, hai hàng nước mắt chảy ra.
Tiểu Thanh vui mừng nhìn Trương Nguyên Ánh đi tới cửa, “Thiếu....”
“Hư....” Trương Nguyên Ánh thủ thế ý bảo Tiểu Thanh đừng gọi lớn.
Tiểu Thanh hiểu ý, nhìn lão thái quân cùng thiếu gia ôm nhau khóc, lần này bệnh của lão thái quân xem như có tiến triển, đúng rồi, còn phải nói cho Mặc Ngôn một tiếng thiếu gia cùng thiếu phu nhân đã trở lại, nghĩ tới Tiểu Thanh liền đi ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, Trương Nguyên Ánh vẫn luôn chờ ở bên ngoài.
Tiểu Thanh mang thuốc đến nhìn thấy Trương Nguyên Ánh vẫn còn đứng ở cửa liền hỏi, “Thiếu phu nhân, người không vào sao?”
Trương Nguyên Ánh không nói gì, nhìn chén thuốc trên tay Tiểu Thanh nói, “Đây là?”
“Đây là thuốc của lão thái quân a.” Tiểu Thanh trả lời, nhìn Trương Nguyên Ánh không có thời cơ cùng lý do đi vào liền nói, “Vừa vặn, thiếu phu nhân người mang thuốc vào đi.”
Tiểu Thanh mang thuốc đưa cho Trương Nguyên Ánh.
“Nhưng...” Trương Nguyên Ánh có chút bận tâm, vạn nhất lão thái quân trông thấy nàng tức giận, kia thuốc phải làm sao...
“Thiếu phu nhân, lần này thiếu gia trở lại chắc hẳn cũng đã chuẩn bị tâm lý đối mặt vấn đề, người không vào như thế nào đối mặt đây? Một năm nay, lão thái quân đã thay đổi rất nhiều, nói không chừng sẽ có chút tiến triển.” Tiểu Thanh nói.
Trương Nguyên Ánh nghe Tiểu Thanh nói như vậy liền suy nghĩ, đúng vậy, nàng và An Hữu Trân trở lại không phải là vì đối mặt vấn đề sao, nghĩ vậy liền hít thật sâu lấy dũng khí bước vào.
“Bà nội...” Trương Nguyên Ánh mang thuốc vào hướng lão thái quân hành lễ.
Lão thái quân nhìn Trương Nguyên Ánh không nói gì, Trương Nguyên Ánh mang thuốc để bên cạnh bị lão thái quân nhìn chằm chằm khẩn trương đến mức tâm muốn nhả ra khỏi cổ họng, An Hữu Trân lo lắng nhìn bà nội, có phải hay không nàng vẫn như xưa không tiếp nhận hai người bọn họ đây a...
Cho đến một lúc sau, lão thái quân không tiếng động thở dài, một năm nay nàng suy nghĩ rất nhiều, vốn cho là vĩnh viễn mất đi Trân nhi, hôm nay Trân nhi trở lại, nàng còn có thể đòi hỏi cái gì nữa đây, cũng không phải là người bảo thủ, thôi thôi không ngăn cản cái gì nữa.
Lão thái quân nhìn Trương Nguyên Ánh nói, “Còn đứng xa như vậy làm gì, không phải là muốn hầu hạ lão bà ta uống thuốc sao?”
“Bà nội...” An Hữu Trân cao hứng nhìn lão thái quân, bà nội... có phải hay không đã tiếp nhận...
Trương Nguyên Ánh giống như được ban ân, đi đến trước giường hầu hạ lão thái quân uống thuốc.
Buổi tối, An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh trở lại gian phòng của mình.
“Nhìn xem ngươi cao hứng như vậy, không phải chỉ hầu hạ bà nội uống thuốc thôi sao, bây giờ lại giống như hận không thể đốt pháo ăn mừng a.” An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh mặt tràn đầy ý cười trêu ghẹo nói.
“Ta hiện tại liền đi phóng pháo hoa ăn mừng một tý đây.” Trương Nguyên Ánh cao hứng lôi kéo tay An Hữu Trân, “Ngươi biết không, lúc ấy ta đem thuốc khẩn trương đến tay run rẩy, sợ bà nội tức giận đuổi ta ra ngoài, không nghĩ tới...”
“Không nghĩ tới bà nội chẳng những không giận hơn nữa còn cho phép ngươi hầu hạ người uống thuốc có phải không?” An Hữu Trân tiếp lời nói.
“Ta lúc ấy tâm tình thật kích động, điều này nói rõ bà nội đã có chút tiếp nhận ta a...” Trương Nguyên Ánh vui mừng nói, “Quần áo lụa là, quyết định của ngươi đúng, ngươi xem bà nội người đã tiếp nhận ta, chúng ta có hy vọng...”
An Hữu Trân ôm lấy Trương Nguyên Ánh đang cao hứng, “Ta cũng cao hứng giống như ngươi, lúc ấy bà nội nhìn ngươi không nói gì trong lòng ta thật lo lắng, nghĩ tới vạn nhất người vẫn không thể tiếp nhận ta liền....”
“Ngươi liền như thế nào?” Trương Nguyên Ánh hỏi.
“Ta liền mang theo ngươi đi về hoa đào thôn, tiếp tục trải qua cuộc sống quần áo thô vui vẻ tự tại sống qua ngày.” An Hữu Trân vuốt mũi Trương Nguyên Ánh, “Xem ra bà nội một năm nay đã thay đổi rất nhiều.”
“Chỉ cần một tia hy vọng ta cũng sẽ không bỏ cuộc, ta sẽ cố gắng làm bà nội tiếp nhận ta.” Trương Nguyên Ánh nói.
“Chúng ta là cùng nhau cố gắng.” An Hữu Trân sửa sai trong lời Trương Nguyên Ánh.
“Hảo, chúng ta cùng nhau cố gắng!” Trương Nguyên Ánh chuyển tay, cùng An Hữu Trân mười ngón đan xen.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Trương Nguyên Ánh đi phòng bếp lấy điểm tâm cho lão thái quân, chờ đến lúc An Hữu Trân tỉnh dậy đã phát hiện Trương Nguyên Ánh không có ở đây.
“Tiểu Mặc!” An Hữu Trân lúc ra khỏi phòng đã nhìn thấy Mặc Ngôn đứng cách đó không xa chờ đợi đã lâu.
“Thiếu gia!” Mặc Ngôn không nhiều lời, cũng không làm cái gì, chỉ đơn giản giống như thường ngày gọi một tiếng.
Chỉ là cặp mắt kia bán đứng gương mặt lạnh như băng của hắn.
“Tiểu Mặc, một năm không gặp, thiếu gia ta rất nhớ ngươi a.” An Hữu Trân đánh lên vai Mặc Ngôn một cái nói, “Như thế nào đã một năm, ngươi vẫn bộ dạng chất phác như vậy nha?”
“Thiếu gia, người cũng giống như trước đây.”
“Ở đâu giống nhau, thiếu gia nhà ngươi đã mập lên không ít, người đều có da thịt đây a.” An Hữu Trân giơ giơ cánh tay mình.
“Thiếu gia một năm nay vẫn khỏe chứ?”
“Khoái hoạt giống như thần tiên a.” An Hữu Trân nói, “Đúng rồi, vụ án Tiết Sáng....”
“Vụ án Tiết Sáng đã phá.” Mặc Ngôn nói, “Bất quá lão gia vì chuyện này mà bị giáng chức, bỏ hết phong hào, bị phái đến phía Đông làm Đô úy.”
“Ta biết rõ, cha cũng đã từng nói, nếu như Tiết Sáng thực sự bị oan cho dù Hoàng thượng không trị tội, hắn cũng sẽ tự động thỉnh tội.” An Hữu Trân than một tiếng.
“Kia còn Tiết Sương đâu? Nàng có phải là trở về thành Dương Châu rồi?” An Hữu Trân hỏi.
“Tiết Sương sau khi thay cha nàng giải oan, sau đó liền mang theo muội muội trở về thành Dương Châu, sau đó lại đi, hiện tại không biết là ở nơi nào.”
“Đi? Nàng một nữ nhân yếu đuối còn mang theo muội muội thì có thể đi đâu?”
“Cái này Mặc Ngôn không biết...”
“Theo lý thuyết, vụ án cha nàng đã giải oan, nàng cần phải cùng muội muội trở về thành Dương Châu mới đúng, làm sao lại đi đây?” An Hữu Trân có chút không thông.
“Có muốn hay không Mặc Ngôn phái người đi hỏi một chút?” Mặc Ngôn nói.
“Cũng tốt, ngươi phái người hỏi thăm chuyện này một chút, nàng mang theo muội muội đang ngã bệnh đi, ta có chút không yên lòng.”
“Vâng!”
An Hữu Trân cùng Mặc Ngôn nói xong, An Hữu Trân liền đi tìm Trương Nguyên Ánh, hỏi thăm nha hoàn mới biết sáng sớm Trương Nguyên Ánh đã đến phòng bếp lấy đồ ăn sáng mang đến phòng bà nội.
Hướng gian phòng bà nội đi đến, đi vài bước liền dừng lại, hiện tại Ánh nhi đang hầu hạ bà nội dùng bữa, nếu nàng không đến, khẳng định Ánh nhi sẽ hầu hạ bà nội uống thuốc, như vậy bà nội nhất định sẽ cảm động, tiếp nhận Ánh nhi, hy vọng sẽ càng lớn. Nghĩ đến đây, An Hữu Trân trong lòng cao hứng vô cùng.
Kia chính mình đi nơi nào tốt đây, đúng rồi, hiện tại trong nước đang chiến với Lang Nha bộ lạc, đi hoàng cung hỏi tình huống của đại ca một chút, còn có thể đến thỉnh an Hoàng hậu cô cô.
“Người đâu!”
“Nhị thiếu gia?” Gia đinh chờ phân phó.
“Nếu lão thái quân hỏi đến ta, nói là ta đến hoàng cung thỉnh an Hoàng hậu cô cô.”
“Vâng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro