
Chương 80: Tưởng niệm
Nước cứ chảy về đông, thời gian không ý thức nhẹ nhàng lẻn qua đầu ngón tay, đã là một năm.
Tại trong một năm này, trong nước xảy ra rất nhiều chuyện, bởi vì vụ án Tiết Sáng lần nữa đưa ra điều tra, đúng là án oan, Đô Úy Cố Hữu Trung dùng mưu hại trung thần định tội bị phán chém đầu, án oan Tiết Sáng rốt cục cũng sáng tỏ, dân chúng Dương Châu vô cùng cao hứng, Tiết Sương sau khi giải oan cho phụ thân liền mang muội muội không biết đi nơi nào.
Mà Quốc cữu An Nhân Võ bởi vì nghe lời gièm pha làm cho Tiết Sáng chết oan, chúng đại thần đều cầu xin trị tội, mà An Nhân Võ cũng tự động thỉnh tội, cách chức Đại tướng quân cùng phong hào, xuống làm Đô úy đi Tây bộ nhậm chức.
Trước đó không lâu Bắc bộ Lang Nha bộ lạc bởi vì chút mâu thuẫn đột nhiên phát động tiến công, cùng triều đình quan hệ căng thẳng.
Làm cho dân chúng Bắc bộ biên cảnh bàng hoàng, Hoàng thượng cũng thật lo lắng, Lang Nha bộ lạc mấy năm gần đây từ từ mở rộng, tất cả lãnh địa xung quanh đều cho là của mình, không hiểu vì sao lại đột nhiên tiến công khiến triều đình trở tay không kịp.
Vốn là đại điện không khí căng thẳng âm trầm, tất cả đại thần khom người đều không nói tiếng nào.
“Chẳng lẽ không có một ai trả lời vấn đề của Trẫm sao?” Hoàng thượng giận dữ nói.
Mọi người càng thêm sợ hãi, một vị đại thần dưới sự thúc giục bất đắc dĩ đứng dậy, “Hồi bệ hạ, Lang Nha bộ lạc từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, lần này đột nhiên tấn công bắc bộ, là có cái gì hiểu lầm sao? Hơn nữa mấy năm qua Lang nha bộ lạc phát triển nhanh chóng, thần cho rằng hay là phái khâm sai đại thần đi nghị hòa cho thỏa đáng.”
Một đại thần mở miệng, lập tức lại có một đại thần nói, “Mặc dù phát triển nhanh chóng nhưng nước ta cũng có vài chục vạn binh mã, há có thể sợ một bộ lạc nho nhỏ chỉ có bảy vạn người, thần cho là nên thủ chiến.”
Một vị đại thần khác nói, “Không nên coi thường Lang Nha bộ lạc, Lang Nha bộ lạc sở dĩ phát triển nhanh chóng vì đặc thù hung ác như lang, hơn nữa còn đoàn kết dũng mãnh, mặc dù nước ta có vài chục vạn binh mã nhưng nếu muốn đánh e là phải trả giá đắt, còn không bằng trước nghị hòa.”
“Ngươi tùy tiện đi đánh, có thể sẽ tổn thất nghiêm trọng...”
Trên đại điện Hoàng thượng một hồi trầm mặc, “Đừng cãi nữa!”
Lập tức đại điện không một tiếng động.
“An Nghĩa Kiện.”
“Có vi thần.” An Nghĩa Kiện đi ra.
“Ngươi nói một chút là chiến hay không?” Hoàng thượng hỏi.
“Hồi bệ hạ, vi thần cho là nên chiến.”
“A, vì sao?”
“Mặc dù Lang Nha bộ lạc dũng mãnh chiến đấu, nhưng quân đội chúng ta cũng đã nghỉ ngơi dưỡng sức lâu ngày, có cái gọi là nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời. Huống chi cho dù có nghị hòa, khó tránh khỏi cũng có lúc bọn họ sẽ đánh chúng ta, Lang Nha bộ lạc gần đây mở rộng phạm vi cùng người, nếu lần này nghị hòa, sẽ chỉ làm cho họ nghĩ rằng nước chúng ta sợ bọn họ không dám chiến, từ đó càng thêm lớn lối, chờ ngày sau bọn họ cường đại, lần nữa xâm chiếm lãnh thổ ta, cho nên thần cho là nên chiến.” An Nghĩa Kiện quỳ xuống lớn tiếng nói, “Vi thần An Nghĩa Kiện nguyện ý lĩnh chỉ xuất chiến, bảo vệ quốc gia lãnh thổ.”
“Hảo!” Hoàng thượng vỗ mạnh long ỷ, hắn đang chờ những lời này, “Thật sự hổ phụ sinh hổ tử a, trẫm phong cho ngươi làm Phiêu Kị tướng quân, cùng trấn thủ Bắc bộ cùng Viên tướng quân tiêu diệt Lang Nha bộ lạc.”
“Tạ bệ hạ!”
-----------
Mà ở tại một nơi yên bình như Hoa đào thôn, An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh chuyện gì cũng không biết, trải qua những ngày tháng bình thường hạnh phúc. Ngày hôm đó, trưởng bối lớn tuổi nhất Hoa đào thôn mừng đại thọ chín mươi tuổi, hoa đào thôn dân đều đến chúc thọ.
An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh cũng là người của hoa đào thôn, đương nhiên không ngoại lệ đến chúc thọ, ngày đó các thôn dân rất cao hứng, hoan ca cười nói vang cả một mảnh rừng.
Đợi đến bữa tiệc tàn, Trương Nguyên Ánh vốn tửu lượng không cao, hôm nay lại uống thêm hai chén, nhìn khuôn mặt ửng đỏ, còn có môi đỏ mọng cười cười, nàng đã chút ít say.
An Hữu Trân đỡ Trương Nguyên Ánh hướng về nhà, cũng không biết có phải vì say hay không, ở trên đường Trương Nguyên Ánh đùa giỡn làm nũng không đi, muốn An Hữu Trân cõng nàng, An Hữu Trân buồn cười nhìn Trương Nguyên Ánh như tiểu hài tử.
“Ngươi nha, đã không biết uống rượu còn uống, ta đã nói không cho phép uống, lại không nghe ta, ngươi xem ngay cả đi cũng không vững đây, nhìn ngươi về sau còn dám hay không uống.” An Hữu Trân nói.
Trương Nguyên Ánh nghe xong, bỏ qua tay An Hữu Trân đang đỡ nàng, không nói lời nào, như hài tử cáu kỉnh đứng bất động tại chỗ, giống như người nào đó không qua dỗ nàng, nàng chính là sẽ không thèm đi.
An Hữu Trân dở khóc dở cười, “Hảo hảo hảo, nương tử đại nhân, ta sai rồi, mời lên ngựa...” An Hữu Trân nhận mệnh ngồi xổm xuống phía trước Trương Nguyên Ánh, chờ nàng bước lên.
Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân ngồi xổm xuống, bước lên, đợi đến lúc An Hữu Trân cõng nàng đứng lên, Trương Nguyên Ánh còn chưa hết giận liền đưa tay bóp mặt An Hữu Trân.
“Ai u, nương tử đại nhân, tha mạng a...” An Hữu Trân giả vờ như rất đau nói.
“Ai bảo ngươi nói ta...” Trương Nguyên Ánh rầu rĩ nói.
“Tiểu nhân đã sai, tiểu nhân sai rồi, về sau sẽ không dám nữa...”
“Hừ!” Trương Nguyên Ánh nghe An Hữu Trân cầu xin tha thứ mới buông tay ra.
“Thật sự là cọp cái a...” An Hữu Trân nhỏ giọng nói thầm.
“Ngươi nói cái gì?”
“Không có, tiểu nhân nói nương tử đại nhân thỉnh ngồi yên, coi chừng ngã xuống ngựa a.” An Hữu Trân cười giỡn nói.
“Hừ, lưng ngựa so với lưng ngươi rộng hơn nhiều.” Trương Nguyên Ánh không phục nói.
“Nói đùa gì a, lưng ngựa có ấm áp bằng lưng ta không?” An Hữu Trân phản bác.
Trương Nguyên không lên tiếng xem như chấp nhận, tại trên lưng không rộng lớn nhưng lại làm nàng có cảm giác thật an toàn ấm áp, yên tĩnh vòng tay ôm lấy cổ An Hữu Trân, đầu chôn tại cổ An Hữu Trân.
“Quần áo lụa là...”
“Ân?”
“Người biết vì sao hôm nay ta uống nhiều rượu không?”
“Bởi vì ngươi cao hứng?”
Trương Nguyên Ánh lắc đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Ta bởi vì nhìn Đồi gia gia lại nhớ đến gia gia ta....”
An Hữu Trân yên lặng lắng nghe không nói gì.
“Đồi gia gia mừng thọ, có nhiều người nhà bên cạnh hắn, nhìn xem hắn cười đến không ngậm miệng được, ta nhớ tới gia gia, hàng năm sinh thần hắn ta cũng sẽ ở bên cạnh hắn, chúc thọ hắn, nhưng năm nay ta không thể bên cạnh hắn, hắn sẽ tịch mịch a. Gia gia có thể hay không sẽ sinh khí Ánh nhi đây?” Trương Nguyên Ánh nói hốc mắt ngày càng đỏ.
An Hữu Trân vẫn như xưa không nói gì, bởi vì nàng không biết nói cái gì để an ủi Trương Nguyên Ánh.
“Quần áo lụa là...”
“Ta nhớ gia gia...” Trương Nguyên Ánh ý thức có chút mơ hồ, “Thật nhớ, rất nhớ a...”
Lúc Trương Nguyên Ánh ngủ say trên lưng An Hữu Trân, một giọt nước mắt nóng hổi rơi vào cổ An Hữu Trân, làm bỏng đến lòng nàng. Nàng ngừng lại, nhìn Trương Nguyên Ánh đã ngủ say một hồi, nhẹ giọng thở dài, sau đó yên lặng đi.
Dưới ánh trăng kéo dài bóng dáng An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh.
An Hữu Trân đem Trương Nguyên Ánh ôm đến bên giường, dùng khăn lau mặt nàng, hai bên tóc mai bạc trắng sớm đã không còn, An Hữu Trân yêu thương vuốt ve sửa sang lại tóc đen bên tai.
Một năm nay Trương Nguyên Ánh chưa từng nói một câu tưởng niệm gia gia, mỗi ngày quần áo vải thô cơm đạm bạc thật vui vẻ sống bên nhau. Nhưng nàng làm sao không biết Ánh nhi lúc nào trong lòng cũng tưởng niệm gia gia, tết Đoan Ngọ, tết Trung thu cùng những ngày lễ tết khác, nàng nhìn ra Trương Nguyên Ánh vô cùng nhớ đến gia gia.
Một năm, bà nội, cha cùng đại ca có sống tốt hay không, bà nội có phải hay không vẫn còn sinh khí, An Hữu Trân lẳng lặng nhìn màn đêm đen nhánh khẽ thở dài...
Ngày hôm sau Trương Nguyên Ánh tỉnh lại, lông mày nhíu chặt, chống đầu không khỏi kêu nhỏ, “Đau quá...”
“Nhức đầu có phải hay không, uống chút canh giải rượu sẽ giảm đau a.” An Hữu Trân mang canh giải rượu đưa cho Trương Nguyên Ánh.
“Ánh nhi.” An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh ôn nhu gọi.
“Ân?”
“.....” An Hữu Trân cười sáng lạn một cái, rốt cuộc phân vân có nên hỏi Trương Nguyên Ánh hay không.
Nửa ngày cũng không thấy An Hữu Trân mở miệng, Trương Nguyên Ánh ngẩng đầu lên hỏi, “Làm sao vậy?”
“A, không có, không có gì...”
Trương Nguyên Ánh đem chén canh uống xong, đưa chén cho An Hữu Trân, An Hữu Trân lúc này đang ngẩn người không phản ứng.
“Quần áo lụa là...”
“A...”
Trương Nguyên Ánh quơ quơ chén trong tay.
“A, ngươi uống xong sao?” An Hữu Trân tiếp nhận chén, đặt trên mặt bàn.
“Quần áo lụa là, hôm nay muốn làm cái gì?”
“.....”
“Quần áo lụa là?”
“Ân?”
“Đang suy nghĩ gì đấy?” Trương Nguyên Ánh hỏi.
“A, không có gì, ngươi vừa mới nói gì a?” An Hữu Trân nói, còn chưa biết có nên nói hay không.
“Ta hỏi ngươi hôm nay muốn làm cái gì?”
“Dược đường hôm nay không có chuyện gì, không cần làm gì a.”
“Khí trời tốt như vậy, chúng ta ra ngoài đạp thanh đi?”
“Hảo!”
“Ta đi chuẩn bị thức ăn.”
Hai người mang theo thức ăn ra ngoài đạp thanh.
“Trương tiên sinh!” Một thanh âm non nớt không xa truyền đến.
“Là Bảo muội a?” Trương Nguyên Ánh nhìn Bảo muội chạy đến cười nói, “Ngươi đi một mình sao?”
“Không phải, còn có gia gia ta.” Bảo muội đứng nơi xa vẫy vẫy tay với gia gia nàng, “Gia gia ta gần đây thưởng cho ta biết chữ, muốn dẫn ta đi ăn ngon.”
“Kia mau đi đi, đừng làm cho gia gia ngươi chờ lâu.”
“Trương tiên sinh, tạm biệt.”
Trương Nguyên Ánh vẫy vẫy tay, nhìn một lớn một nhỏ đi xa, đột nhiên mũi có chút mỏi nhừ.
“Ánh nhi?”
Trương Nguyên Ánh vội vàng xoay người, bình tĩnh tâm tình một chút, đối với An Hữu Trân cười ngọt ngào.
Ánh nhi, ngươi lại nghĩ đến gia gia sao?
-----------------------------------------------
phúc lợi ngày mấy gái comeback heya heya héyà tiếng hàn tiếng hàn tiếng hàn đế dà pế dà😽😽
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro