Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 79: Điền viên cuộc sống (3)

Ngày hôm nay tại dược đường Trương Nguyên Ánh trong lúc rảnh rỗi liền ở trong phòng xem sách thuốc.

“Ánh nhi, ngươi thật sự cứ như vậy sao?” An Hữu Trân có chút khóc không ra nước mắt.

“Ân?” Trương Nguyên Ánh lười nhác đáp, như xưa vẫn nhìn sách thuốc.

“Nhưng là... ta... ta cảm giác có thể sẽ xảy ra chuyện không hay...” An Hữu Trân có chút nói lắp.

“Như vậy sẽ xảy ra chuyện gì?” Trương Nguyên Ánh ngẩng đầu nhìn An Hữu Trân vô tội chớp chớp mắt.

Cố ý, cố ý, Trương Nguyên Ánh nàng tuyệt đối là cố ý...

Lúc này Trương Nguyên Ánh đang ngồi trên đùi An Hữu Trân xem sách thuốc, một tay mềm mại ôm cổ An Hữu Trân, tay còn lại cầm sách. Lười biếng giống mèo Ba tư tựa trong ngực An Hữu Trân, tóc đen vài sợi rơi xuống, rơi vào cổ An Hữu Trân có chút nhột. Trương Nguyên Ánh như vậy ôm, mùi thơm trên người nàng không ngừng kích thích thần kinh An Hữu Trân, An Hữu Trân cũng sắp không nhịn được.

Thẳng tắp nhìn hai mảnh môi hồng của Trương Nguyên Ánh, rốt cục nhịn không được muốn đi đến gần hôn lên đôi môi làm cho nàng thèm thuồng kia, Trương Nguyên Ánh giống như biết rõ ý An Hữu Trân liền cố ý đưa mặt về hướng khác làm cho An Hữu Trân không thực hiện được âm mưu.

An Hữu Trân không phục lần nữa tới gần thuận thế hôn lên gò má Trương Nguyên Ánh, dự định bắt được đôi môi kia, rồi lại bị Trương Nguyên Ánh đẩy ra chạy mất, vội vàng che lấy đôi môi tấn công nàng.

“Ngô...” An Hữu Trân bị Trương Nguyên Ánh che đi đôi môi, phát ra âm thanh kháng nghị.

“Đừng làm rộn, bây giờ còn là ban ngày a.” Trương Nguyên Ánh vừa cười vừa nói, buông tay ra, “Huống chi, hôm nay ta phải xem hết quyển sách này.”

“Ngươi nơi nào gọi là đọc sách a, rõ ràng chính là hành hạ ta...” An Hữu Trân bĩu môi bất mãn nói.

“Xì...” Trương Nguyên Ánh nghe An Hữu Trân oán hận liền nở nụ cười.

Gò má như ngọc ửng đỏ, trong mắt rất vui vẻ, một ít mỵ hoặc hấp dẫn tầm mắt An Hữu Trân.

An Hữu Trân từ từ tới gần, cảm giác nguy hiểm đến gần, Trương Nguyên Ánh lần nữa muốn chạy trốn nhưng tại trong ngực An Hữu Trân, trốn không ra.

Lúc này chỉ nghe trong đại sảnh truyền đến một tiếng “Tiểu Trân...”

Trương Nguyên Ánh thừa lúc An Hữu Trân sững sờ vội vàng né tránh vòng tay An Hữu Trân, “Vương đại tẩu giống như đang gọi ngươi.” đối với An Hữu Trân le lưỡi một cái, phòng ngừa An Hữu Trân “thú tính bộc phát” vội vàng đi ra ngoài.

Rống!!!! Vương đại tẩu, ta hận chết ngươi a....

An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh đi, nhận mệnh đi theo ra.


Dược đường ------

Vương đại tẩu tay cầm thuốc, nghe được tiếng bước chân liền nói, “Tiểu Trân, ngươi một chuyến đến tư thục đưa thuốc cho Đái tiên sinh a, Đái tiên sinh ho khan còn chưa khỏe, không nhịn được phải đi tư thục dạy học, ta lo lắng bệnh ho khan của hắn sẽ nặng hơn.”

Gói kĩ thuốc dự định đưa cho An Hữu Trân, vừa mới ngẩng đầu Vương đại tẩu đã nhìn thấy mặt mũi An Hữu Trân tràn đầy hắc tuyến, gắt gao nhìn mình nghiến răng nghiến lợi, giống như hận không thể cắn chết mình, dọa Vương đại tẩu nhảy dựng.

Ta gần đây không có quấy rầy chuyện tốt của ngươi đi, tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta, len lén hỏi Trương Nguyên Ánh bên cạnh, “Tiểu Ánh, Tiểu Trân đây là như thế nào, sẽ không phải là táo bón đi?”

“Xì...” Trương Nguyên Ánh cười nói, “Vương đại tẩu đừng để ý đến nàng, thuốc này để ta đi đưa.” Trương Nguyên Ánh tiếp nhận thuốc từ tay Vương đại tẩu.

Sau đó cười cười nhìn bộ dạng tiểu hài tử của An Hữu Trân rồi bước ra ngoài.

“Ánh nhi chờ một chút, ta cùng đi với ngươi...” An Hữu Trân vội vàng đi theo.

Cách tư thục ngày càng gần dần dần nghe tiếng non nớt của hài đồng đọc sách, An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh nhìn vào bên trong, từng dãy hài đồng cao thấp không đồng đều ngồi trên mặt đất đọc, “Triều Tiền Tôn lý...”

“Hảo, đây là bài học lần trước, kế tiếp chúng ta học, khụ khụ...” Chưa nói hết câu Đái tiên sinh ho khan liên tục.

An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh thấy thế vội vàng đi vào.

“Đái tiên sinh, thân ngươi còn chưa khang phục, trước đừng dạy, đây là thuốc Vương đại tẩu đưa cho ngươi.” An Hữu Trân nói.

“Khụ khụ...” Đái tiên sinh khoát tay, “Không được, khóa đã trễ nãi nhiều ngày, thật vất vả để bọn họ học xong bách gia tính, còn phải dạy, khụ khụ...”

“Tiên sinh, tiểu nữ thuở nhỏ đọc qua vài cuốn sách, để cho Ánh nhi thay ngươi dạy mấy ngày đi, cũng tốt cho ngươi an tâm dưỡng bệnh.” Trương Nguyên Ánh nói.

“Này?” Đái tiên sinh có chút không yên lòng.

“Đái tiên sinh ngươi tin tưởng đi, Ánh nhi thuở nhỏ liền đọc đủ thứ thi thư, cầm kỳ thư học mọi thứ tinh thông, hơn nữa còn nổi danh tài nữ a.” An Hữu Trân nói.

Đái tiên sinh suy nghĩ một chút, cộng thêm hiện tại bệnh của hắn cũng không tiện dạy học, “Được rồi, vậy làm phiền Trương cô nương.” Đái tiên sinh ôm quyền nói.

“Không dám...” Trương Nguyên Ánh trả lễ.

“Từ hôm nay, Trương cô nương sẽ dạy thay, các ngươi muốn giỏi hơn phải thật nghe lời, khụ khụ...”

“Vâng, tiên sinh!” hài đồng cao hứng hô, có một tỷ tỷ xinh đẹp như vậy giáo bọn chúng, tất cả đều cao hứng cực kỳ.

Trương Nguyên Ánh bắt đầu thay Đái tiên sinh dạy học tại tư thục.


Mấy ngày sau-----

Trương Nguyên Ánh nhìn sắc trời một chút, “Tốt lắm, tan học rồi mọi người nhanh về nhà đi.”

Từng dãy hài tử đứng lên cúi chào Trương Nguyên Ánh, “Trương tiên sinh, tạm biệt.”

Trương Nguyên Ánh trở lại nhà Vương đại tẩu, vào gian phòng. An Hữu Trân chạy đến giúp Trương Nguyên Ánh xoa xoa bả vai, “Mấy ngày nay có phải hay không rất mệt?”

Trương Nguyên Ánh cười hưởng thụ An Hữu Trân săn sóc, “Mặc dù mệt, bất quá rất vui a, quần áo lụa là ngươi biết không, hôm nay tiểu mập nhà Tần tẩu tại trên lớp ngủ thiếp đi.” Trương Nguyên Ánh lôi kéo tay An Hữu Trân cao hứng nói, “Hắn thế nhưng ngồi vẫn ngủ được, hơn nữa còn chảy nước miếng, ha ha, ngươi không biết bộ dáng lúc đó của hắn có bao nhiêu buồn cười a, ta dạy học nhìn chằm chằm hắn, đầu nghiêng qua nghiêng lại, ta còn sợ hắn sẽ ngã xuống đây, nhưng chính là không ngã, cứ như vậy ngủ thật lâu, ha ha...”

An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh cao hứng bừng bừng kể chuyện phát sinh ở tư thục, nhìn nàng cao hứng như thế tâm tình An Hữu Trân cũng tốt theo Trương Nguyên Ánh.

“Bất quá, tư thục quá nhỏ, ngồi không được bao nhiêu người, còn có rất nhiều hài tử không đến lớp, hơn nữa hoàn cảnh quá đơn sơ.” Trương Nguyên Ánh nhíu nhíu mày.

“Xem ra nương tử đại nhân rất có dáng vẻ Trương tiên sinh đây, mới vài ngày đã thay học sinh suy nghĩ, nếu không ngươi trước xin dạy dài hạn ở tư thục đi?”

“Hảo...” Trương Nguyên Ánh cao hứng nói, sau đó lại có chút uể oải.

“Làm sao vậy? Vừa rồi không phải cao hứng lắm sao? A... ngươi có phải lo lắng dược đường, ngươi yên tâm còn có ta a.” An Hữu Trân vỗ vỗ ngực.

Trương Nguyên Ánh lắc đầu, “Ta biết rõ dược đường có ngươi...”

Trương Nguyên Ánh thở dài một hơi, ngã vào trong ngực An Hữu Trân, “Chính là ta không bỏ được một ngày đều không thấy ngươi...”

“Xì...” An Hữu Trân cười ôm sát Trương Nguyên Ánh, “Vậy chúng ta xây một cái phòng cách dược đường không xa đi, đường làm nhà chúng ta, ngươi cũng có thể ở nhà giúp bọn nhỏ dạy học.”

Trương Nguyên Ánh nghe xong lời này, ánh mắt lóe hào quang nhìn An Hữu Trân.

“Sao... như thế nào lại nhìn ta?” An Hữu Trân bị Trương Nguyên Ánh nhìn có điểm kỳ quái.

“Ngươi có phải hay không đã sớm dự định tốt mọi việc?”

“Hắc hắc...” An Hữu Trân cười cười, nếu ở nhà Vương đại tẩu nàng phỏng đoán sẽ buồn bực chết, “Chúng ta không thể ở mãi ở nhà Vương đại tẩu, ngày ngày quấy rầy nàng có chút không phải a.”

Trương Nguyên Ánh buồn cười đánh nhẹ trán An Hữu Trân, “Ngươi nha, chính là sợ Vương đại tẩu quấy rầy đi.”

“Bị ngươi phát hiện rồi, chúng ta cũng phải có nhà của mình, ta đã cùng Thúy Sơn bàn bạc hảo, bọn họ ngày mai giúp chúng ta xây nhà. Về sau chúng ta có nhà riêng, ngươi có chịu không?”

“Hảo!” Nhà của chúng ta... Trương Nguyên Ánh ngẫm lại hạnh phúc đến tràn khắp khuôn mặt.

Ngày hôm sau, Thúy Sơn mang theo thôn dân đến giúp đỡ An Hữu Trân xây nhà.

“Đến, Thúy Sơn ca, Đại Ngưu, các ngươi đến nghỉ ngơi một chút, uống chén trà đi.” An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh mang ấm trà cùng chén đến, đối với nhóm thôn dân nói.

Trương Nguyên Ánh châm trà, An Hữu Trân chịu trách nhiệm đem trà mang ra cho các vị thôn dân.

“Vất vả cho các vị đại ca.” An Hữu Trân nói cảm tạ.

“Không có việc gì, Tiểu Trân cùng nương tử ngươi giúp trong thôn làm nhiều chuyện như vậy, giúp ngươi xây cái phòng cũng không là gì. Huống chi Trương cô nương còn giúp dạy bọn nhỏ học, thôn chúng ta người biết chữ không nhiều lắm, muốn tạ phải là chúng ta nói trước, các vị hương thân các vị nói có đúng không a...” Thúy Sơn bưng trà đối với các vị hương thân nói.

“Đúng vậy, Tiểu Trân ngươi cũng đừng khách khí với chúng ta a.”

“Tiểu Trân ngươi nói như vậy chính là không đem chúng ta xem như người một nhà...”

“Hảo, không nói khách khí.” An Hữu Trân nói, “Mọi người uống trà đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro