Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78: Điền viên cuộc sống (2)

An Hữu Trân cõng giỏ trúc mang theo Trương Nguyên Ánh đi theo sau hái thuốc.

An Hữu Trân đi phía trước mở đường, thỉnh thoảng xoay người nhìn Trương Nguyên Ánh. Cuối cùng cảm thấy luôn xoay người có chút phiền phức dứt khoát chạy đến vừa cười vừa nhìn chằm chằm Trương Nguyên Ánh, “Hắc hắc...”

“Người hảo hảo đi, con đường chật hẹp như vậy nếu ngã xuống làm sao bây giờ?” Trương Nguyên Ánh gặp An Hữu Trân chạy đến, lo lắng nói.

“Không có việc gì, đoạn đường này đều đều, chờ qua phía trước thác nước mới là đường dốc.” An Hữu Trân nói, trước kia cảm thấy cảm thấy con đường này một mình đi thật dư dả, nhưng hai người lại không đi được, làm hại nàng không thể cùng Ánh nhi song song đi.

“Coi chừng chớ đi trật.” Trương Nguyên Ánh có chút không yên lòng nói, “Ngươi hay là đi thật tốt đi.”

“Không cần a, mắt ta cũng không dùng để xem đường.” An Hữu Trân chu mỏ nói.

“Con mắt ngươi không dùng để xem đường, kia dùng làm gì?” Trương Nguyên Ánh cười nói.

“Đương nhiên là dùng để nhìn ngươi a.” An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh nói, “Cho nên không rảnh để nhìn đường.”

Trương Nguyên Ánh nghe xong cười càng vui vẻ, không có nữ nhân nào không thích dỗ ngon dỗ ngọt, nhất là chính người mình yêu nói.

Bởi vì là đi cùng nhau cho nên đi tương đối chậm, trên cơ bản Trương Nguyên Ánh cùng An Hữu Trân chỉ cách nhau một bước chân, An Hữu Trân lui một bước Trương Nguyên Ánh mới có thể bước tới một bước. Nhìn An Hữu Trân đi như vậy, trên mặt lại còn cười xấu xa, ánh mắt nhìn chằm chằm mình, Trương Nguyên Ánh mặt có chút đỏ.

An Hữu Trân mắt sáng ngời đi lòng vòng, cước bộ đột nhiên ngừng lại không lui về phía sau mà Trương Nguyên Ánh vẫn còn đi tới, đi tới một bước thiếu chút nữa liền đụng phải mũi An Hữu Trân, hai người chỉ còn cách nhau khoảng nhỏ, hai mắt nhìn nhau, chỉ thấy mắt An Hữu Trân lóe sáng, trên khóe miệng cười tà.

“Sao... như thế nào đột nhiên dừng lại?” đột nhiên khoảng cách gần như thế làm cho nhiệt khí trên mặt Trương Nguyên Ánh tăng lên, nhất là nụ cười kia của An Hữu Trân, quả thực chính là vô lực sát thương.

“Bởi vì...” An Hữu Trân nhanh chóng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Trương Nguyên Ánh, “Ta nghĩ cùng nương tử của ta âu yếm...” An Hữu Trân hôn trộm xong cười đến sáng lạn.

Trương Nguyên Ánh không khỏi đỏ mặt liếc An Hữu Trân một cái, thật sự là... tới này còn nói lời xấu hổ như vậy, lại bộ dạng côn đồ, hết lần này tới lần khác chính mình đối với An Hữu Trân chính là chống đỡ không được, nghĩ đến vừa giận vừa tức không đứng dậy, có khi còn có chút hưởng thụ.

“Nương tử, mặt ngươi thật là đỏ a.” An Hữu Trân ghé vào bên tai Trương Nguyên Ánh thổi hơi làm cho Trương Nguyên Ánh có chút nhột, Trương Nguyên Ánh sợ nhột liền đánh An Hữu Trân một cái, “Quần áo lụa là, đừng làm rộn, chúng ta còn phải đi hái thuốc.”

An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh thẹn thùng, đùa dai vội vàng đi đến gần hôn gò má Trương Nguyên Ánh một cái, lo lắng nương tử đại nhân nhà nàng tức giận nhanh chóng lùi về sau vài bước.

Trương Nguyên Ánh gặp An Hữu Trân lui vài bước giống như sợ chính mình đánh nàng, có chút dở khóc dở cười.

Trương Nguyên Ánh đi lên trước, An Hữu Trân vươn tay ý bảo Trương Nguyên Ánh lôi kéo tay mình, cứ như vậy hai người như đang khiêu vũ, tay cầm tay, bước đến bước lui, chung quanh chim chóc cùng thác nước như thủ một khúc nhạc ngọt ngào, hai người nhảy một khúc chỉ thuộc về hai người.

Chỉ là thủ khúc không kéo dài lâu, bởi vì...

“A~” An Hữu Trân lúc nhảy đạp trúng một tảng đá.

“Cẩn thận....” Trương Nguyên Ánh vội vàng nắm chặt tay An Hữu Trân.

Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân không ngã xuống liền thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo chính mình kéo nàng, nghiêm mặt nói, “Ngươi hảo hảo đi a, không cho phép chạy nữa.”

“Nhưng vẫn còn cách thác nước một đoạn a...” An Hữu Trân luyến tiếc không rời Trương Nguyên Ánh, tay càng không muốn tay nàng ra.

“Được rồi, sớm chút qua đường nhỏ hẹp này.” Trương Nguyên Ánh nói, “Nếu ngã sẽ bị thương.”

An Hữu Trân nhận mệnh buông tay ra xoay người. Trương Nguyên Ánh từ phía sau chủ động nắm tay An Hữu Trân, “Nói ngươi đi thật tốt cũng không nói ngươi buông tay ra a.”

“Hắc hắc...” An Hữu Trân ngây ngô cười hai tiếng, dắt tay Trương Nguyên Ánh qua.

Dược đường----

Dược đường không lâu liền đầy người, Vương đại tẩu luống cuống tay chân, một người bắt mạch còn có khi phải nấu thuốc, “Thúy Sơn a, mau tới hỗ trợ đem thuốc đi nấu, Tần tẩu a, còn phải về nhà lấy một tý thuốc đây...”

“Vương đại tẩu, thế nào hôm nay chỉ có một người, Tiểu Ánh không phải giúp ngươi sao? Còn có Tiểu Trân đây, bình thường không phải Tiểu Trân chịu trách nhiệm nấu thuốc sao?” Tần tẩu hỏi.

“Đừng nhắc đến tên An Hữu Trân kia.” Vương đại tẩu xoa xoa mồ hôi rịn trên trán, nghĩ đến An Hữu Trân sẽ tức giận, trong lòng mắng An Hữu Trân ngàn vạn lần, thật quá đáng a, biết rõ hai ngày này dược đường gấp rút, đi hái thuốc thì đi hái còn lôi kéo Tiểu Ánh, biết rõ Tiểu Ánh bám dính mình liền buộc nàng đi theo. Không phải ta mới phá hư chuyện tốt của các nàng hai lần thôi sao, bình thường cùng Tiểu Ánh ước hẹn chỉ trêu ghẹo vài cái liền như vậy mang thù, còn như vậy ác độc làm hại nàng gấp rút đến choáng váng đầu óc.

Vương đại tẩu sẽ không bao giờ ngờ đến ý tưởng “ác độc” kia chính là Trương Nguyên Ánh ôn nhu dịu dàng nghĩ ra đây.


Đỉnh núi---

“Ách xì...” An Hữu Trân hắt hơi một cái, vuốt vuốt mũi ngứa ngáy, “Ánh nhi, hình như có người mắng ta a.”

Trương Nguyên Ánh nhìn sắc trời một chút cười nói, “Lúc này chỉ sợ dược đường đã kín người a.”

“Ngươi là nói Vương đại tẩu mắng ta?” An Hữu Trân bất mãn nói, “Nàng làm sao lại không mắng ngươi, cũng quá không công bình đi...”

“Xì...” Trương Nguyên Ánh cười một tiếng, “Ai bảo ngươi nhân phẩm không tốt, muốn chửi người tất nhiên nghĩ đến ngươi đầu tiên.”

“Còn có ai dám mắng ta? Không phải Ánh nhi ngươi đi.” An Hữu Trân cười nói.

“Ai biết được.” Trương Nguyên Ánh đối với An Hữu Trân cười cười, tiếp tục hái thảo dược.

“Nha....”

“Làm sao vậy?” An Hữu Trân nghe được Trương Nguyên Ánh kêu vội vàng chạy đến.

“Không có việc gì, không cẩn thận bị cắt trúng.” Trương Nguyên nói.

“Bị cái gì cắt?” An Hữu Trân khẩn trương hỏi, nơi này có chút ít thảo dược có độc.

Trương Nguyên Ánh chỉ chỉ, An Hữu Trân nhìn cây cỏ kia, lập tức yên tâm, “Hoàn hảo là cỏ tương tư, không có việc gì.”

“Cỏ tương tư?” Nàng như thế nào chưa từng nghe qua a.

“Đúng vậy.” An Hữu Trân thay Trương Nguyên Ánh thổi thổi miệng vết thương, bên cạnh giải thích, “Danh như ý nghĩa, bị loại cỏ này cắt phải tại mười hai canh giờ nhớ đến người trong lòng sẽ xuất hiện cảm giác đau lòng.”

Miệng vết thương vẫn còn đổ máu, An Hữu Trân đau lòng đem ngón tay như ngọc của Trương Nguyên Ánh ngậm trong miệng, nhẹ nhàng mút lấy dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng vết thương.

Trương Nguyên Ánh nhìn An Hữu Trân vì nàng đau lòng, ngón tay có chút nhột nhưng trong lòng lại một hồi ấm áp.

Đột nhiên tim truyền tới càm giác đau xót, làm cho Trương Nguyên Ánh nhíu nhíu mày.

“Làm sao vậy? Có phải hay không đau lòng?”

Trương Nguyên Ánh gật đầu nhẹ, An Hữu Trân chọc chọc trán Trương Nguyên Ánh, “Ngươi vừa rồi suy nghĩ gì nha?”

Trương Nguyên Ánh có chút đỏ mặt, An Hữu Trân nhìn thấy vẻ mặt này của nàng liền nói, “Ngốc, không phải ta đang bên cạnh ngươi sao?”

“Ai nói ngươi ở bên cạnh thì không thể nghĩ?” Trương Nguyên Ánh nhỏ giọng nói, cho dù ngày ngày dính cùng một chỗ nàng cũng cảm thấy chưa đủ đâu a.

Những lời này An Hữu Trân nghe qua liền buồn cười nhìn Trương Nguyên Ánh, “Vậy có phải hay không mười hai canh giờ ta biến mất trước mặt ngươi, như vậy phỏng đoán ngươi cũng không suy nghĩ?”

“Không cho phép ngươi rời khỏi tầm mắt ta.” Trương Nguyên Ánh cuống quít nói, tim lại đau vài phần, “Ngươi ly khai, ta bị nỗi khổ tương tư càng sâu.”

“Hảo, hảo, ta là nói giỡn...” An Hữu Trân gặp Trương Nguyên Ánh lại đau, vội vàng nói, “Ta sẽ một mực bên cạnh ngươi.”

Nhìn Trương Nguyên Ánh đau lòng, chính mình chuyện gì cũng không làm được, ngồi xổm xuống cố ý bị cỏ tương tư cắt một tý, “Hảo, chúng ta cùng nhau bị nỗi khổ tương tư, hắc hắc...”

“Ngươi...” Trương Nguyên Ánh bất đắc dĩ nhìn An Hữu Trân, “Chưa thấy qua ai ngốc như ngươi.”

“Ta dẫn ngươi đi đỉnh núi, phong cảnh nơi đó rất đẹp mắt.” An Hữu Trân lôi kéo Trương Nguyên Ánh hướng đỉnh núi đi đến.

Đi vào đỉnh núi, không khí trở nên tươi mát, trong gió xen lẫn hương hoa còn mang theo hương vị thảo dược nhàn nhạt, từ nơi này nhìn xuống hoa đào thôn, quả thực đẹp như tiên cảnh.

An Hữu Trân từ phía sau ôm lấy Trương Nguyên Ánh, sau đó vòng quanh eo, học động tác kinh điển trong phim Titanic, Trương Nguyên Ánh không rõ nhìn An Hữu Trân.

“Đó là động tác rất kinh điển, cái này còn có chuyện xưa.” An Hữu Trân nói, “Buổi tối kể cho ngươi nghe, như thế nào, nơi này có đẹp hay không?”

“Ân, nơi này thật là đẹp, quả thực đẹp như tiên cảnh, ta trở về muốn đem cảnh này vào tranh vẽ...” Trương Nguyên Ánh bị cảnh đẹp trước mắt làm lóa mắt.

“Ta lần đầu tiên nhìn thấy cũng bị cảnh đẹp hấp dẫn thật sâu, có thể sống ở địa phương đẹp như vậy sống thật là hạnh phúc.”

Trương Nguyên Ánh cầm lấy bàn tay ngang hông mình, nhìn An Hữu Trân nghiêm túc nói, “Chúng ta về sau cùng nhau sống ở chỗ này, sẽ vô cùng hạnh phúc.”

“Ha ha...” An Hữu Trân cọ mũi vào mái tóc Trương Nguyên Ánh, “Về sau chúng ta cùng nhau trải qua cuộc sống đơn giản quần áo vải thô, hạnh phúc chỉ có hai người chúng ta.”

Lập tức tim hai người đau xót.

“Ta vừa rồi tim đau nhức..”

“Ta cũng như vậy...”

“Xì...” Hai người đối mặt cười một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro