Chương 77: Điền viên cuộc sống (1)
An Nghĩa Kiện một thân một mình trở về kinh đô, trở lại An phủ việc đầu tiên làm là đi bái kiến lão thái quân.
“Bà nội...” An Nghĩa Kiện quỳ gối trước mặt lão thái quân.
“Nguyên lai là Kiện nhi a.” lão thái quân nhẹ giọng thở dài một mạch, thả trong tay ra tấm vải bố bọc An Hữu Trân lúc nhỏ, “Đứng lên đi.”
An Nghĩa Kiện vẫn như xưa quỳ, “Tôn nhi Nghĩa Kiện không dám đứng lên.”
“Ân?” Lão thái quân không rõ chuyện gì nhìn An Nghĩa Kiện quỳ trên mặt đất, “Kiện nhi không có phạm sai lầm, vì sao không dám đứng lên?”
“Tôn nhi Nghĩa Kiện có sai...” An Nghĩa Kiện nhìn bà nội đã già đi vài phần, “Tôn nhi bất hiếu, phụ lòng bà nội. Tôn nhi không thể thành thân cùng Trương Nguyên Ánh.”
“Kiện nhi không phải rất thích Trương Nguyên Ánh sao, có phải hay không nàng không muốn cho nên ngươi không đành lòng?”
“Không, lần này Kiện nhi tự mình nghĩ thông, Kiện nhi tự cảm thấy mình không xứng với Trương cô nương...”
“Hồ nháo!” Lão thái quân cả giận nói, “Thân ngươi là con trai lớn An phủ, Hoàng thượng tự tay ngự phong Vũ trạng nguyên, thế nhưng tự coi nhẹ bản thân mình, chút tự tin cũng không có.”
“Không phải Kiện nhi tự coi nhẹ chính mình, mà nữ tử như Trương cô nương, trên thế gian này không có nam tử nào xứng với nàng.” An Nghĩa Kiện nói, “Cũng chỉ có Nhị đệ An Hữu Trân mới có thể xứng với nàng...”
“Ngươi đang ở đây nói bậy bạ cái gì đó?” Lão thái quân tức giận vỗ xuống bàn, “Không cho ngươi nói bậy!”
“Kiện nhi không có nói bậy, bà nội, người có biết Kiện nhi sau khi đưa Trương Nguyên Ánh về phủ, nàng thế nào không? Nàng vừa vào phủ liền bắt đầu tìm Hữu Trân, nha hoàn nói không thấy Hữu Trân trở lại, nàng thế nhưng không tin, ở trong Trương phủ tìm cả một ngày, mỗi khoảng sân nhỏ, mỗi một góc đều không buông tha, giống như nổi điên tìm Hữu Trân, ta nói với nàng Hữu Trân sẽ không trở lại, nói nàng ngay cả từ thư cũng đã viết xong, chính là lúc Trương Nguyên Ánh nhìn phong từ thư kia liền thương tâm đem xé bỏ, đem mình nhốt trong phòng. Nhốt một lần chính là hai ngày, suốt hai ngày không ăn không uống, ta lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện, liền đem cửa đá văng, kết quả....” An Nghĩa Kiện ngẫm lại lúc ấy chứng kiến Trương Nguyên Ánh tâm liền có chút đau, có chút chua xót.
“Kết quả thế nào?” Lão thái quân lo lắng hỏi.
“Kết quả trông thấy một cái xác không hồn, người không ra người quỷ không ra quỷ, nàng hai bên tóc mai đều bạc trắng, một người co lại trong góc, chỉ gọi tên An Hữu Trân. Không lâu sau thì hôn mê, ta đem đại phủ Dương Châu đều thỉnh đến, bọn họ không có cách nào chữa trị...” An Nghĩa Kiện thống khổ nhắm mắt lại, nhìn người trong lòng biến thành như vậy hắn làm sao lại không đau lòng, “Về sau thật vất vả mới cứu sống lại nhưng thân thể tỉnh như tâm nàng vẫn như ngủ say, nhìn nàng như vậy Tôn nhi không chịu nổi, cuối cùng không nhịn được hỏi nàng, vì một nữ tử như An Hữu Trân nàng đem mình ra hành hạ như vậy có đáng giá không? Nhưng nàng lại nói cho ta biết đáng giá, nàng nói cả đời này chỉ yêu An Hữu Trân, nử tử không can hệ, vô luận có vô luân lý đạo đức, nàng chỉ cần An Hữu Trân. Trương Nguyên Ánh như vậy, muốn Tôn nhi phải làm thế nào, như thế nào cho nàng hạnh phúc...” An Nghĩa Kiện rơi lệ nói.
Lão thái quân ngã lên ghế, tại sao có thể như vậy, nàng cho rằng Trân nhi cùng Trương Nguyên Ánh chỉ nhất thời mê luyến mà thôi, lại không nghĩ nàng cùng Trân nhi như thế hãm sâu vào, thậm chí thiếu chút nữa mất mạng.
“Nhìn Trương Nguyên Ánh như vậy, Tôn nhi rất đau lòng, vì vậy đáp ứng mang nàng đi tìm Hữu Trân, vô luận ở chân trời góc biển nào cũng phải tìm cho ra Hữu Trân. Nàng sau khi nghe xong, linh hồn cùng thể xác như được sống lại, nhưng trong quá trình tìm Hữu Trân, nàng đều nghiêm túc cố gắng tìm, giống như chính là động lực giúp nàng sống qua từng ngày...” An Nghĩa Kiện thuật lại.
“Kia, tìm được Trân nhi không? Nàng có khỏe không?” Lão thái quân có chút run run hỏi.
“Tìm được rồi, tại một thôn xóm nhỏ rất bình yên chúng ta đã tìm được nàng, nhưng nàng không tốt, một chút cũng không tốt, không có người yêu bên cạnh như thế nào tốt?” An Nghĩa Kiện nhìn lão thái quân nói, “Đương sau khi Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh, vô cùng tự trách, quỳ trên mặt đất khóc ồ lên, nàng nói cho ta biết, sau này dù có nguyên nhân gì cũng sẽ không rời Trương Nguyên Ánh...”
Lão thái quân sớm đã biết rõ, nhưng khi An Nghĩa Kiện chính miệng nói vẫn đau lòng nhắm chặt mắt lại.
“Bà nội, chúng ta sai rồi, chúng ta vừa mới bắt đầu đã sai, chúng ta cho rằng các nàng còn trẻ không hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, không biết thế gian tình mà chỉ một lúc mê luyến mà thôi nhưng chính là không phải. Các nàng kỳ thật hiểu, cái gì đều hiểu, cũng bởi vì hiểu mới yêu nhau đến như vậy, vô luận tách các nàng ra, các nàng tâm vẫn hướng về nhau, sau đó sống không bằng chết. Bà nội....” An Nghĩa Kiện quỳ xuống nói, “Bà nội, chúng ta thành toàn cho các nàng đi, các nàng lựa chọn con đường này, mặc dù có chút bất đồng nhưng các nàng là cam tâm tình nguyện, đây mới chính là hạnh phúc. Bà nội, trải qua chuyện lần này Kiện nhi đã minh bạch, bà nội nếu như người suy nghĩ lời của Kiện nhi cùng Trân Nhi thì không nên ngăn cản các nàng, có được hay không?” An Nghĩa Kiện khẩn cầu nhìn lão thái quân.
Lão thái quân không nói gì, không biết là quá mức thương tâm hay bị lời An Nghĩa Kiện làm cho nàng quá mức rung động. Ánh mắt có chút ngốc trệ, không còn nửa điểm khí lực trả lời vấn đề của An Nghĩa Kiện.
“Bà nội...” An Nghĩa Kiện nhìn lão thái quân nửa câu cũng không nói, lắc lắc cánh tay lão thái quân.
Một lúc sau, lão thái rốt cục có phản ứng, nhìn xem trưởng tử An gia vẫn luôn nghe lời hiểu biết chưa bao giờ khóc, giờ phút này nước mắt giàn giụa quỳ trước mặt mình, chỉ vì thành toàn nữ nhân mình thích cùng muội muội.
Đây là loại tâm tình như thế nào, ngoại trừ khổ sở vẫn là khổ sở, chẳng lẽ ta già thật rồi sao, làm sai sao, nàng chỉ muốn cháu gái mình an tĩnh sống hạnh phúc, điều này là sai lầm sao? Lão thái quân luôn luôn khôn khéo giờ phút này đang tự hỏi chính mình, nàng rốt cuộc làm đúng hay sai? Vì cái chân lý này, Trân nhi nàng yêu thương nhất rời xa nàng, Nghĩa Kiện khóc cầu xin thành toàn cho muội muội, ngay cả Trương Nguyên Ánh cũng chỉ còn nửa cái mạng, đó không phải là kết quả chính mình mong muốn.
An Nghĩa Kiện không thấy lão thái quân đáp, hoàn toàn thất vọng, không nói gì có chút chán chường ngồi xuống đất.
“Ngươi ngày mai đi Trương phủ một chuyến.” Lão thái quân đột nhiên mở miệng.
An Nghĩa Kiện ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lão thái quân.
“Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh nhiều ngày không trở về Trương phủ, Trương gia nhất định sẽ lo lắng, ngươi hướng hắn đi giải thích.” Lão thái quân có chút vô lực nói.
“Bà nội...” An Nghĩa Kiện phảng phất thấy được đường sinh cơ, “Ý của người là...”
“Ngươi xuống đi, bà nội mệt mỏi.” Lão thái quân đỡ cái trán đau nhức, phất phất tay.
An Nghĩa Kiện gặp bà nội không trả lời vấn đề của mình, có chút mê mang, bất quá ít nhất vẫn có hy vọng.
Lúc An Nghĩa Kiện sắp đi ra cửa phòng, lão thái quân đột nhiên hỏi, “Trân nhi... nàng có nói khi nào trở lại không?”
“Nàng chưa nói, cũng không biết nàng sẽ trở lại hay vĩnh viễn cùng Trương Nguyên Ánh ở thôn xinh đẹp đó an tĩnh sống qua cả đời...” An Nghĩa Kiện thở dài, sau khi nói xong liền đi.
Hoa đào thôn-----
Trương Nguyên Ánh kể từ khi có An Hữu Trân cũng không lo trước lo sau nữa, mỗi ngày tại tiệm thuốc của Vương đại tẩu, cùng An Hữu Trân giúp đỡ Vương đại tẩu. Dù sao Trương Nguyên Ánh học rộng tài cao lại cực kì thông minh, học cũng mau. Thậm chí có thời điểm Vương đại tẩu xem bệnh không kịp, Trương Nguyên Ánh còn thay tay bắt mạch, tiểu bệnh nàng cũng có thể ứng phó, An Hữu Trân cũng chỉ có thể tại bên cạnh hỗ trợ hốt thuốc cùng nấu thuốc.
Trương Nguyên Ánh cùng Vương đại tẩu vội vàng xem bệnh, An Hữu Trân một người ôm một đống dược liệu đi nấu.
“Cuối cùng cũng xem xong rồi...” Vương đại tẩu đối với Trương Nguyên Ánh cười duyên, “Hoàn hảo có Tiểu Ánh ngươi ở đây nếu không hôm nay bận chết ta a.”
“Vương đại tẩu không cần nói như vậy, nếu không phải Vương đại tẩu dạy tốt, Ánh nhi cũng không giúp được ngươi.” Trương Nguyên Ánh nói.
“Hừ hừ, liền chỉ có hai người các ngươi gấp rút, ta một chút cũng không có...” An Hữu Trân bĩu môi bất mãn nói.
Vương đại tẩu cùng Trương Nguyên Ánh nghe tiểu hài tử An Hữu Trân nói liền nhìn nhau cười một tiếng.
Trương Nguyên Ánh đi tới, sửa sang đầu tóc vì nấu thuốc mà rối bù của An Hữu Trân nói, “Ai nói quần áo lụa là vô dụng, nếu như không có ngươi nấu thuốc, chỉ sợ sẽ chật ních bệnh nhân đây.”
“Đúng đúng, tiểu Trân mới là người trọng yếu nhất a.” Vương đại tẩu bên cạnh phối hợp nói.
“Này còn kém nhiều lắm.” An Hữu Trân bớt giận, nhìn Trương Nguyên Ánh trên trán rịn mồ hôi, đau lòng xoa xoa, “Nương tử đại nhân mới là trọng yếu nhất, cực khổ nhất a...”
“Quần áo lụa là...” Hai người mười ngón đan xen thâm tình nhìn nhau.
“Ai u, chua chết được, chua chết người ngoài như ta a.” Vương đại tẩu trêu ghẹo nói.
Lập tức hai người liền cảm thấy có lỗi buông nhau ra.
“Thẹn thùng a, đỏ mặt a...” Vương đại tẩu cười nói.
Bị nói như vậy hai người càng đỏ mặt.
“Ai nha, ta giống như còn việc phải làm nha, ta đi trước, các ngươi tiếp tục ngắm đối phương đi.” Vương đại tẩu cười nói.
“Vương đại tẩu nha, nàng lấy trêu ghẹo chúng ta làm thú vui, còn luôn phá hư chuyện chúng ta, lần sau bắt gặp lúc nàng xấu hổ ta cũng như vậy trêu ghẹo nàng.” An Hữu Trân cắn răng nói.
“Xì....” Trương Nguyên Ánh khẽ cười, ngã vào ngực An Hữu Trân, “Dược đường giống như không đủ dược liệu, ngày mai có phải hay không ngươi phải đi hái thuốc?”
“Đúng vậy a.” An Hữu Trân ôm Trương Nguyên Ánh gật đầu nhẹ.
“Vậy ngày mai ta cùng ngươi đi được không?” Trương Nguyên Ánh nói.
“Nhưng ngươi không phải ở dược đường phụ giúp xem bệnh cho người trong thôn sao. Ngươi cùng ta đi hái thuốc kia bệnh nhân làm sao bây giờ?”
“Còn có Vương đại tẩu đây, ngươi không phải mỗi lần đều khí Vương đại tẩu phá hư chuyện chúng ta sao, chúng ta đều đi hái thuốc, phỏng đoán ngày mai Vương đại tẩu rất bận rộn đây...” Trương Nguyên Ánh nghịch ngợm nói.
“Đúng đúng, ngày mai chúng ta đều đi hái thuốc, làm cho Vương đại tẩu thật bận rộn, cũng coi như trừng phạt nàng phá hư chuyện chúng ta, hắc hắc...” vừa nghĩ đến ngày mai Vương đại tẩu bận đến luống cuống tay chân, An Hữu Trân liền cười, “Ha ha, nương tử đại nhân thông minh nhất.”
“Nương tử nhà ngươi là ai chứ.” Trương Nguyên Ánh bộ dạng tự tin nói.
“Hảo hảo, nương tử không hổ là cọp cái a.” An Hữu Trân sát bên tai Trương Nguyên Ánh nói, “Có phải hay không không thích Vương đại tẩu phá hư chuyện tốt của chúng ta a...”
“Ngươi....” Trương Nguyên Ánh nổi giận đánh An Hữu Trân hai cái.
“Hắc hắc...”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro