Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 69: Yêu điên cuồng

ha ha ha=)))))))))
-------------------------

Rõ ràng nàng để ý nhất, vì cái gì lại không nói gì, cái gì cũng không bày tỏ, nàng chẳng những không có phản kích, ngược lại còn dụng tâm bao dung.

Cả buổi tối này An Hữu Trân đều đưa lưng về phía Trương Nguyên Ánh, mà Trương Nguyên Ánh cứ như vậy di chuyển thân thể, sít sao ôm lấy lưng An Hữu Trân. An Hữu Trân nhích ra ngoài một chút, Trương Nguyên Ánh cũng theo sát An Hữu Trân cho đến khi An Hữu Trân không còn chỗ để nhích liền bỏ cuộc, Trương Nguyên Ánh giống như xà quấn quanh An Hữu Trân, vòng tay ôm chặt ngang hông người kia, hai người cả buổi tối không ai chợp mắt, an tĩnh dán nhau như vậy phân không ra, một buổi tối như vậy qua đi.

---------

Ngày hôm sau, An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh vẫn ôm nàng không có ý muốn đứng lên, cứ như vậy tiếp tục ôm lấy nàng. Biết bản tính Trương Nguyên Ánh chấp nhất cùng cố chấp, rốt cuộc An Hữu Trân vẫn bị Trương Nguyên Ánh đánh bại.

Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân muốn ngồi dậy cũng lập tức dậy.

An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh bộ dạng thấp thỏm cùng lo âu, trong tâm đau nhức không ngừng, nhẹ giọng nói, "Mau đứng lên đi, chúng ta hôm nay đi chơi."

Trương Nguyên Ánh tựa hồ có chút không dám tin tưởng nhìn An Hữu Trân, hôm qua... không phải đối với nàng rất lãnh đạm sao?

"Làm sao vậy?" An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh nhìn chằm chằm chính mình liền hỏi.

Trương Nguyên Ánh mắt hàm chứa lệ lắc đầu, cười nói, "Không có gì." sau đó len lén lau đi nước mắt, đứng lên.

Hai người giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, bắt đầu chuẩn bị ra ngoài du ngoạn. Dọc theo đường đi, Trương Nguyên Ánh nói không nhiều lắm, yên lặng đi theo An Hữu Trân. An Hữu Trân đi tới chỗ nào nàng cũng đi theo tới chỗ đó, không hơn không kém cách nhau ba bước.

Trong kinh thành mọi người đều biết An Hữu Trân, An Hữu Trân vừa ra ngoài, tất cả đều rối rít ẩn núp. An Hữu Trân nhìn thấy trên đường phố có người mua diều, vì vậy nói ra, "Chúng ta giống như chưa cùng nhau thả diều, ngươi có muốn chơi cái này không?"

Trương Nguyên Ánh cao hứng nhìn gian hàng có rất nhiều diều đủ loại màu sắc.

"Ánh nhi muốn cái nào?" An Hữu Trân hỏi.

"Chúng ta lấy cái này đi." Trương Nguyên Ánh chỉ vào một con diều hình bươm bướm nói.

An Hữu Trân vỗ vỗ người bán hàng rong đang sợ núp dưới gian hàng nói, "Chúng ta lấy cái này, đây là tiền của ngươi."

"Không dám, không dám, thế tử... những thứ này ngươi cầm đi đi, tiểu nhân không cần tiền..." người bán hàng rong sợ hãi, không dám động đến tiền kia.

"Nơi nào lại có người không cần tiền, đây là ta mua, ngươi mau cầm tiền đi." An Hữu Trân buồn bực nói.

Trương Nguyên Ánh nhìn thấy người bán hàng rong sợ đến mất hồn, chết cũng không chịu thu tiền, cười ra tiếng. Tiếp nhận tiền trong tay An Hữu Trân, đặt ở trên gian hàng, cầm diều lôi kéo tay An Hữu Trân đi, "Quần áo lụa là, chúng ta đi thôi."

"Ân..."

Đi vào một địa phương trống trải, hai người bắt đầu thả diều, tại trên bãi cỏ ngươi đuổi theo ta, hết thảy phiền não cùng ưu sầu đều không có, chỉ có vui vẻ cùng tốt đẹp.

Phóng xong diều, cả hai đi đến bên hồ tản bộ, từ đầu đến cuối hai người tay mười ngón đan xen.

Thời gian từng phút từng giây chạy đi, đảo mắt đã đến ban đêm. Cả ngày hôm nay, An Hữu Trân đều ti mỉ che chở ôn nhu săn sóc Trương Nguyên Ánh, cho nàng nước, nàng nói nóng liền lau mồ hồi giúp, cõng nàng qua cầu, giúp nàng quạt, tốt đến làm cho người ngoài không ngừng hâm mộ, cũng làm cho Trương Nguyên Ánh như sống trong mơ, chỉ sợ tỉnh mộng...

"Buổi tối, chúng ta đi phóng đèn trời đi." An Hữu Trân thay Trương Nguyên Ánh lau mồ hôi nói.

"Hảo, nhưng hiện tại còn chưa mua đèn đây..."

"Đừng mua, chúng ta cùng nhau làm một cái đi." An Hữu Trân nói.

"Ân!" Trương Nguyên Ánh gật đầu nhẹ.

Hai người trở về An phủ, bắt đầu làm đèn trời, lúc đang làm An Hữu Trân đột nhiên than, "Ai u...."

"Làm sao vậy?" Trương Nguyên Ánh thả giấy trong tay ra, lo lắng hỏi.

"Không có, ta đau bụng, muốn đi nhà xí một chuyến a."

"Ngươi nha, mau đi đi."

Chờ Trương Nguyên Ánh chuẩn bị toàn bộ đều xong cũng không thấy An Hữu Trân trở lại, bắt đầu có chút bực bội đứng lên muốn ra ngoài tìm một chuyến thì người nọ rốt cuộc cũng chịu xuất hiện, Trương Nguyên Ánh có chút bất mãn nói, "Ngươi đi nhà xí lại lâu như thế..."

"Nương tử đại nhân, đây là chuyện thường tình có được hay không, chẳng lẽ nương tử đi nhà xí không cần thời gian sao?" An Hữu Trân nói đùa.

"Ngươi!" Trương Nguyên Ánh ghét bỏ đánh An Hữu Trân một cái.

"Nương tử đại nhân tha mạng, ta sai rồi..." An Hữu Trân cố làm ra vẻ thống khổ nói.

"Còn nói?"

"Hảo hảo, không nói, không nói, chúng ta đi phóng đèn a..."

An Hữu Trân mang theo Trương Nguyên Ánh ra sau núi. An Hữu Trân đốt đèn, trong nháy mắt đèn căng lên sáng rực rỡ, "Ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta phóng đèn không?"

Trương Nguyên Ánh cười một tiếng, "Nhớ rõ."

"Vẫn như cũ." An Hữu Trân từ trong lòng ngực lấy ra hai cây bút lông, "Mau viết nguyện vọng a..."

Hai người viết nguyện vọng xong, nhìn nhau cười một tiếng.

An Hữu Trân hỏi, "Ngươi viết cái gì q, ta xem một chút."

Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân muốn đến xem nàng viết, vội vàng che lấy không để An Hữu Trân xem.

"Không cho ta xem thì thôi vậy, hừ hừ..." An Hữu Trân xoay đầu đi.

Đang chuẩn bị thả đèn, An Hữu Trân che hai mắt Trương Nguyên Ánh lại "Chờ một chút..."

"Làm sao vậy?"

An Hữu Trân làm thủ hiệu, "Tốt lắm, bây giờ ngươi phóng đi."

Đang lúc đèn trời bay lên không trung, trong đêm tối, xung quanh có rất nhiều đèn trời khác nhau cùng bay lên, theo hai cái của An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh bay về phương xa.

Tại trong bầu trời đêm phảng phất như hàng nghìn vì sao lấp lánh, hiện đầy cả bầu trời đêm, Trương Nguyên Ánh vui mừng nhìn lên không trung, khuôn mặt kinh ngạc, An Hữu Trân từ phía sau ôm lấy Trương Nguyên Ánh, "Thích không?"

"Đây đều là ngươi chuẩn bị?"

"Ân, đây là lễ vật cho ngươi."

"Khi nào thì chuẩn bị? Ta như thế nào không biết, thật giống như sao trên trời, đẹp quá..." Trương Nguyên Ánh tiếp tục si ngốc nhìn đèn trời bay càng ngày càng xa.

Mà An Hữu Trân lại đang si ngốc nhìn hình dáng khuynh thành của Trương Nguyên Ánh, trong ánh mắt chứa đầy tình yêu lẫn áy náy, nhịn xuống nước mắt, "Ngươi thích không?"

"Thích, thật thích, đây là lễ vật tốt nhất ta nhận được a..." Trương Nguyên Ánh tâm tình kích động vui vẻ nhìn An Hữu Trân.

"Ha ha, thích là tốt rồi." An Hữu Trân nhìn đèn trời bay xa, trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng mọi nguyện vọng có thể thực hiện.

An Hữu Trân xoay người hôn lên môi Trương Nguyên Ánh, kiên định cùng cuồng nhiệt, nhanh chóng đưa lưỡi vào trong thăm dò Trương Nguyên Ánh, đầu lưỡi cẩn thận mơn trớn trong miệng thu hết ngọt ngào, mềm mại ôn nhu dùng sức mút vào, Trương Nguyên Ánh ôn nhu hôn trả lại, hai người đầu lưỡi khẽ khơi mào đối phương, An Hữu Trân đem lưỡi cuốn lấy lưỡi Trương Nguyên Ánh, bá đạo hôn lấy.

Vốn đơn giản hôn môi, trong nháy mắt càng ngày càng không khống chế nổi, ngón tay chạy tại bên hông Trương Nguyên Ánh, từ từ thăm dò vào bên trong.

Trương Nguyên Ánh cảm nhận được bàn tay tham lam của An Hữu Trân, lấy lại một điểm lí trí, mặt đỏ ứng vội vàng ngăn cản nói, "Quần áo lụa là... đừng ở chỗ này..."

Hoàn hảo đang là buổi tối, nếu không để người khác nhìn thấy... An Hữu Trân nhịn xuống trong lòng nóng rang, lôi kéo Trương Nguyên Ánh hướng trong phòng đi tới.

Vừa mới tiến đến cửa phòng đóng kín cửa, An Hữu Trân liền đặt lên thân thể mềm mại, cúi đầu tìm đôi môi nhỏ nhắn, bá đạo dùng đầu lưỡi cạy ra, dò xét thật sâu vào miệng Trương Nguyên Ánh.

An Hữu Trân khẽ chống lên cơ thể, một bàn tay không ngừng cách quần áo Trương Nguyên Ánh di động, tay còn lại thăm dò vào nội y, bắt đầu cởi bỏ y phục.

Trương Nguyên Ánh chưa bao giờ thấy qua An Hữu Trân gấp gáp như thế, giống như ác lang vồ mồi vội vàng tìm kiếm, thăm dò người bên dưới, có chút không giống An Hữu Trân bình thường. Rất nhanh y phục trên người Trương Nguyên Ánh không còn nhiều, An Hữu Trân mơn trớn trên xương quai xanh, lướt qua đầu vai mượt mà, khép lại đôi môi tại ngực cao mềm mại của Trương Nguyên Ánh, tham lam xoa nắn lấy, Trương Nguyên Ánh có chút không hiểu được An Hữu Trân hiện tại, bắt đầu nhẹ nhàng giãy dụa, An Hữu Trân lại càng nhanh chóng bá đạo quấn chặt lấy thân thể nàng, đưa tay kéo Trương Nguyên Ánh sít sao thân thể nàng áp xuống, hai người không lưu chút khe hỡ dán lấy nhau.

Phảng phất giống như An Hữu Trân có chuyện gì rất gấp gáp, An Hữu Trân nhanh chóng giật y phục cuối cùng trên người Trương Nguyên Ánh ra, nhìn thân thể trắng muốt mềm mại, đường cong phập phồng, An Hữu Trân không do dự kéo cái yếm ra, mở ra đôi môi ngậm lấy cái đỉnh đỏ bừng kia, một tay còn lại bao trùm khối trắng noãn mềm mại.

"Ân..." An Hữu Trân hơi dùng lực làm cho Trương Nguyên Ánh có chút đau, cắn môi không để cho âm thanh tràn ra.

"Ánh nhi, ta muốn ngươi, hiện tại ta muốn ngươi..." Tay kia nhanh chóng chuyển hướng dưới bụng Trương Nguyên Ánh tiến đến, tìm được chỗ kia mềm mại An Hữu Trân dùng sức nhanh chóng vào trong thăm dò cơ thể Trương Nguyên Ánh.

"A~ đau...." An Hữu Trân vẫn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục tiến sâu vào trong, làm cho nơi ướt át của Trương Nguyên Ánh nhanh chóng bị xâm chiếm, Trương Nguyên Ánh đau nhăn mày lại.

An Hữu Trân nghe Trương Nguyên Ánh la to đau, mới phát hiện mình quá mức nóng lòng, trong cơ thể cứng ngắc kia không dám động, nghĩ phải rời khỏi cơ thể Trương Nguyên Ánh, lại bị Trương Nguyên Ánh ngăn lại, "Không cần, ta không sao..."

An Hữu Trân không còn gấp rút nữa, bắt đầu tinh tế an ủi Trương Nguyên Ánh, da thịt nhẫn nhụi dán chặt lấy, An Hữu Trân ôn nhu hôn môi Trương Nguyên Ánh, tìm kiếm điểm mẫn cảm của người nọ.

Đợi đến lúc cảm giác Trương Nguyên Ánh đã đủ ướt, An Hữu Trân bắt đầu trong cơ thể Trương Nguyên Ánh hoạt động, cảm giác được ngón tay bên trong đã bị sít sao vây lấy, theo động tác của nàng có quy luật co rúc nhanh, An Hữu Trân thật sâu hôn Trương Nguyên Ánh, thân thể hai người sít sao kết hợp.

"Ân... Ngô..." dần dần thanh âm yêu kiều của Trương Nguyên Ánh ngày càng vang vọng khắp phòng, theo nhiệt độ lên cao, An Hữu Trân nhanh hơn động tác.

Rốt cuộc Trương Nguyên Ánh hét lên một tiếng ~

Nhưng An Hữu Trân vẫn không ngừng tay, tiếp tục dò xét bên trong Trương Nguyên Ánh, thậm chí còn cho thêm một ngón tay vào, Trương Nguyên Ánh tóc xõa dài, kiêu diễm động lòng người, làm cho An Hữu Trân nhịn không được hôn lên đôi môi mê người kia.

An Hữu Trân một đường mút hôn, từ môi xuống cổ, lại hôn đến đường xương quai xanh hoàn mỹ trắng nõn, rồi lại hôn lên đỉnh núi xinh đẹp kia, dưới bụng An Hữu Trân thật sâu dò xét vào.

"Ưm ~~" Trương Nguyên Ánh cong người lên, người uốn éo theo động tác của An Hữu Trân, nàng cảm giác mình có chút choáng váng, theo động tác của An Hữu Trân giống như ngồi trên thuyền, cao thấp phập phồng....

"Ta... đủ rồi... quần áo lụa là... A~" Trương Nguyên Ánh có chút không chịu nổi, thêm một lần đã thấm mệt.

"Không đủ, không đủ..." An Hữu Trân giống như không ăn no, một lần nữa hướng Trương Nguyên Ánh đòi hỏi muốn đem nàng ăn sạch sẽ.

Lại một lần nữa "đại chiến" làm cho Trương Nguyên Ánh níu ga giường cũng không có khí lực, đây đã lần thứ ba. Nhìn An Hữu Trân tinh lực mười phần, tiếp tục trên người mình "làm việc", Trương Nguyên mệt mỏi nói không ra lời, chẳng biết tại sao hôm nay An Hữu Trân lại điên cuồng như thế.

Nhìn Trương Nguyên Ánh trên mặt ửng đỏ, thân thể bất lực run rẩy, thậm chí lần này còn co rúc rất nhanh, An Hữu Trân tinh tế hôn hít không sót chỗ nào, từ từ di chuyển đến bụng rồi rừng rậm dày đặc kia, nhẹ nhàng hôn lên đóa hoa hồng đào xinh đẹp.

"A~ đừng...." một loại sung sướng không ngừng tiến đến làm cho Trương Nguyên Ánh không kịp phản ứng, truyền từ từ đến toàn thân, nàng sắp hít thở không thông, chỉ cảm thấy địa phương mềm yếu kia muốn co quắp đến xấu hổ.

Lưỡi An Hữu Trân như nguồn điện làm cho cả người Trương Nguyên Ánh như tan chảy, nàng không biết nàng có thể duy trì bao lâu...

Không biết An Hữu Trân muốn bao nhiêu lần nữa, Trương Nguyên Ánh chỉ cảm thấy mí mắt mệt mỏi đến không mở được nữa, không còn nửa điểm khí lực, trầm trầm ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro