Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68: Diễn trò

An Hữu Trân chạy về phòng, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi bà nội thật đáng sợ, đáng sợ đến mức làm cho toàn thân nàng đều đổ mồ hôi lạnh, tâm sợ hãi đến thật lâu cũng không thể bình tĩnh.

Nếu như bà nội thật sự làm vậy, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng biết rõ thủ đoạn của bà nội, chỉ cần quyết định như vậy, liền chắc chắn sử dụng hết thủ đoạn cùng biện pháp, chẳng lẽ nàng thực sự phải từ bỏ Ánh nhi, thành toàn cho đại ca sao? Đột nhiên một đôi tay nhẹ nhàng che hai mắt An Hữu Trân, “Đoán một chút ta là ai?”

Thanh âm ôn nhu này... là Trương Nguyên Ánh, là nàng....

An Hữu Trân xoay người ôm chặt lấy Trương Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh bị động tác này làm cho bất ngờ, khẽ cười, ôm chặt như thế làm gì a, Trương Nguyên Ánh khóe miệng vén lên, đẩy ra một chút, lại bị An Hữu Trân lần nữa ôm chặt không lưu chút khe hỡ nào, sít sao, thật sít sao.

Trương Nguyên Ánh bị An Hữu Trân ôm có chút thở không ra hơi, buồn cười vỗ bả vai An Hữu Trân, “Quần áo lụa là...” hy vọng nàng có thể nới lỏng một chút.

Có thể An Hữu Trân ôm thật chặt, chặt như thế mới có thể làm tiêu tan cảm giác bất an mất đi Trương Nguyên Ánh.

“Quần áo lụa là, eo của ta giống như bị chặt đứt a...”

Lúc này An Hữu Trân mới phục hồi tinh thần lại, buông Trương Nguyên Ánh ra, “Thực xin lỗi.”

Trương Nguyên Ánh nhìn An Hữu Trân bộ dạng tự trách, hai tay liền ôm lấy cổ An Hữu Trân, “Lừa ngươi a, quần áo lụa là, ta thật sự rất nhớ ngươi...” chủ động ôm lấy An Hữu Trân.

An Hữu Trân nhẹ nhàng đem Trương Nguyên Ánh kéo vào lòng ngực, chỉ là tâm tình vô cùng tệ, “Làm sao ngươi lại nhanh như vậy trở về rồi?”

“Như thế nào, không muốn ta về sớm sao?” Trương Nguyên Ánh chôn mặt ở cổ An Hữu Trân hít một hơi thật sâu.

“Không có, chẳng qua là cảm thấy viết một trăm lần kinh dễ dàng vậy sao? Trừ phi....”

“Hì hì, bị ngươi phát hiện.” Trương Nguyên Ánh le lưỡi một cái, “Ta không nhịn được lâu như vậy không nhìn thấy ngươi, cho nên chép cả ngày lẫn đêm, hoàn hảo ta viết nhanh, cho nên liền chép xong.”

“Ánh nhi....” Trương Nguyên Ánh cứ như vậy, làm cho trong lòng An Hữu Trân chua xót.

Từ từ để sát vào lại bị Trương Nguyên Ánh lấy tay chặn lại, “Ta trước đi tắm.”

Sau đó từ trong ngực An Hữu Trân chạy trốn, An Hữu Trân nhìn theo Trương Nguyên Ánh, tâm cũng trống rỗng theo, từng hồi đau nhức.

Chuẩn bị xong hết thảy, hai người nằm trên giường, Trương Nguyên Ánh rúc vào ngực An Hữu Trân, “Mấy ngày nay không được nghe ngươi ca hát, cũng không ôm ngươi chìm vào giấc ngủ, căn bản ta không ngủ được, hôm nay ngươi mau ca hát ôm ta ngủ đi.”

“....”

“Quần áo lụa là?”

“A?” An Hữu Trân đang suy nghĩ không nghe thấy Trương Nguyên Ánh đang nói gì.

“Đang suy nghĩ gì đấy?”

“Không có, không có gì...” An Hữu Trân đối với Trương Nguyên Ánh cười cười, “Ngươi vừa nói gì?”

“Ta nói ngươi hôm nay mau ca hát dụ dỗ ta ngủ.”

“Hôm nay ta muốn cùng ngươi nói một chuyện...” An Hữu Trân thở dài nói.

“Ân, chuyện gì?”

An Hữu Trân nhìn vào mắt Trương Nguyên Ánh, như thế nào cũng không thể nói được chuyện từ thư, lông mày nhăn nhăn nói, “Trước tiên ta hỏi ngươi một chuyện.”

“Hảo, ngươi muốn hỏi điều gì?”

“Nếu như... ta nói là nếu có một ngày, ngươi phải chọn giữa gia gia và ta, ngươi sẽ chọn ai?” An Hữu Trân hỏi.

“Đây là vấn đề gì, quần áo lụa là ngươi làm sao vậy?” Trương Nguyên Ánh thấy hôm nay An Hữu Trân có chút kỳ quái.

“Không có, ta chỉ muốn biết rốt cuộc trong lòng Ánh nhi gia gia trọng yếu hay ta trọng yếu a.” An Hữu Trân cố ý nhẹ nhàng nói.

“Các ngươi đều tại trong lòng ta trọng yếu nhất.”

“Vì cái gì phải lựa chọn?”

“Hảo, nếu một ngày, ta cùng gia gia rơi xuống nước, ngươi sẽ cứu ai?”

“Vấn đề này.....”

“Ánh nhi, mau trả lời ta...” An Hữu Trân có chút nóng nảy.

“Đương nhiên là cứu gia gia.” Ngươi ngốc a, chẳng phải ngươi biết bơi sao?

“Kia... gia gia và ta chỉ có một người bên cạnh ngươi, ngươi sẽ chọn ai?”

“Xì, quần áo lụa là, ngươi đang ăn dấm chua gia gia sao?” Trương Nguyên Ánh cho rằng An Hữu Trân đang ăn dấm chua buồn cười kéo kéo mặt An Hữu Trân.

“Ánh nhi....” An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh không trả lời vấn đề chính, liền có chút nóng nảy.

“Thật tốt, ta liền cho ngươi biết, ta lựa chọn gia gia.” Trương Nguyên Ánh nhịn cười nói.

Ông------

An Hữu Trân có chút choáng váng, chọn gia gia sao? “Nói như vậy, gia gia trong lòng Ánh nhi trọng yếu nhất.”

“Đương nhiên, ta từ nhỏ đã cùng gia gia sống nương tựa lẫn nhau, trong nội tâm ta gia gia so với tính mạng ta còn trọng yếu hơn, cho nên quần áo lụa là ngươi đừng hỏi vấn đề ngây thơ như thế.” Trương Nguyên Ánh kéo kéo gò má An Hữu Trân.

So với tính mạng ngươi còn trọng yếu hơn sao... nặng như thế... nếu tổn thương gia gia Ánh nhi chắc chắn đau lòng đến không muốn sống đi...

“Quần áo lụa là, Quần áo lụa là?” Trương Nguyên Ánh nhìn thấy mặt An Hữu Trân ngưng trọng cho rằng mình đùa giỡn có hơi quá đáng liền nói, “Quần áo lụa là, kỳ thật....”

“Ta không sao, ngươi cũng đã mệt mỏi cả ngày, mau ngủ đi.” An Hữu Trân cố nở một nụ cười nói, “Ta hát cho ngươi nghe.”

“Ân.” Trương Nguyên Ánh nghĩ rằng An Hữu Trân không sao, lần nữa rúc vào lòng An Hữu Trân, An Hữu Trân nhẹ nhàng vỗ lưng Trương Nguyên Ánh, ca hát cho nàng nghe.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đều, An Hữu Trân cũng ngừng lại, lẳng lặng nhìn người trong ngực, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

An Hữu Trân sau khi nghe xong đáp án của Trương Nguyên Ánh tâm hoảng ý loạn, nàng có thể bất chấp bà nội ngăn cản, cũng có thể không để ý đến tâm tình đại ca, nhưng chính là lời Ánh nhi nói ra, Ánh nhi đã lựa chọn gia gia, chính là đối với nàng tàn nhẫn nhất. Thế cục bây giờ, bà bội ngăn cản, đại ca có ý với Trương Nguyên Ánh, vấn đề Trương gia, cho dù những thứ này nàng không để ý đến nhưng còn Ánh nhi đây. Bà nội nói đúng, Ánh nhi không thể như nàng cái gì cũng không để ý đến, đến lúc tổn thương gia gia, Ánh nhi mới là người thống khổ nhất, nghĩ đến Trương Nguyên Ánh lệ rơi đầy mặt, tâm liền co rúc đến đau đớn, nàng không thể để Ánh nhi mang danh bất hiếu như vậy. Nhưng nàng nên làm thế nào để Ánh nhi không tổn thương đây...

An Hữu Trân nhẹ nhàng nhấc chăn mền lên, dè dặt xuống giường, nhìn người trên giường không tỉnh, đắp lại chăn mền cho Trương Nguyên Ánh rồi ra ngoài.

Mọi chuyện làm cho đầu óc An Hữu Trân choáng váng, muốn hít thở không khí trong lành, lại trông thấy An Nghĩa Kiện bên ngoài.

“Đại ca?”

“Nhị đệ!”

“Đại ca, ngươi sao lại ở chỗ này?” An Hữu Trân nhìn An Nghĩa Kiện nói.

“Ta... ta... đi dạo một chút.” An Nghĩa Kiện không dám nhìn An Hữu Trân, này muốn hắn thế nào mở miệng, bà nội đã nói với hắn mọi chuyện.

“Ra ngoài đi dạo?” An Hữu Trân có chút không tin.

“A... đệ muội đã ngủ?” An Nghĩa Kiện nhìn gian phòng đằng sau An Hữu Trân.

An Hữu Trân gật đầu nhẹ.

“A, vậy là tốt rồi, đại ca đi đây.” An Nghĩa Kiện vỗ vỗ bả vai An Nghĩa Kiện nói, “Ngươi cũng ngủ sớm một chút.”

An Hữu Trân nhìn bóng lưng An Nghĩa Kiện, trong lòng có chút khó chịu, quả nhiên, đại ca buông xuống Trương Nguyên Ánh không phải dễ dàng.

Tiếp tục như vậy đối với người nào đều là thống khổ, thay vì làm cho bà nội lo lắng, làm cho Ánh nhi sau này khổ sở cùng hối hận, làm cho đại ca chịu dày vò, không bằng ta kết thúc chuyện này, tất cả đều để ta chịu đi, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.

An Hữu Trân nhắm mắt lại... nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống....

Ngày hôm sau, Trương Nguyên Ánh khi tỉnh dậy đã thấy An Hữu Trân rửa mặt thay quần áo xong hết thảy.

“Ngươi đi săn sóc bà nội sao?” Trương Nguyên Ánh nói.

“Không phải, hôm qua Tiết Sương đến đây, nàng chưa từng tới kinh đô, ta mang nàng ra ngoài một chút.” An Hữu Trân cố làm ra vẻ cao hứng nói.

“Ta cũng đi!” Trương Nguyên Ánh nghe thấy An Hữu Trân muốn đưa Tiết Sương ra ngoài lập tức vén chăn mền đứng dậy.

“Không cần, ngươi mấy ngày nay mệt mỏi, nên nghỉ ngơi nhiều một chút a.”

“Không quan trọng, quần áo lụa là, ta cũng muốn đi dạo, mang ta đi đi.” Trương Nguyên Ánh nắm chặt tay An Hữu Trân, có chút bất an nói.

“Ngươi còn chưa rửa mặt a...” An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh như vậy rất đau lòng.

“Rất nhanh, chỉ vài phút, chỉ cần vài phút thôi.” Trương Nguyên Ánh lập tức thu thập quần áo.

“Hay là ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi đi?” An Hữu Trân quyết tâm bước ra ngoài.

“Quần áo lụa là...” lưu lại Trương Nguyên Ánh mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.

Gặp An Hữu Trân quay đầu bước đi, Trương Nguyên Ánh vô lực ngồi trên ghế, vì cái gì không để ta đi... vì cái gì...

An Hữu Trân lần này đi chính là một ngày....

Trương Nguyên Ánh ngây ngốc đứng chờ An Hữu Trân ở cửa, trong lòng bất an ngày càng nhiều, đi qua đi lại bồi hồi.

Khi nhìn thấy An Hữu Trân tâm liền để xuống phân nửa, nhưng... động tác kia... làm cho tâm Trương Nguyên Ánh chìm đến đáy cốc.

Nàng.... là đang nhìn thấy cái gì...

An Hữu Trân chủ động ôm lấy Tiết Sương?

An Hữu Trân biết Trương Nguyên Ánh đứng cách đó không xa, Tiết Sương cũng biết Trương Nguyên Ánh đứng đó chỉ là An Hữu Trân đưa lưng về phía Trương Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh không nhìn thấy vẻ mặt của An Hữu Trân.

An Hữu Trân mặt mũi tràn đầy nước mắt thống khổ đối với Tiết Sương nói, “Van cầu ngươi, giúp ta....”

Tiết Sương trong lòng cũng rất khổ sở khi diễn một hồi làm người khác đau lòng như vậy, trong lòng thở dài thật sâu, làm sao lại làm khổ chính mình như thế chứ...

Ngay khi Trương Nguyên Ánh nhìn thấy Tiết Sương hôn lên môi An Hữu Trân chỉ cảm thấy hô hấp không thuận, đồng tử phóng đại cực độ, quần áo lụa là... nàng làm sao lại không đẩy ra....

Nhìn cũng không nhìn được nữa, che miệng chạy vào phòng.

Tiết Sương nhìn thấy Trương Nguyên Ánh chạy đi liền ly khai khỏi môi An Hữu Trân, chỉ có nàng biết rõ lúc này An Hữu Trân có bao nhiêu đau khổ....

“Đa tạ ngươi...” An Hữu Trân che miệng, không để cho mình khóc thành tiếng.

“Ngươi... thế nào lại tự làm đau chính mình như vậy?” Tiết Sương nhìn An Hữu Trân thống khổ như vậy, tâm cũng co rúc theo.

“Không làm như vậy, nàng sẽ không rời ta đi, đau dài không bằng đau ngắn, như vậy đối với người nào đều tốt...” An Hữu Trân xoa xoa nước mắt, “Hơn nữa ta đã đáp ứng bà nội, bà nội cũng đã đồng ý không đến tìm Trương lão gia.”

Cả ngày hôm nay An Hữu Trân đều đem chuyện tình này kể qua với Tiết Sương một lần, mặc dù vừa mới bắt đầu nghe được An Hữu Trân là nữ rất khiếp sợ nhưng vẫn hâm mộ tình yêu của nàng cùng Trương Nguyên Ánh.

Tiết Sương tiếc hận thở dài một hơi, hai nữ tử yêu nhau nhất định là rất thống khổ, ngay cả người bình thường cũng không tiếp thụ được, huống chi cả hai đều có thân phận địa vị danh môn vọng tộc a...

----------

Buổi tối, An Hữu Trân trở về, không nói hai lời liền nằm trên giường đưa lưng về phía Trương Nguyên Ánh.

Mà Trương Nguyên Ánh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nằm xuống, từ từ nhích lại gần, mặt áp vào lưng An Hữu Trân, tay ôm chặt lấy eo An Hữu Trân như bình thường, chính là chặt đến không thể tách rời.

An Hữu Trân bị hành động này của Trương Nguyên Ánh làm cho thiếu chút nữa khóc thành tiếng, liều mạng nhịn xuống nước mắt, rõ ràng... rõ ràng ngươi cái gì đều nhìn thấy được không phải sao? Vì cái gì... vì cái gì... ngươi cái gì cũng không nói, còn như vậy, Ánh nhi... ngươi muốn ta phải làm sao....

Ta phải làm sao, muốn ta phải làm sao bây giờ.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro