Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67: Quyết định

Lão thái quân nhìn thấy An Hữu Trân xông ra ngoài biết rõ nàng có bao nhiêu thống khổ, chính mình cũng không muốn bức Trân nhi, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại nên chặt đứt mọi chuyện nếu không sau này sẽ tăng gấp bội thống khổ. Chậm rãi xuống giường, đi đến bàn đọc sách nhìn từ thư nhòe nước mắt của An Hữu Trân, thật sâu thở dài một hơi đem từ thư thu vào.

An Hữu Trân một đường chạy, chạy tới phía sau núi, dựa vào một cây đại thụ vô lực quỳ trên mặt đất nhìn bàn tay vừa viết từ thư, sít sao nắm thành quả đấm, giống như muốn đem tay kia làm cho tan nát. Vừa rồi nàng làm cái gì? Thế nhưng lại viết từ thư, nàng đem Ánh nhi bỏ đi....

"Quần áo lụa là, ngươi không quan tâm đến ta sao? Chẳng lẽ ngươi nói vĩnh viễn muốn cùng ta một chỗ là lừa gạt?" Trước mắt hiện ra hình ảnh Trương Nguyên Ánh sau khi nàng biết từ thư đã viết, bộ dạng vô cùng thương tâm.

“A----” An Hữu Trân thống khổ la to một tiếng, đấm mạnh vào cây cổ thụ.

Phát điên một hồi, ngã xuống bên cây....

Không, nàng không muốn kết thúc như vậy, nàng không muốn Ánh nhi hận nàng, nàng muốn hướng Ánh nhi giải thích rõ ràng....

-----------

An Nghĩa Kiện lo lắng bà nội cùng Nhị đệ, đến gian phòng lão thái quân.

“Bà nội, nhị đệ đâu?” An Nghĩa Kiện nhìn khắp phòng không thấy An Hữu Trân, không đúng, dùng tính cách An Hữu Trân mà nói hắn sẽ ở đây trông chừng bà nội a.

“Trân nhi a, hắn mệt mỏi, ta để hắn xuống nghỉ ngơi.” lão thái quân nói.

“A, nguyên lai là như vậy...” An Nghĩa Kiện đi đến bên giường lão thái quân, “Bà nội, thân thể tốt hơn chưa a? Người có muốn ăn chút gì không, Kiện nhi sẽ gọi người mang đến.”

Lão thái quân lắc đầu, “Không cần, bây giờ còn chưa muốn ăn.”

“Bà nội, vừa rồi người làm chúng ta thật sợ hãi, lần sau cho dù tức giận thế nào cũng không thể đem sức khỏe ra giận dỗi a...” An Nghĩa Kiện ngẫm lại còn có chút sợ, “Nhị đệ biết sai rồi, hôm qua còn giữ bên cạnh bà nội một đêm, cho nên bà nội đừng nên tức giận Nhị đệ, về sau hắn còn chọc giận bà nội Kiện nhi sẽ thật tốt khuyên Nhị đệ.”

Lão thái quân nhìn An Nghĩa Kiện vui mừng nói, “Trải qua chuyện này, bà nội cũng phát hiện chính mình già thật rồi, Kiện nhi a, ngươi là con trai lớn An gia, lại là hài tử tốt chính trực, An gia về sau nhờ vào ngươi.”

“Bà nội đừng nói như vậy, chỉ cần tịnh dưỡng thật tốt, bà nội sẽ hảo giống trước kia.” An Nghĩa Kiện nói, “Kiện nhi cùng Nhị đệ sẽ lo việc An gia, sẽ không làm nhục liệt tổ liệt tông.”

“Thân thể ta, ta hiểu rõ nhất.” lão thái quân vỗ vỗ tay An Nghĩa Kiện, “Mặc dù Kiện nhi chững chạc hiểu chuyện nhưng bà nội vẫn còn tâm bệnh a.”

“Có phải hay không cùng Nhị đệ có quan hệ?”

“Hắn là một chuyện, bà nội nói chính là ngươi....”

“Ta?”

“Kiện nhi, lần trước cha ngươi muốn đem ngươi đi ở rể Trương gia, ngươi đánh chết cũng không chịu nói đã có ý trung nhân. Hiện tại thân thể bà nội không còn tốt, không đợi lâu được nữa, ngươi khi nào mang ý trung nhân đó đến ta nhìn một chút, để cho bà nội lúc sinh thời giúp ngươi thành hôn.” lão thái quân hiền lành nhìn An Nghĩa Kiện nói.

“Này... này...” An Nghĩa Kiện không biết phải nói thế nào, “Bà nội ăn cửu hoàn đan bệnh sẽ khỏi hẳn, bà nội nhất định sống lâu trăm tuổi chứng kiến Kiện nhi cưới vợ a.”

Lão thái quân cười lắc đầu, “Kiện nhi, ngươi đừng an ủi ta, Kiện nhi năm nay cũng đã hơn hai mươi, cùng lứa với ngươi đã có hài tử. Bà nội không bức ngươi cưới người ngươi không thích.”

“Bà nội, này... việc này không vội.” An Nghĩa Kiện có chút đổ mồ hôi lạnh, hắn làm sao tìm được người thứ hai giống Trương Nguyên Ánh đây.

“Đứa nhỏ ngốc, tại sao lại không vội, hương khói An gia còn muốn truyền thừa đây, bà nội cũng không chờ được lâu.”

“Ta... ta...” An Nghĩa Kiện bị lão thái quân hỏi đến không lời nào để nói.

Lão thái quân gặp An Nghĩa Kiện ấp úng, nghi ngờ hỏi, “Có phải hay không nàng kia không thích ngươi? Là con cái nhà ai, bà nội đi hỏi cho ngươi.”

An Nghĩa Kiện gặp lão thái quân cố ý ép hỏi, hắn rốt cục không chịu nổi đành nói, “Bà nội, kỳ thật người ta thích... nàng.... nàng chính là Trương Nguyên Ánh.”

Lão thái quân nghe xong lặng người, “Ngươi... ngươi vừa nói cái gì...?”

Rốt cục An Nghĩa Kiện đem việc mình thích Trương Nguyên Ánh nói ra, Lão thái quân hô to, “Oan nghiệt a, oan nghiệt....”

“Bà nội, đừng như vậy, Kiện nhi không có phúc khí kia, bất quá Trương cô nương cùng Nhị đệ ân ân ái ái hạnh phúc, ta đây làm đại ca cũng vì Nhị đệ mà cao hứng.” An Nghĩa Kiện nói, “Mặc dù ta khó quên được nàng nhưng Kiện nhi sẽ cố gắng.”

“Không.... các nàng không thể cùng một chỗ!” Lão thái quân kích động nói.

“Vì cái gì? Nhị đệ thực sự rât thích Trương cô nương, hơn nữa Trương cô nương trong lòng chỉ có Nhị đệ. Bà nội vì Kiện nhi mà cảm thấy tiếc sao? Không có gì, Kiệm nhi đã tỏa lòng.” An Nghĩa Kiện cố làm ra vẻ nhẹ nhàng nói.

Lão thái quân đỡ trán, đây rốt cuộc là tạo nghiệt gì a, như thế nào nhân duyên này lại như thế....

“Bà nội, ngươi có phải hay không lại đau đầu? Kiện nhi đi gọi Hồ thái y đến.” An Nghĩa Kiện nhìn thấy lão thái quân mặt mũi tràn đầy thống khổ đỡ trán, cho rằng nàng đau đầu.

“Không cần, bà nội nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, Kiện nhi ngươi ra ngoài trước đi.”

An Nghĩa Kiện nghiêm túc nhìn lão thái quân sau mới lên tiếng, “Kia Kiện nhi cáo lui, bà nội có chỗ nào không thoải mái nhớ gọi nha hoàn.”

Lão thái quân vô lực phất tay, đợi đến khi An Nghĩa Kiện đi khỏi mới đến bên giường nằm xuống nghĩ đến sự việc diễn ra mấy ngày nay, không được, nàng muốn sửa chữa nhân duyên sai lầm này, mặc dù Trân nhi đã ký từ thư nhưng nhất định không bỏ được Trương Nguyên Ánh, mà Kiện nhi mặc dù nói buông xuống Trương Nguyên Ánh... nếu không để cho Kiện nhi cùng Trương Nguyên Ánh....

(người chỉ biết nghĩ đến cháu mình, vậy Trương Nguyên Ánh thì sao a...)

---------

Ngoài cửa An phủ, một chiếc xe ngựa chậm chạp chạy đến.

“Tiểu thư, đã đến An phủ.” người đánh xe nói.

“Đa tạ.” Tiết Sương từ trong ngựa đi ra.

Nhìn An phủ khí thế to lớn, hít sâu một hơi, tiến lên.

“Đứng lại, nơi đây là phủ tướng quân, ngươi là người phương nào?” Thị vệ ngăn cản Tiết Sương đang muốn tiến đến.

“Các vị đại ca, là Nhị thiếu gia An Hữu Trân nhà các ngươi bảo ta đến, tiểu nữ tên là Tiết Sương, phiền toái thông báo một tiếng.” Tiết Sương khom người nói.

“Nhị thiếu gia gọi ngươi tới?”

“Đúng vậy!”

Hai gã thị vệ nhìn nhau nhỏ giọng nói, “Xem cô gái yếu đuối này cũng không có gì nguy hiểm.”

“Không phải là người thương của thiếu gia đi?” một gã thị vệ nói.

“Lẽ nào lại như vậy...” nghĩ đến trước kia thiếu gia nhà bọn họ phong lưu có thừa, cũng có không ít cô nương tìm đến.

“Khụ khụ, ngươi chờ ta một chút, ta đi thông báo một tiếng.”

“Vậy đa tạ vị đại ca này.” Tiết Sương khom người cảm tạ.

Thị vệ tìm nửa ngày cũng không tìm được An Hữu Trân, gần một nén nhang đã qua.

“Tiểu Võ như thế nào lại đi lâu như vậy?” Vài tên thị vệ chờ có chút cuống cuồng.

“Có phải là không tìm được Nhị thiếu gia a?”

Tiết Sương vẫn an tĩnh đứng chờ ở cửa, không chút nào không bình tĩnh.

Lúc này An Nhân Võ vừa từ trong triều trở lại, xuống cỗ kiệu. Đương lúc Tiết Sương nhìn thấy An Nhân Võ liền ngẩn người, đồng tử phóng đại, là hắn, chính hắn đã hãm hại cha nàng...

“Tham kiến tướng quân!” mọi người đều quỳ xuống hành lễ.

An Nhân Võ lúc đi qua, nhìn thấy Tiết Sương đứng đấy lạnh lùng nhìn hắn không quỳ cũng không khom lưng.

An Nhân Võ nhìn thấy Tiết Sương cũng ngẩn người, nữ nhân này thật to gan, nhìn thấy lão phu cũng không quỳ, không bộ dạng nịnh bợ thật khiến người ta bội phục.

Thị vệ quỳ gối bên cạnh kéo vạt áo Tiết Sương, cô nương này chắc chắn là người thương của Nhị thiếu gia, cũng không coi ai ra gi a...

“Ngươi thật to gan, thế nhưng nhìn thấy lão phu cũng không quỳ, là người phương nào? Tên gì?” An Nhân Võ trấn thủ nhiều năm ở biên quan, uy tín vẫn phải có.

Bất quá Tiết Sương cũng không hoảng sợ, không kiêu không nịnh nói, “Tiết Sương!”

Phía sau núi-----

“Ai u, Nhị thiếu gia của ta, ngươi ở nơi này làm tiểu nhân tìm cực khổ a...” Thị vệ rốt cục cũng tìm thấy An Hữu Trân tại hậu sơn, “Ngoài cửa có cô nương xưng là Tiết Sương muốn tìm Nhị thiếu gia.”

“Cái gì? Tiết Sương?” An Hữu Trân nghe tên Tiết Sương vội vàng đứng lên, nàng như thế nào lại quên mất việc này, “Người đâu?”

“Ở bên ngoài cửa chờ đã lâu...”

“Tiết Sương...”

“Nhị thiếu gia, Tiết cô nương kia đã bị lão gia gọi đi.” Thị vệ trên mặt có chút mồ hôi, cô nương kia thật sự không tầm thường a.

“Bị cha ta gọi đi?” An Hữu Trân kêu lên...

Phanh----

Đẩy thư phòng mình ra.

“Tiết Sương!!!” An Hữu Trân nhìn thấy Tiết Sương hoàn hảo không tổn hao gì đứng nơi đó lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Vô pháp, còn có lễ tiết nữa hay không?” An Nhân Võ vốn là đang nghe Tiết Sương nói rõ sự tình bất ngờ An Hữu Trân lại bất ngờ đẩy mạnh cửa vào.

“Thực xin lỗi, cha, ta quá nóng lòng...” An Hữu Trân bồi tội, sau đó nhìn Tiết Sương.

“Còn sững sờ ở đó làm gì, không đi ra ngoài cho ta!” An Nhân Võ tức giận nói

“Này....”

“Yên tâm đi, cha ngươi là loại người không nói đạo lý sao?” An Nhân Võ biết An Hữu Trân đang lo lắng cái gì, “Ngươi trước đi ra ngoài, ta muốn nói chút chuyện với nàng.”

“Vâng, thưa cha.”

Một lúc lâu sau----

Tiết Sương rốt cục đi ra.

“Như thế nào? Cha ta đã nói gì?” An Hữu Trân lo lắng nói.

Tiết Sương mím môi lắc đầu, “Hắn nói sẽ điều tra rõ.”

“Nha, vậy là tốt rồi, xem ra cha ta hắn vẫn tin ta.” An Hữu Trân yên lòng, “Đúng rồi, Tuyết nhi bệnh tình thế nào?”

“Đa tạ ngươi đã giới thiệu ta đến chỗ kia, bệnh tình Tuyết nhi khá hơn rất nhiều.” Tiết Sương nói xong liền quỳ xuống.

“Ngươi là đang làm gì a?” Tấn Dương liền vội vàng kéo Tiết Sương.

“Nếu không phải nhờ ngươi muội muội ta cũng không được cứu, cũng bởi có ngươi vụ án cha ta mới được điều tra lại, ta nên quỳ cảm tạ ngươi.” không cho An Hữu Trân ngăn cản Tiết Sương quỳ xuống.

An Hữu Trân bất đắc dĩ nhìn Tiết Sương, “Tốt lắm, quỳ cũng đã quỳ, mau đứng lên a.”

Nhìn khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi của Tiết sương liền nói, “Ta xem ngươi đi liên tục mấy ngày cũng đã mệt mỏi, trước mau đi nghỉ ngơi, chuyện của cha ngươi ngày mai hẳn tính. Tình nhi, mau mang Tiết cô nương đến phòng cho khách.”

“Vâng, thưa Nhị thiếu gia!”

An Hữu Trân nhìn thấy Tiết Sương đi rồi, nụ cười trên mặt cũng biến mất, chậm rãi đi đến phòng lão thái quân.

Hầu hạ lão thái quân uống thuốc xong, dự định rời đi, lại bị lão thái quân gọi lại.

“Trân nhi, chờ một chút.”

“Bà nội, người còn chuyện gì sao?”

“Ngươi ngồi xuống, bà nội có chuyện muốn nói.”

An Hữu Trân dè dặt ngồi xuống, nhìn sắc mặt lão thái quân. Còn chuyện gì có thể cùng nàng nói, nàng cũng đã viết từ thư a... Vừa nghĩ đến chuyện từ thư, tâm An Hữu Trân liền co rút.

“Bà nội quyết định tác thành cho Trương Nguyên Ánh cùng An Nghĩa Kiện.”

“Cái gì?” lập tức một tiếng sét giữa trời quang.

“Không được!!!” An Hữu Trân vô cùng kích động đứng lên, “Không được, người không thể làm vậy!”

“Như thế nào không được, Trân nhi chẳng phải đáp ứng bà nội quên Trương Nguyên Ánh sao? Ngươi ngay cả từ thư cũng đã viết, Trương Nguyên Ánh đã được tự do.”

“Không được, ta không đồng ý, ta không bao giờ đồng ý!!!”

“Trân nhi, bà nội đã biết chuyện của Kiện nhi cùng Trương Nguyên Ánh, đại ca ngươi từ nhỏ đã đối với ngươi đặc biệt yêu thương, chính vì ngươi hắn tình nguyện buông xuống ý trung nhân của hắn, chẳng lẽ Trân nhi không thể đem Trương Nguyên Ánh cho hắn sao?”

“Ta... ta...” đối với chuyện này An Hữu Trân vẫn còn áy náy rất nhiều, lập tức nói không ra lời.

Lão thái quân biết rõ An Hữu Trân sẽ vì An Nghĩa Kiện mà đáp ứng liền nói, “Ngươi xem An gia vốn là có hôn ước, Kiện nhi cũng vì ý trung nhân của hắn mà từ chối, lần này vừa vặn người hắn thích là Trương Nguyên Ánh, hai người bọn họ không thể tốt hơn, Trương Nguyên Ánh lại có một hôn nhân bình thường, Trương gia cũng có hương khói, Trân nhi từ đó cũng có cuộc sống yên tĩnh a.”

“Không... không... đại ca đã nói hắn sẽ buông xuống Ánh nhi...” An Hữu Trân hoảng sợ lắc đầu.

“Trân nhi, làm như vậy đối với cả ba người đều tốt. Ngươi nói hắn buông xuống một người dễ dàng vậy sao, hắn là vì ngươi mới làm như vậy. Ngươi không thể thành toàn cho đại ca ngươi sao?”

“Không... không....” An Hữu Trân chậm chạp lui về phía sau.

Lão thái quân từng bước ép An Hữu Trân tới đường cùng, từng lời nói như từng nhát đao cứa vào trái tim yếu đuối của An Hữu Trân, “Không....”

An Hữu Trân cũng không chịu đựng được cảm giác áp bách này nữa, chạy ra ngoài....

----------------------------------------------
Cảm giác chương này là chương nặng nề nhất từ đầu tới giờ đối với mình, Lão thái quân quá vô lý, quá vô tâm, bà cứ cho mình là đúng để đẩy ba đứa nhỏ vào cái địa ngục mà bà tạo nên thôi a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro