Chương 65: Không rời bỏ
An Hữu Trân mơ màng đi đến Bắc viện lầu các, nha hoàn vừa đốt qua ngọn nến, bởi vì nơi này khá vắng vẻ, thật lâu đã không có ai ở cho nên không khí u ám, nha hoàn chuẩn bị thay An Hữu Trân trải giường chiếu, lại nghe An Hữu Trân lạnh lùng nói, “Đi ra ngoài.”
“Nhị thiếu gia? Nô tỳ trước...”
“Đi ra ngoài!” An Hữu Trân đề cao âm lượng.
Nha hoàn nhìn thấy An Hữu Trân tức giận đành phải ôm chăn nệm tới đặt trên giường, khom người vội vàng ra khỏi gian phòng.
Đóng cửa chỉ nghe thấy An Hữu Trân nói, “Không cho bất luận kẻ nào quấy rầy ta.”
“Nhưng...”
An Hữu Trân thổi tắt ngọn nến, đem cửa phòng khóa trái, trước mặt một mảnh đen tối, cái gì cũng không nhìn thấy, An Hữu Trân buông lỏng thân thể mệt mỏi nằm ở trên ván gỗ rắn, thống khổ nhắm mắt lại, núp ở góc tường.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, rốt cục An Hữu Trân nhịn không được hét lớn, “Không phải nói không được làm phiền ta sao? Cút cho ta!”
Ở ngoài Trương Nguyên Ánh bị tiếng hét của An Hữu Trân làm cho hoảng sợ, Hữu Trân... nàng..., đây là thế nào? Trương Nguyên Ánh chưa từng nhìn thấy qua An Hữu Trân tức giận lớn như vậy.
An Hữu Trân không thấy tiếng đập cửa nữa cho rằng người đã đi, vô lực nằm xuống, Trương Nguyên Ánh bên ngoài bình tĩnh tâm tình một chút, nhẹ tiếng gọi, “Quần áo lụa là, là ta....”
Là Ánh nhi, An Hữu Trân nghe được thanh âm quen thuộc, lập tức mở mắt ra, nhớ tới lời bà nội, lập tức nước mắt chảy xuống rơi trên ván gỗ.
“Quần áo lụa là, ta là Ánh nhi, có thể mở cửa hay không?” Trương Nguyên Ánh gặp bên trong không phản ứng lần nữa nói, gõ cửa hai cái.
An Hữu Trân cố gắng làm cho thanh âm của mình bình thường nhất, “A, ngươi có chuyện gì sao?”
Nghe thấy người bên trong có phản ứng, Trương Nguyên Ánh lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Ta đã chuẩn bị tốt thức ăn ở phòng, nhưng chờ thật lâu không thấy ngươi đến, vì vậy ta đi tìm ngươi, hỏi rất nhiều người mới biết ngươi là ở nơi này, cho nên ta mang chút thức ăn đến...”
Ngươi... như thế nào lại ngốc như vậy...
An Hữu Trân dùng sức che lấy miệng mình không để tiếng khóc tràn ra.
“Quần áo lụa là, ngươi không mở cửa sao?”
An Hữu Trân không muốn khóc nhưng nước mắt chính là không ngăn được cứ chảy ra thật nhiều, cổ họng ngày càng nghẹn ngào.
“Quần áo lụa là?” Trương Nguyên Ánh lần nữa gõ cửa.
“Ta... ta không đói bụng...” An Hữu Trân hít sâu một hơi nói, “Ngươi mang thức ăn đi đi, hôm nay ta sẽ ngủ ở đây.”
Ngủ nơi này? ở ngoài cửa Trương Nguyên Ánh hoang mang, “Ngươi ngủ ở nơi này sao? mấy ngày nay ngươi chưa ăn thứ gì tốt, ngươi trước mở cửa có được hay không?”
“Khuya lắm rồi, ta mệt mỏi không muốn đứng lên, ngươi về phòng hảo nghỉ ngơi đi, ta thật sự không đói bụng.” An Hữu Trân thật sự không muốn cho Trương Nguyên Ánh thấy được bộ dạng chính mình lúc này, cho nên cố gắng nài nỉ nàng đi....
“Ta biết rồi, ngươi sớm nghỉ ngơi...”
Nghe tiếng bước chân dần dần xa, An Hữu Trân nhịn không được nữa khóc thật to...
Ngày hôm sau-----
Lúc An Hữu Trân mở cửa đã nhìn thấy Trương Nguyên Ánh đứng chờ ngoài cửa đã lâu.
“Quần áo lụa là...” lúc nhìn thấy được An Hữu Trân tâm treo lơ lửng cả đêm của Trương Nguyên Ánh mới được buông xuống, nhưng khi chứng kiến đôi mắt An Hữu Trân tràn đầy tia máu, mắt nặng nề như gấu trúc, liền đau lòng nói, “Quần áo lụa là, ngươi.....”
An Hữu Trân vội vàng vuốt vuốt đôi mắt mỏi nhừ, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng nói, “A, hôm qua gặp bà nội có chút kích động, không nghĩ tới buổi sáng mắt lại biến thành như vậy a...”
“Vạn nhất bị cảm làm sao bây giờ, ta đi lấy canh gừng cho ngươi uống.”
“Không cần phiền toái như vậy, ta không phải chưa cảm mạo sao?” An Hữu Trân giữ chặt tay Trương Nguyên Ánh, “Ánh mắt ngươi cũng có tia máu, hôm qua ngủ không ngon sao?”
Không có ngươi bên cạnh, làm sao có thể ngủ ngon đây... Trương Nguyên Ánh có chút ngượng ngùng cúi đầu, không nói cho An Hữu Trân biết, “Ta không sao, hôm qua ngươi vẫn chưa ăn gì, hôm nay từ sáng sớm ta đã chuẩn bị điểm tâm cho ngươi.” Trương Nguyên Ánh để điểm tâm sang một bên.
“Ngươi buổi sáng dậy sớm là vì cái này....”
“Kia, không việc gì, nào vào ăn đi, ta có mang đến vài quả trứng luộc, có thể cho ngươi chườm mắt đây.”
“.....”
“Nhanh ăn đi a.” Trương Nguyên Ánh đưa cho An Hữu Trân một cái muỗng, An Hữu Trân húp một chút cháo, thật nóng, từ phòng bếp đến đây cả một đường dài, Ánh nhi, ngươi đi thật là nhanh.
“Làm sao vậy? Có phải hay không đã nguội?” Trương Nguyên Ánh gặp An Hữu Trân nhìn mình, cho rằng cháo nguội lạnh liền hỏi.
An Hữu Trân chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống, lắc đầu, múc một muỗng cháo, đặt bên miệng Trương Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh hé miệng nếm một ngụm nhỏ, “Hoàn hảo, còn rất nóng.”
“Ngươi có phải là chưa ăn gì?” An Hữu Trân hỏi.
“Ta đã ăn a.”
Hiển nhiên An Hữu Trân không tin, lại múc một muỗng cháo đặt bên miệng Trương Nguyên Ánh.
“Quần áo lụa là....” Trương Nguyên Ánh có chút dở khóc dở cười, cháo này rốt cục là cho ai ăn đây a? “Mau há miệng...” An Hữu Trân không để ý đến vẻ mặt Trương Nguyên Ánh.
Trương Nguyên Ánh bất đắc dĩ ăn một miếng, gặp An Hữu Trân lại muốn uy nàng, vội vàng đè tay An Hữu Trân lại, “Đây là cho ngươi ăn.”
An Hữu Trân sau khi nghe xong, hướng chính mình ăn một muỗng, sau lại múc một muỗng cho Trương Nguyên Ánh, ý bảo nàng ăn.
Xem ra nàng không ăn An Hữu Trân sẽ không ăn, Trương Nguyên Ánh biết rõ ý tứ của An Hữu Trân, há miệng ra.
Một bát cháo hai người một lúc đã chia xong, sau khi ăn xong, Trương Nguyên Ánh đem một quả trứng gà bóc vỏ ra, bỏ vào khăn tay nhẹ nhàng thoa lên túi mắt An Hữu Trân. Động tác xoa nhẹ kia, nhìn người gần trong gang tấc làm cho An Hữu Trân nhịn không được nước mắt chảy ra...
“Quần áo lụa là, ngươi đau sao?”
“Ta... ta không sao...” An Hữu Trân xoa xoa mắt, “Rất thoải mái, chính là quá cảm động a, ha ha ha...”
“Xì, ngươi dẻo miệng, đến a, không thoa sẽ sưng lên.” Trương Nguyên Ánh tiếp tục ôn nhu giúp An Hữu Trân xoa mắt.
Ánh nhi, ngươi như vậy làm sao ta cam lòng rời ngươi đi...
“Hảo!”
“Ta đi xem bà nội một chút.”
“Ta cùng đi với ngươi.” Trương Nguyên Ánh nói.
“Ngươi không cần phải đi.” An Hữu Trân có chút kích động lôi kéo Trương Nguyên Ánh.
“Ân?” Trương Nguyên Ánh kỳ quái nhìn An Hữu Trân.
An Hữu Trân lúng túng ho khan hai tiếng, “Ta là nói, ta đã lâu không nhìn thấy bà nội, mấy ngày nay để ta biểu hiện thật tốt, tại trước mặt bà nội tỏ một chút hiếu tâm a.”
“Vậy ngươi cũng phải cho ta đến thỉnh an một chút a?” Trương Nguyên Ánh nói.
“Thỉnh an cũng không cần a, bà nội hiện tại chỉ muốn gặp một mình ta, cho nên ngươi mấy ngày nay cứ ngoan ngoãn ở trong phòng có được hay không?”
“Nhưng ta là cháu dâu của bà nội đây, không đi thỉnh an có chút không hợp lí.” Trương Nguyên Ánh có tri thức hiểu lễ nghĩa cảm thấy như vậy không ổn chút nào.
“Hợp, như thế nào lại không hợp, người lúc này tính tình thất thường, lúc bị bệnh sẽ không thích người khác quấy rầy, chỉ muốn gặp ta, ngươi đi thỉnh an ngược lại còn khiến bà nội không cao hứng, cho nên ngươi không cần đi.” An Hữu Trân tiếp tục thuyết phục Trương Nguyên Ánh.
“Có đúng là như vậy không?” Trương Nguyên Ánh nghi hoặc nhìn An Hữu Trân.
“Đúng như vậy a, ngươi không nhìn thấy đại ca cũng không đến thỉnh an sao?” An Hữu Trân vội vàng nói.
“Vậy cũng tốt, chờ bà nội khỏi bệnh ta sẽ hướng người thỉnh an, sau đó làm điểm tâm thật ngon mang đến, sau đó chúng ta sẽ trở về, ngươi thấy thế nào?”
“Hảo!” An Hữu Trân nghe Trương Nguyên Ánh an bài như vậy, trong lòng cười khổ, trở về sao?
An Hữu Trân đi nhẹ nhàng vào gian phòng lão thái quân...
Chỉ nghe bà nội nói với nha hoàn trong phòng, “Đều mang đi hết đi, ta không ăn.”
Nhìn một hàng nha hoàn quỳ trên mặt đất, An Hữu Trân hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”
“Nhị thiếu gia, lão thái quân, người.... người không chịu ăn cái gì, ngay cả thuốc cũng không nguyện uống...” một nha hoàn khóc nói.
“Các ngươi đều đi xuống trước đi.”
“Vâng...”
An Hữu Trân mang thuốc tiến lên, “Bà nội, người mau đem thuốc uống đi.”
Chỉ thấy lão thái quân thờ ơ, “Ngươi đi ra ngoài, lão thái ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
“Bà nội... vì cái gì?”
“Ngươi nói, ngươi hôm nay có phải hay không đã cùng Trương Nguyên Ánh gặp mặt?”
“Ta... ta...” An Hữu Trân để chén thuốc xuống, không mở miệng được.
Lão thái quân gặp An Hữu Trân ấp a ấp úng, thở dài một hơi, “Trân nhi, ngươi còn nhỏ, ngươi biết ngươi làm như vậy có biết là tội gì hay không?”
“Ta biết rõ.” An Hữu Trân kiên định nói.
“Không, ngươi không biết, ngươi không biết cái gì gọi là lời người đời đáng sợ sao? Ngươi sẽ bị người khác khinh bỉ xem thường, xem như quái vật mà đối đãi, xem như ôn dịch mà né tránh...”
“Ta không sợ!” An Hữu Trân lần nữa kiên định.
“Ngươi.... ngươi bây giờ nói như vậy nhưng đến lúc đó sẽ hối hận cũng không kịp!” Lão thái quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn An Hữu Trân.
“Bà nội, ta không trông nom người khác nói cái gì, ta chỉ muốn cùng người trong lòng cùng một chỗ, bà nội, người thành toàn cho chúng ta đi.” An Hữu Trân quỳ trên mặt đất khẩn cầu.
“Đừng nhiều lời, đi, trên bàn có bút viết, mau đem từ thư viết!” lão thái quân chỉ vào bàn đọc sách nói.
“Không, ta không viết.” An Hữu Trân vội vàng lắc đầu.
“Ngươi không viết đúng không? Hảo, hiện tại cứ để cho lão bà ta cơm không ăn thuốc không uống, để cho ta chết đói chết bệnh đi.”
“Bà nội...” An Hữu Trân hoảng sợ kêu lên.
“Đừng gọi ta, ngươi không đáp ứng trước, ta không phải là bà nội ngươi nữa, ngươi đi ra ngoài cho ta!”
“Bà nội, ta....”
“Đi ra ngoài!!!”
“Hảo, bà nội tuyệt thực, kia Trân nhi cũng không ăn không uống cùng bà nội.” An Hữu Trân dập đầu một cái liền đi....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro