Chương 64: Chia cắt
Dọc theo đường đi nói không nhiều lắm, chỉ là Trương Nguyên Ánh liên tục bên cạnh An Hữu Trân cho nàng an ủi, rốt cục qua vài ngày gấp rút lên đường cũng đến kinh đô.
Xe ngựa vừa dừng ở An phủ, An Hữu Trân vội vàng nhảy xuống, cùng Trương Nguyên Ánh hướng bên trong đi tới.
“Nhị đệ?” An Nghĩa Kiện nhìn thấy An Hữu Trân có chút giật mình, nhìn Trương Nguyên Ánh bên cạnh lại ngẩn người.
Hiện tại An Hữu Trân cũng không rãnh rỗi trông nom tâm tình An Nghĩa Kiện lúc này, vội vàng hỏi, “Đại ca, bà nội thế nào?”
“Bà nội?” An Nghĩa Kiện có chút hồ đồ, bất quá lập tức nghĩ tới, “A, ngươi lo lắng cho bà nội mới trở về, đại phu nói không có bệnh tình gì nặng, mới vừa uống thuốc xong đã ngủ a.”
An Hữu Trân sau khi nghe xong muốn đến gian phòng bà nội, lại bị An Nghĩa Kiện ngăn cản, “Nhị đệ, bà nội mấy ngày nay đều ngủ không ngon, hiện tại vất vả lắm mới ngủ được, ngươi khoan hãy đến thăm người.”
“Nhưng là...”
“Quần áo lụa là, ta biết rõ ngươi lo lắng cho bà nội, nhưng người vừa mới ngủ, chờ bà nội tỉnh chúng ta đi xem có được hay không?” Trương Nguyên Ánh khuyên nhủ.
An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh hồi lâu, cuối cùng gật đầu nhẹ.
“Mấy ngày nay vội vàng lên đường tinh thần ngươi cũng không tốt, gọi Tiểu Thanh đi lấy cho ngươi một ly trà an thần được chứ?”
“Ân.”
Trương Nguyên Ánh nghe thấy An Hữu Trân đồng ý liền xoay người bước ra ngoài.
An Nghĩa Kiện nhìn theo bóng lưng Trương Nguyên Ánh, từ đầu đến cuối nàng vẫn chưa nhìn đến hắn, trong mắt tất cả đều là Nhị đệ, mỗi lần nàng nhìn Nhị đệ, đôi mắt kia luôn hàm chứa ôn nhu cùng sủng nịnh, giống như trong mắt Trương Nguyên Ánh chỉ tồn tại một người là An Hữu Trân, An Nghĩa Kiện trong lòng có một tia thê lương, tâm lúc này đã hoàn toàn sáng tỏ.
“Chớ đứng ở đây, tiến đến đại sảnh ngồi đi.” An Nghĩa Kiện vỗ bả vai An Hữu Trân nói.
“Đại ca, bà nội thân thể không phải là rất tốt sao? Làm sao đột nhiên bị bệnh, bệnh lúc nào?”
“Cái này ta cũng không biết nói thế nào, ta sau khi trở lại bà nội hỏi thăm ngươi....”
An Hữu Trân lập tức khẩn trương nắm chặt lấy tay ghế, trong lòng giống như đã đoán được cái gì, có chút mất tự nhiên nói, “Sau đó thì sao? Ngươi nói thế nào?”
“Ta đã nói mọi chuyện, nói ngươi ở Trương phủ vô cùng tốt, không để bà nội vì ngươi mà lo lắng...” Lúc này An Nghĩa Kiện trông thấy An Nhân Võ đi tới vội vàng đứng lên, “Cha!”
“Ừm...” An Nhân Võ đáp một tiếng.
An Hữu Trân nhìn thấy An Nhân Võ đến cũng đứng lên, “Cha!”
“Trân nhi, ta vừa rồi nhìn thấy xe ngựa bên ngoài, không nghĩ tới ngươi thực đã trở lại, là vì nãi nãi của ngươi a?”
“Lo lắng bà nội cũng là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân là về cha.”
“Về ta? Như thế nào?” An Nhân Võ nghi ngờ hỏi.
“Cha, chúng ta đến thư phòng nói đi.”
“Đến thư phòng ta đi.”
An Hữu Trân theo An Nhân Võ đi vào thư phòng.
Thư phòng-----
“Ngươi nói đi, chuyện gì? Việc gì làm ngươi cố ý về đây?”
“Cha, mong cha xem qua thứ này.” An Hữu Trân xuất quyển sách viết về án oan của Tiết Sáng bên người ra.
Phòng khách---
Trương Nguyên Ánh mang một ly trà an thần tới nhưng không thấy An Hữu Trân, ở phòng khách trông thấy An Nghĩa Kiện có chút lúng túng, Trương Nguyên Ánh dừng tại bên cửa chuẩn bị xoay người rời đi, lại bị An Nghĩa Kiện gọi lại, “Chờ một chút...”
Trương Nguyên Ánh chuyển thân nhìn An Nghĩa Kiện.
“Hữu Trân đã theo cha đi vào thư phòng.” An Nghĩa Kiện nói.
Trương Nguyên Ánh gật đầu đáp lại, dự định bước đi, An Nghĩa Kiện nhìn thấy Trương Nguyên Ánh đi, có chút nóng nảy nói, “Ngươi không cần tránh ta, cũng không cần cảm thấy không được tự nhiên, ta đã không sao, ta biết rõ trong lòng ngươi chỉ có Nhị đệ, ta thật lòng chúc phúc cho các ngươi, ngươi nếu không ngại thì cũng nên cùng Nhị đệ gọi Đại ca một tiếng đi.”
Trương Nguyên Ánh nhìn ánh mắt chân thành của An Nghĩa Kiện, trong tâm cười một tiếng, “Đại ca.”
“Đệ muội.”
Một tiếng đại ca cùng đệ muội này tách ra thân phận hai người, cũng làm cho An Nghĩa Kiện hoàn toàn hết hy vọng.
Thư phòng----
An Nhân Võ sau khi xem xong, nặng nề đập bàn một cái, “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Cha, hài nhi tại Dương Châu gặp được nữ nhi của Tiết Sáng, điều tra mới biết được Tiết Sáng bị oan, hơn nữa còn biết được cha có khả năng bị thủ hạ là Cố Hữu Trung lừa gạt.”
“Nói bậy, Cố Hữu Trung theo ta vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, sẽ không vì một Tri phủ mà đưa ta vào bất nghĩa!” An Nhân Võ nổi giận nói.
“Cha, tri nhân tri diện bất tri tâm, người không đoán được lòng, nếu không vì sao dân chúng một lòng nói Tiết Sáng là bị oan, hiện tại ta đã gọi Mặc Ngôn đi điều tra tiểu thiếp kia, tin tưởng không bao lâu sẽ làm sáng tỏ sự thật, hơn nữa qua hai ngày nữa nữ nhi Tiết Sáng là Tiết Sương sẽ đến, đến lúc đó nàng sẽ hướng cha giải thích rõ. Cha, lúc đó người sẽ rõ ràng.”
“Hảo, ta sẽ đợi nàng đến nói rõ mọi chuyện, nếu quả thật sự thật giống như ngươi nói, ta sẽ tấu thỉnh Hoàng thượng, hạ lệnh xử trí Cố Hữu Trung.”
“Cha, nếu sự thật là như vậy, cha có thể hay không sẽ phải chịu phạt?” An Hữu Trân lo lắng hỏi.
“Cho dù Hoàng Thượng không xử phạt ta, cha ngươi cũng không còn thể diện trên triều đình, đến lúc đó sẽ thỉnh tội chịu phạt.” An Nhân Võ nói.
“Cha...”
“Ngươi chỉ cần cố gắng điều tra vấn đề tiểu thiếp kia là được, những thứ khác không cần lo lắng, cha ngươi một thân chính nghĩa trong sạch, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng.”
“Hài nhi nhất định sẽ điều tra!” An Hữu Trân dùng sức gật đầu nhẹ.
“Ngươi đi xuống trước đi, ta cần suy nghĩ thật kỹ việc này.” An Nhân Võ phất tay.
“Hài nhi cáo lui...” An Hữu Trân bước ra khỏi phòng.
-------
“Quần áo lụa là...” Trương Nguyên Ánh đã sớm chờ ở thư phòng cách đó không xa.
“Ánh nhi?”
“Đại ca nói ngươi theo cha đến thư phòng, lo lắng ngươi bị trách nên ta tới xem một chút, như thế nào, Cha không trách ngươi chứ?”
“Không có, cha chỉ không tin Cố Hữu Trung phản bội hắn, bất quá cha đối với chuyện Tiết Sáng cũng có chút dao động.”
“Thiếu gia, lão thái quân đã tỉnh...” Tiểu Thanh chạy đến nói.
An Hữu Trân vừa nghe Tiểu Thanh nói lão thái quân đã tỉnh, vội vàng cao hứng cùng Trương Nguyên Ánh chạy đến...
“Bà nội!”
“Là Trân nhi sao?”
“Là ta, là Trân nhi.” An Hữu Trân ngồi xổm ở đầu giường, nhìn bà nội mấy tháng không gặp lại già đi rất nhiều, chịu đựng lệ tuôn gọi, “Bà nội...”
“Trân nhi, Trân nhi...” Lão thái quân đã lâu không gặp Tôn nhi, kích động xoa mặt An Hữu Trân, “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi...”
Ngẩng đầu nhìn Trương Nguyên Ánh cách đó không xa, Trương Nguyên Ánh nhìn thấy lão thái quân nhìn mình, hành lễ, “Bà nội...”
Lập tức ánh mắt lão thái quân có chút mất tự nhiên, “Các ngươi đều ra ngoài trước đi." Nha hoàn trong phòng đều ra ngoài.
“Ánh nhi bôn ba mấy ngày nay cũng mệt mỏi, ngươi trước trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta cùng Trân nhi có vài lời muốn nói.” Trương Nguyên Ánh nghe lão thái quân nói như thế, nhìn An Hữu Trân một lúc rồi đi ra ngoài.
“Bà nội....” An Hữu Trân lập tức có dự cảm xấu.
Lão thái quân nhìn An Hữu Trân hồi lâu cũng chưa nói một câu, làm cho An Hữu Trân sợ hãi, rốt cục lão thái quân mở miệng nói, “Trân nhi, Kiện nhi nói là sự thật sao?”
“Cái... cái gì sự thật?” An Hữu Trân không dám nhìn vào mắt lão thái quân.
“Nói là ngươi thích Trương Nguyên Ánh, nàng cũng thích ngươi.”
Bà nội đã biết, người đã biết rồi... An Hữu Trân cắn môi gật đầu nhẹ...
“Kia... nàng đã biết ngươi là nữ tử sao?” lão thái quân nhìn thấy An Hữu Trân gật đầu đã có chút kích động.
“Biết rõ...” An Hữu Trân né tránh ánh mắt lão thái quân.
Lúc An Hữu Trân nói xong, lão thái quân chỉ thấy sụp đổ, huyết áp lên cao, một tay đỡ trán mắt có chút không thấy rõ, “Ai u...”
“Bà nội!” An Hữu Trân vội vàng đỡ lấy lão thái quân.
Chỉ thấy lão thái quân cầm lấy tay An Hữu Trân, mặt mũi tràn đầy nước mắt nói, “Trân nhi, ngươi không thể như vậy, không thể như vậy a...”
“Bà nội, chúng ta là thật sự yêu nhau.” An Hữu Trân quỳ gối ở đầu giường nức nở nói.
“Không, không thể, các ngươi đều là nữ tử, tại sao có thể, tại sao như vậy... Trân nhi còn trẻ, bà nội biết rõ ngươi chưa hiểu chuyện, Trân nhi chỉ là đùa giỡn giống lúc trước có phải hay không? Có phải không?” Lão thái quân nắm chặt tay An Hữu Trân nói.
“Trân nhi là nghiêm túc, ta thật sự rất yêu nàng...”
Lão thái quân sau khi nghe xong, thống khổ buông bàn tay đang nắm lấy tay An Hữu Trân.
“Bà nội, người đừng như vậy, đừng như vậy a...” An Hữu Trân khóc cầm lại tay lão thái quân.
“Đều là do bà nội không tốt, tất cả đều là ta sai, toàn bộ là lỗi của ta. Bà nội không nên cho ngươi cải nam trang mười mấy năm, Trân nhi của ta không nên như vậy, không nên như vậy a, đều là lỗi của ta, để cho Trân nhi ta thương yêu biến thành không bình thường...”
“Không phải như vậy, không phải là bà nội sai, là lỗi của Trân nhi...”
“Ta thẹn với liệt tổ liệt tông, càng thực xin lỗi mẫu thân ngươi, để cho lão bà ta hướng các nàng bồi tội đi...” Lão thái quân nhắc lên chăn mền, chuẩn bị hướng tường đụng vào.
“Bà nội...” An Hữu Trân nhào tới, quỳ trên mặt đất ôm lấy chân lão thái quân, “Bà nội, ta van cầu người, Trân nhi van cầu người đừng như vậy, đừng như vậy....”
“Trân nhi rời Trương Nguyên Ánh có được hay không, bà nội nhất định sẽ tìm cho Trân nhi một nhà môn đăng hộ đối, bà nội sẽ giải quyết chuyện thân phận cho ngươi, cho dù bồi Hoàng thượng cái mạng già này cũng có thể. Cho nên Trân nhi, ngươi rời xa Trương Nguyên Ánh có được hay không?”
An Hữu Trân nức nở, “Không có Trương Nguyên Ánh ta sẽ sống không nổi...”
“Hảo, nếu không có nàng ngươi sống không nổi vậy trước tiên ngươi hãy lo tang cho bà nội đi...”
An Hữu Trân nóng lòng ôm chặt chân lão thái quân, không nói gì, nàng lúc này đã không còn khí lực nói chuyện, cắn môi đến bật máu, nước mắt khổ sở chảy vào trong miệng, chỉ dùng sức lắc đầu.
Một già một trẻ chảy bao nhiêu nước mắt, cuối cùng lão thái quân mở miệng nói, “Từ giờ trở đi, ngươi ngủ ở Bắc viện lầu các, không cho phép ngươi trở về Trương phủ.”
An Hữu Trân không biết mình ra ngoài thế nào, chỉ cảm thấy trong đầu vô cùng hỗn độn, mơ màng đi tới Bắc Viện lầu các, gian phòng xa nhất trong An phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro