Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63: Bà nội bị bệnh

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng An Hữu Trân liền nghe tiếng rơi bể. An Hữu Trân giật giật mắt, chậm rãi mở ra, lại phát hiện người trong ngực không thấy đâu, "Ánh nhi?"

"Ta ở chỗ này." Trương Nguyên Ánh nghe được An Hữu Trân gọi mình, vội vàng thả y phục trong tay đi đến bên giường, "Đã thức dậy sao? Trời còn rất sớm a..."

"Ngươi đây là?"

"Không cho ta đi theo nhưng cũng phải để cho ta giúp ngươi thu thập quần áo." Trương Nguyên Ánh ngồi bên giường nói.

"Ai nha, những thứ này cho người làm thu thập là được, ngươi hôm qua ngủ không ngon giấc, bây giờ còn dậy sớm như thế, mau tới đây ngủ." An Hữu Trân vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

"Ta lo lắng người làm thu thập không tốt, vạn nhất làm hỏng vật gì..."

"Làm sao như vậy, có Tiểu Thanh tỷ tỷ giúp hảo thu thập, nàng làm khá tốt, sẽ không làm hỏng vật gì a." An Hữu Trân nói, "Nhanh đến đây ngủ một chút."

"Quả nhiên ta làm cái gì cũng không giúp được ngươi..." Trương Nguyên Ánh cắn môi khẽ cúi đầu.

An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh như thế vội vàng nói, "Không phải như vậy, ta không có ý này... Ta là lo lắng thân thể của ngươi, ngươi xem ngươi ngủ ít như vậy, sắc mặt tiều tụy, một chút cũng không đẹp."

"Thật vậy?" Trương Nguyên Ánh vội vàng vuốt ve gò má, "Không đẹp?"

Quả nhiên nữ nhân ai cũng thích mình xinh đẹp a, An Hữu Trân buồn cười nói, "Đúng vậy a, sẽ không đẹp, cho nên nhanh đến đây ngủ, ngươi không biết ngủ không đủ giấc đối với mỹ nữ là thiên địch lớn nhất a."

Trương Nguyên Ánh nhìn An Hữu Trân lắc đầu một cái, "Như thế nào?" An Hữu Trân hỏi.

"Ta sợ ta ngủ thiếp đi, ngươi liền đi..."

"Đứa ngốc." An Hữu Trân gõ trán Trương Nguyên Ánh, "Ta bảo đảm, nương tử không tỉnh ngủ ta sẽ không đi."

"Thật sự?"

"So với trân châu còn chắc hơn, cho nên nhanh đến đây ngủ a..." An Hữu Trân kéo kéo tay áo Trương Nguyên Ánh ý bảo nàng nằm xuống.

Trương Nguyên Ánh gặp An Hữu Trân bảo đảm, nằm xuống, An Hữu Trân lập tức đem Trương Nguyên Ánh ôm vào lòng ngực.

Trương Nguyên Ánh nằm trong lòng An Hữu Trân, "Ngươi thật sự sẽ không thừa dịp ta ngủ đi chứ?"

"Nương tử đại nhân có muốn tướng công nhà ngươi viết giấy cam đoan không a..." An Hữu Trân buồn cười nói.

Trương Nguyên Ánh thở phào nhẹ nhõm, an tĩnh nhắm mắt lại, tay nắm thật chắt tay áo An Hữu Trân, nhìn thấy người trong lòng đã ngủ cũng An Hữu Trân cũng nhắm mắt lại.

Lúc An Hữu Trân lần nữa mở mắt ra cũng đã xế chiều. Nhìn người nọ vẫn chưa tỉnh giấc, bất đắc dĩ cười cười, này chỉ sợ là lần duy nhất Trương Nguyên Ánh ngủ nhiều như vậy, không đành lòng đánh thức Trương Nguyên Ánh, cứ như vậy tùy ý nàng ngủ.

Không biết là hôm qua ngủ không ngon hay là Trương Nguyên Ánh cố ý không nhớ tới mà ngủ thẳng đến trời tối.

Đương lúc Trương Nguyên Ánh mở mắt ra, nhìn An Hữu Trân bên cạnh hỏi, "Hiện tại là giờ gì?"

Xem ra hôm nay không đi được, An Hữu Trân bất đắc dĩ cười khổ, "Đại tiểu thư, ngươi rốt cục đã tỉnh a, ta còn tưởng ngươi sẽ thành mỹ nhân ngủ trong rừng đây. Hiện tại đã đến ban đêm." đưa tay nhéo nhéo mũi thanh tú của Trương Nguyên Ánh, "Trước kia như thế nào không phát hiện ngươi có thể ngủ như vậy, ta về sao sẽ gọi ngươi là sâu ngủ a."

Trương Nguyên Ánh le lưỡi một cái, "Bây giờ đã trễ thế này, vậy thì ngày mai hẳn đi?"

An Hữu Trân buồn cười nhìn Trương Nguyên Ánh, "Đây chính là nguyên nhân ngươi ngủ đến tối a.."

"Nào có, ta thật sự là mệt mỏi." Trương Nguyên Ánh có chút chột dạ núp trong lòng An Hữu Trân.

"Đều ngủ một ngày, ngươi còn muốn ngủ nữa hay sao?"

"A, xác thực là không ngủ được nữa, chúng ta đi phòng bếp đi."

"Hiện tại đã biết đói bụng?" Trương Nguyên Ánh như vậy khiến An Hữu Trân dở khóc dở cười.

"Quần áo lụa là, đừng nóng giận, ngày mai sẽ để ngươi đi." Trương Nguyên Ánh lôi kéo An Hữu Trân làm nũng nói.

"Được rồi, mau dậy đi, ngươi không phải muốn đi phòng bếp sao?"

Phòng bếp---

"Quần áo lụa là, ngươi nói chúng ta nên làm cái gì đây?"

"Ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, ta sẽ trợ thủ cho ngươi."

"Vậy chúng ta làm điểm tâm đi, như vậy ngươi có thể mang theo ăn trên đường."

"Hảo!"

"Ánh nhi, ngươi xem ta tìm được bột mì a." An Hữu Trân cao hứng bừng bừng ôm một chậu bột mì tới.

"A, ách xì---" Trương Nguyên Ánh đột nhiên hắt hơi một cái.

Trong nháy mắt trên mặt An Hữu Trân tất cả đều là bột mì, vốn là mặt An Hữu Trân trắng nõn, hiện tại tràn đầy bột mì càng giống đồ mặt trắng.

"Ánh----nhi----"

"Xì---" Trương Nguyên Ánh nhìn thấy mặt An Hữu Trân đầy bột mì nhịn cười không được, "Ta... Ha ha... Ta đi xem cần gia vị gì." Thừa lúc An Hữu Trân chưa tức giận liền vội vàng đi.

Sau đó hai người một hồi bận rộn, An Hữu Trân xoa bột mì, nhìn Trương Nguyên Ánh bên cạnh nghiêm túc châm nước, An Hữu Trân mắt trợn tròn, "Đừng động."

"Làm sao vậy?"

"Trên mặt ngươi..."

An Hữu Trân từ từ lại gần đột nhiên tại môi Trương Nguyên Ánh hôn trộm một cái, sau đó đem bàn tay dính đầy bột mì bôi lên mặt Trương Nguyên Ánh "Ha ha ha..."

"Ngươi...." Trương Nguyên Ánh vừa thẹn vừa giận.

"Đây là do ngươi lúc nãy cười ta, ha ha..."

"Hảo, ta cũng sẽ làm như vậy với ngươi." Trương Nguyên Ánh đem một tay dính đầy bột mì, bắt đầu đuổi theo An Hữu Trân.

Trong phòng bếp cả buổi tối đều là tiếng cười đùa của hai người....

Ngày hôm sau Trương Nguyên Ánh giữ tay An Hữu Trân, tiễn An Hữu Trân ra cửa.

"Điểm tâm đã mang chưa?" điểm tâm tối qua cùng An Hữu Trân đều được Trương Nguyên Ánh đặt vào tay An Hữu Trân, "Ngươi cần ăn cơm đủ bữa, khí trời lúc nóng lúc lạnh, chú ý thân thể đừng để bị cảm." Trương Nguyên Ánh bên cạnh sửa sang lại cổ áo An Hữu Trân.

"Ngươi cũng như vậy a." An Hữu Trân nói.

"Đúng rồi, phù bình an đâu a?"

"Ở chỗ này." An Hữu Trân lấy phù bình an đeo trên cổ ra.

"Bảo quản thật tốt, chớ làm mất."

"Sẽ không a."

Đang lúc chuẩn bị đi thì một con tuấn mã chạy thật nhanh tới. Người trên ngựa vội kéo dây cương, có lẽ do chạy quá nhanh tuấn mã hí dài một tiếng, dừng lại cách đó không xa, sau đó người trên ngựa nhảy xuống quỳ xuống trước mặt An Hữu Trân, "Nhị công tử..." có lẽ do chạy nhanh hắn thở hồng hộc toàn thân toàn là mồ hôi.

"Mã Dũng, là ngươi?" An Hữu Trân nhìn thấy người tới là Mã Dũng, người của An gia liền hỏi, "Ngươi đây là?"

"Nhị công tử, lão thái quân bị bệnh!"

"Cái gì? Bị bệnh? Làm sao lại bệnh? Bệnh có nặng hay không?" An Hữu Trân lập tức khẩn trương.

"Bệnh đến không xuống giường được, lão thái quân nhắc Nhị công tử, người muốn gặp Nhị công tử..."

"Làm sao lại như vậy..." An Hữu Trân nóng lòng nói, "Bà nội thân thể khỏe mạnh, rất ít ngã bệnh, làm sao lại như vậy, làm sao lại đột nhiên ngã bệnh?"

"Quần áo lụa là...." Trương Nguyên Ánh đỡ lấy An Hữu Trân, "Nghiễn nhi, nhanh đi thu thập vài món quần áo. A, không cần nữa, trực tiếp đi thôi."

"Ánh nhi..."

"Bà nội bị bệnh, ta há lại không đi, đừng nói nhiều nữa mau lên xe a." Trương Nguyên Ánh nói.

Ngồi trên xe ngựa An Hữu Trân lòng nóng như lửa đốt, làm sao đột nhiên lại ngã bệnh, bà nội thân thể tốt, sẽ không phải... không phải đã biết quan hệ ta cùng Trương Nguyên Ánh chứ....

Nghĩ đến đây mặt An Hữu Trân trắng xanh, nắm lấy tay Trương Nguyên Ánh càng chặt, Trương Nguyên Ánh vỗ vỗ lưng An Hữu Trân an ủi, "Không có chuyện gì, bà nội sẽ không có việc gì..."

An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh an ủi mình, vô lực đem đầu gối lên vai Trương Nguyên Ánh, "Bà nội có phải hay không vì ta mà bệnh?"

"Bà nội phỏng đoán vì quá nhớ ngươi, cho nên thành tâm bệnh, đừng suy nghĩ nhiều, chờ lúc trở về, bà nội nhìn thấy ngươi bệnh tình sẽ tốt hơn." Trương Nguyên Ánh an ủi.

Chỉ mong là như vậy....

An Hữu Trân nhắm mắt lại cảm thụ sự ôn nhu của Trương Nguyên Ánh.

---------

"Quần áo lụa là, ngươi đã một ngày không ăn gì, ăn một chút điểm tâm có được hay không?" Trương Nguyên Ánh lo lắng nói.

"Ta ăn không vô, ngươi ăn đi, ngươi cũng đã một ngày không ăn gì..."

"Ngươi tiếp tục như vậy làm sao được đây, ăn không vô cũng phải cố ăn một chút, chẳng lẽ ngươi muốn về An gia bà nội nhìn bộ dạng ngươi như vậy, ngươi ngã bệnh làm sao chăm sóc bà nội, quần áo lụa là, ăn một chút có được hay không?" Trương Nguyên Ánh cầm lấy điểm tâm đến bên miệng An Hữu Trân.

An Hữu Trân bất đắc dĩ thở dài, há mồm cắn một chút.

"Uống nước đi." Trương Nguyên Ánh uy An Hữu Trân một hớp nước.

"Ngươi cũng chưa ăn gì, mau ăn một chút a." An Hữu Trân cầm một khối điểm tâm khác đưa đến bên miệng Trương Nguyên Ánh.

"Hảo, ngươi ăn bao nhiêu, ta liền ăn bấy nhiêu."

"Ánh nhi..."

"Quần áo lụa là, nhìn ngươi ăn không vô ta thế nào không lo lắng đây, đừng như vậy, bà nội sẽ không có chuyện gì."

"Ân..." An Hữu Trân gật đầu nhẹ, ôm lấy Trương Nguyên Ánh bên tai nàng thì thầm, "Có ngươi ở đây bên cạnh ta, thật tốt."

"Ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro