Chương 60: Đối mặt
Lúc sáng sớm, An Hữu Trân tỉnh dậy trước so với Trương Nguyên Ánh, có lẽ bởi vì trong lòng có nhiều khúc mắc nên không ngủ được nhiều, cũng có thể vì hôm qua Trương Nguyên Ánh quá mệt mỏi nên tỉnh tương đối muộn.
An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh còn ngủ say bên cạnh, đưa tay vuốt ve gò má người trong lòng, trán chạm trán Trương Nguyên Ánh thì thầm, "Ánh nhi, ta phải nói với đại ca thế nào đây, rốt cuộc phải làm sao để giảm tốn thương cho hắn xuống thấp nhất, ta không bỏ được ngươi, cũng không muốn tổn thương hắn, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ...." Sau đó tại tóc Trương Nguyên Ánh nhẹ nhàng hôn.
"Ưm..." Trương Nguyên Ánh ngâm khẽ một tiếng, lông mi giật giật, chậm rãi mở mắt ra, hướng trong ngực An Hữu Trân nhích lại gần, tay ôm lấy eo An Hữu Trân, "Quần áo lụa là ~" giống con mèo Ba Tư lười biếng, làm cho người ta rung động.
"Có phải hay không ta đánh thức ngươi?" An Hữu Trân nhịn không được lần nữa hôn lên môi Trương Nguyên Ánh.
Trương Nguyên Ánh lười biếng nhẹ giọng nói, "Không có." rồi tiếp tục cọ xát ngực An Hữu Trân tìm vị trí thoải mái, hai người an tĩnh ôm nhau.
Một lúc sau, An Hữu Trân nhìn ngoài trời thấy thời gian đã không còn sớm, có chút bận tâm An Nghĩa Kiện, nên tới hay là không nên, nên đối mặt hay là không đây a?
"Ánh nhi, ta hôm nay muốn đi...."
Trương Nguyên Ánh vừa nghe An Hữu Trân muốn đi ra ngoài, thân thể có chút cứng ngắc, nâng người dậy nhìn An Hữu Trân, ba nghìn tóc đen buông xuống, có chút rơi trên mặt An Hữu Trân. Cùng An Hữu Trân đối mặt, cầm lấy cánh tay An Hữu Trân, càng ngày càng dùng sức, thanh âm nhịn không được có chút run lên, "Ngươi, ngươi hôm nay lại muốn đi đâu?"
An Hữu Trân bị Trương Nguyên Ánh nắm lấy có chút đau, biết rõ Trương Nguyên Ánh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, đưa tay ôn nhu vén tóc ra sau tai cho nàng nói, "Chớ suy nghĩ lung tung, ta bên ngoài không có người trong lòng, ta chỉ yêu ngươi."
"Kia... hôm nay ngươi muốn đi đâu? Ta cùng ngươi đi có được hay không?" ánh mắt có chút khẩn cầu nhìn An Hữu Trân.
An Hữu Trân than nhẹ một tiếng, nhìn Trương Nguyên Ánh như vậy nàng có chút đau lòng, xem ra cũng nên nói rõ cho nàng biết, "Ta đi gặp đại ca An Nghĩa Kiện."
"An Nghĩa Kiện?"
"Ân, kỳ thật hai ngày nay ta đều là đi gặp hắn, sở dĩ không nói cho ngươi biết là bởi vì...."
"Bởi vì sao?"
"A, trước tiên ngươi chống thân thể lên như vậy không mỏi sao, ngươi không mỏi nhưng ta đây ngẩng cằm lên nhìn ngươi cũng đã có chút mệt rồi a..." An Hữu Trân cười nói.
Trương Nguyên Ánh nghe vậy thuận thế liền cúi người chui vào lòng An Hữu Trân, yên tĩnh nghe tiếng tim An Hữu Trân đập, "Ngươi nói đi."
An Hữu Trân đưa tay vuốt ve mái tóc Trương Nguyên Ánh, "Bởi vì... đại ca ta hai ngày trước đến thành Dương Châu là để tìm người trong lòng của hắn."
"Nguyên lai là vì chuyện này, vậy ngươi cũng không cần giấu ta, ta cũng muốn giúp đỡ đại ca tìm người a." Trương Nguyên Ánh ngẩng đầu lên, dùng tay đánh xuống ngực An Hữu Trân làm cho An Hữu Trân có chút đau.
"Nhưng... người trong lòng hắn không phải là nữ nhân bình thường..."
"Vậy là nữ nhân nhà ai?"
"Ánh nhi, đó là ngươi..." An Hữu Trân khẽ thở dài.
"Cái gì?" Trương Nguyên Ánh kinh hô, "Làm sao có thể, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua hắn."
"Thật sự chưa thấy qua sao? Có lẽ Ánh nhi ngươi đã gặp qua, chỉ là không biết hắn là ai thôi." An Hữu Trân cười khổ nói, "Thật đúng là trời cao trêu chọc người, lúc trước vì đại ca có người trong lòng hắn mới không muốn đến ở rể Trương phủ, mà ta vì An gia cùng đại ca mới thay hắn ở rể, ai ngờ hắn dĩ nhiên yêu ngươi, sớm biết như vậy...."
"Sớm biết như vậy ngươi đã không đến Trương phủ ở rể phải không?" Trương Nguyên Ánh tức giận nói, "Vậy thì ngươi sau khi biết rồi định sẵn sẽ đem ta tặng cho đại ca, có phải hay không?" Nói xong tức giận xoay người sang chỗ khác.
"Ánh nhi...."
"Đừng đụng ta!" Trương Nguyên Ánh lạnh lùng nói.
"Nhưng..._ta chưa bao giờ có ý định muốn mang ngươi nhường cho đại ca ta."An Hữu Trân vội vàng làm sáng tỏ, "Nếu như ngươi cùng ta không yêu nhau, ta sẽ không do dự thành toàn cho ngươi cùng đại ca. Nhưng ta lại yêu ngươi, ta yêu ngươi, không tự chủ được yêu ngươi, yêu ngươi đến sâu đậm, yêu đến không kiềm chế được, cho dù biết rõ ta và ngươi đều là nữ tử, nếu ngươi không chấp nhận ta, ta cũng như vậy không chùn bước yêu ngươi..."
"Quần áo lụa là..." Trương Nguyên Ánh lần nữa chuyển thân chui vào trong lòng An Hữu Trân ôm chặt.
"Đại ca hắn từ nhỏ đã rất yêu thương ta, vô luận khi còn bé phạm bao nhiêu lỗi hắn đều thay ta chịu sự trừng phạt của phụ thân, có lần bị đánh đến phát sốt cao hắn vẫn như xưa bảo bọc an ủi ta, mấy ngày trước lúc biết người hắn yêu là ngươi, ta không biết phải làm sao, ta không bỏ được ngươi nhưng cũng không muốn tổn thương người đại ca thương yêu ta. Hai ngày nay ta sống trong dày vò cùng thống khổ, ta không biết phải làm thế nào mới có thể tốt cho cả ba người chúng ta. Ta... ta không biết làm sao, không biết phải làm cái gì mới trốn tránh ngươi..."
"Đừng nói nữa..." Trương Nguyên Ánh ôm chặt lấy An Hữu Trân, "Thực xin lỗi, ta không biết hai ngày nay ngươi thống khổ như vậy, còn không tin ngươi cho là ngươi bên ngoài có người khác, làm cho một mình ngươi gánh chịu những thứ này. Thực xin lỗi..."
An Hữu Trân hàm chứa lệ lắc đầu, "Không, là ta phải nói xin lỗi, vì không cho ngươi cảm giác an toàn..."
"Quần áo lụa là, đừng bỏ rơi ta, đừng rời ta đi có được hay không?" Trương Nguyên Ánh có chút sợ hãi, nàng biết rõ An Nghĩa Kiện đối với An Hữu Trân có bao nhiêu trọng yếu, "Ta sẽ đi nói rõ với đại ca người ta yêu chính là ngươi, chỉ có ngươi, cho nên...."
"Đứa ngốc, ta sẽ không bỏ ngươi, rời xa ngươi, cho dù... cho dù đại ca hắn không tha thứ cho ta, không thành toàn cho chúng ta..."
Trương Nguyên Ánh đem miệng An Hữu Trân che lại, "Sẽ không, đại ca biết rõ chúng ta đều là yêu nhau thật lòng, nhất định sẽ chúc phúc cho chúng ta, ta biết rõ thân nhân đối với ngươi có bao nhiêu trọng yếu, tựa như gia gia đối với ta, cho nên ngươi cần phải đưa ta đi gặp đại ca đem chuyện nói rõ ràng."
"Nhưng...."
"Không nhưng gì cả, quyết định như vậy đi, tin tưởng ta." Trương Nguyên Ánh nắm chặt lấy tay An Hữu Trân nói, An Hữu Trân nhìn ánh mắt Trương Nguyên Ánh, một lúc sau gật đầu nhẹ.
Khách điếm----
"Đại ca, ta hôm nay dẫn ngươi đến gặp nàng." An Hữu Trân nói với An Nghĩa Kiện.
"Thật sao, tốt quá, nhưng Nhị đệ a, chúng ta vẫn còn chưa chọn xong lễ vật, nếu không chờ chúng ta mua xong lễ vật hẳn đi..."
"Không cần, không có lễ vật cũng không sao."
"Nhưng... Nhị đệ chẳng phải đã nói như vậy sẽ thất lễ sao?"
"Kỳ thật lần đầu tiên gặp mặt đã tặng lễ cũng không nên, ngược lại làm cho người ta cảm thấy ngại ngùng." An Hữu Trân đối với An Nghĩa Kiện cười khổ, đây chẳng phải là đem đá đập lên chân chính mình sao?
"Nhị đệ nói cũng đúng, lễ này tốt nhất nên chờ phụ thân đến hẳn tặng là tốt nhất a." An Nghĩa Kiện cảm thấy An Hữu Trân nói cũng có đạo lý.
Chờ phụ thân đến tặng sao? Đại ca, ta thật sự muốn biết rõ ngươi có bao nhiêu thích nàng, lại muốn thỉnh phụ thân đến....
"Chờ một chút, Nhị đệ, chờ ta đổi lại y phục sạch sẽ..."
"Vậy ta đi ra ngoài chờ ngươi."
Sau khi rời khỏi đây trong lòng An Hữu Trân muôn vàn nỗi lo nặng nề.
"Hảo, chúng ta đi thôi!" An Nghĩa Kiện đổi y phục cùng mang các thứ mấy ngày nay đi dạo phố cùng An Hữu Trân mua được.
An Hữu Trân nhìn bộ dạng hưng phấn của An Nghĩa Kiện mà đau lòng, dọc theo đường An Hữu Trân bình thường luôn huyên thuyên lúc này không nói câu nào, ngược lại An Nghĩa Kiện lại nói không ngừng.
"Nhị đệ, ta có chút khẩn trương..." An Nghĩa Kiện nói, "Năm đó ta thi văn võ trạng nguyên cũng không có khẩn trương như vậy a..."
"Đại ca, chớ khẩn trương, đã sắp đến." An Hữu Trân bây giờ cũng không biết phải nói cái gì, dọc theo đường nhìn bộ dáng hưng phấn cùng khẩn trương của đại ca giống như sợi dây thừng buộc lại trái tim nàng, sắp đến Trương phủ, nhìn đại ca như vậy, hiện tại nói ra chân tướng có ổn hay không? Có phải làm như vậy quá tàn nhẫn với hắn? Hay là qua một thời gian ngắn chờ đại ca đối với Trương Nguyên Ánh tình cảm phai nhạt nói tốt hơn đây....
An Hữu Trân chưa quyết định được phải làm gì thì đã đến Trương phủ....
"Trương phủ?" An Nghĩa Kiện nhìn bảng to trước cửa, "Nhị đệ, làm sao ngươi dẫn ta đến Trương phủ, không phải là đi gặp nàng sao?"
"Cái kia...."
"A, ta biết rồi, ngươi hẹn gặp mặt nàng ở Trương phủ phải không?" An Nghĩa Kiện vui vẻ nói, "Ta biết rõ, Nhị đệ là lo lắng nếu ta gặp nàng bên ngoài sẽ khẩn trương thái quá cho nên an bài gặp mặt tại Trương phủ, Nhị đệ ngươi thay đại ca nghĩ thật chu đáo a, ha ha...."
An Hữu Trân còn có thể nói gì nữa, ngoại trừ cười khổ chỉ có cười khổ, đại ca như thế tín nhiệm nàng, mà nàng... đối với An Nghĩa Kiện áy náy càng ngày càng nhiều, "Đại ca, nếu không ngày khác gặp nàng đi?"
"Thế nhưng đã mời cô nương nhà người ta đến, như thế nào lại không gặp đây? Nhị đệ, không cần thay đại ca lo lắng." An Nghĩa Kiện vỗ vỗ bả vai An Hữu Trân.
"Nhưng... đại ca, ta cảm thấy hôm nay không phải thời cơ, nếu không hôm nào... chúng ta..."
"A, như vậy sao được, ngươi làm như vậy chính là thất tín với cô nương nhà người ta a..."
"Nhưng.... Đại ca...."
"Hảo hảo, Nhị đệ, đừng nói nữa, đại ca hôm nay nhất định phải gặp nàng, chớ vì ta mà lo lắng, dầu gì đại ca của ngươi cũng là Trạng nguyên không phải sao?"
An Hữu Trân nhìn thấy khuyên An Nghĩa Kiện không được chỉ đành theo An Nghĩa Kiện đi vào, mang hắn đến đại sảnh.
An Nghĩa Kiện đi vào đại sảnh, rốt cuộc cũng nhìn thấy người mình ngày đêm thương nhớ, nàng một thân y phục màu vàng thêu phượng hoàng vực la cùng quần lụa mỏng, tóc đơn giản được búi lên cắm một cây trâm đơn giản hào phóng ngọc phỉ thúy, An Nghĩa Kiện cứ như thế bất động nhìn chằm chằm Trương Nguyên Ánh.
Chỉ là trong mắt Trương Nguyên Ánh chỉ có An Hữu Trân, không nhìn đến An Nghĩa Kiện.
An Hữu Trân nhìn An Nghĩa Kiện như vậy, trong lòng như bị đâm một đao, lại thấy Trương Nguyên Ánh chỉ nhìn mình, có chút bận tâm cùng lo sợ, nói "Ta... ta đi cấp các ngươi chút nước cùng trái cây đến..." nói xong liền đi khỏi đại sảnh.
An Hữu Trân đi rồi, Trương Nguyên Ánh mới dời ánh mắt đến An Nghĩa Kiện, thấy được An Nghĩa Kiện, là hắn....
"Nguyên lai là ân công..." Trương Nguyên Ánh khom người nói, "Đa tạ ân công năm đó cứu mạng tiểu nữ."
"Cô nương..." An Nghĩa Kiện gặp Trương Nguyên Ánh khom người vội vàng nói, "Tiện tay mà thôi, không cần đa lễ như vậy..." Muốn đỡ nàng đứng lên, rồi lại không dám tiến đến, mặt đã ửng hồng.
"Ân công, mời ngồi."
"Cô nương ngươi cũng ngồi đi a..."
Hai người ngồi xuống hai cái ghế cách nhau cái bàn nhỏ, "Cô nương, năm đó vội vã từ biệt không hỏi đến khuê danh cô nương, ta thật thất lễ. Ta cần phải tự giới thiệu trước, tại hạ họ An, tên Nghĩa Kiện."
"Tiểu nữ họ Trương, tên Nguyên Ánh."
------
An Hữu Trân đi lấy nước cùng trái cây, tâm sớm đã bay đến đại sảnh, bọn họ nói thế nào, có phải hay không đã cùng đại ca nói mọi chuyện...
"Cô gia, cô gia..." gia đinh trong phòng bếp nhìn thấy An Hữu Trân không yên lòng liền kêu hai tiếng.
"A... làm sao vậy?"
"Cô gia, người đã rửa qua ba lần..." gia đinh hảo tâm nhắc nhở, rửa trái cây chuyện nhỏ này liền giao cho chúng ta đi, thật không rõ cô gia thế nào lại muốn tự mình làm, rồi lại rửa tới rửa lui đến ba lần, quả này bẩn đến như vậy sao? Da đều nhanh bị cô gia tẩy sạch.
"A..." An Hữu Trân vội vàng đem trái cây lấy ra, thả tới trong mâm.
"Cô gia, có muốn hay không để ta đem lên?"
"Không cần, ta mang lên là được rồi."
Mang tâm tình thấp thỏm đem nước cùng trái cây đưa vào, chỉ thấy trong đại sảnh ngoại trừ tĩnh chính là tĩnh thần kỳ, tĩnh đến không bình thường. Chỉ thấy An Nghĩa Kiện vô lực ngồi trên ghế, hai mắt vô thần nhìn mặt đất, Trương Nguyên Ánh an tĩnh đứng một góc.
An Hữu Trân không biết trong lòng đang trốn tránh cái gì, để trái cây xuống, "Ta, ta muốn đi xem còn giúp được gì..." Nói xong muốn đi đến cửa.
"Quần áo lụa là..." Trương Nguyên Ánh tiến đến kéo An Hữu Trân lại, "Ngươi vào đây, cũng là lúc nên nói rõ."
Lúc này An Nghĩa Kiện có chút phản ứng, nhìn qua tay Trương Nguyên Ánh đang nắm lấy tay An Hữu Trân.
An Hữu Trân cuống quít tránh động tác của Trương Nguyên Ánh, có chút vội vàng nói, "Ta còn có chuyện chưa làm xong, các ngươi cứ nói chuyện trước đi..." sau đó đối với Trương Nguyên Ánh nháy mắt ra hiệu.
"Quần áo lụa là!" Trương Nguyên Ánh gắt gao nắm lấy tay An Hữu Trân, không để cho nàng tránh thoát, "Đại ca ngươi.... đã biết, là lúc nên đối mặt."
Biết rồi, đại ca đã biết.... An Hữu Trân có chút ngốc nhìn về hướng An Nghĩa Kiện, chỉ thấy đại ca vẻ mặt không đoán được tâm tình đang nhìn chằm chằm vào bàn tay Trương Nguyên Ánh. Nhìn An Nghĩa Kiện như vậy, An Hữu Trân trong lòng càng áy náy, "Ánh nhi... làm sao ngươi...."
"An Nghĩa Kiện công tử, không, Trương Nguyên Ánh cũng phải gọi ngươi một tiếng đại ca, ta cùng An Hữu Trân là thật tâm yêu nhau, đối với tình cảm của ngươi dành cho Trương Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh xin đa tạ đại ca, nhưng...."
"Ánh nhi..." An Hữu Trân cắt đứt lời Trương Nguyên Ánh, không muốn nàng tiếp tục nói.
"Mong đại ca thành toàn, nếu như trách tội thỉnh hãy trách tội Trương Nguyên Ánh đi, là Trương Nguyên Ánh đối với An Hữu Trân động tình trước. Huống chi lúc trước An Hữu Trân cũng vì ngươi mà ở rể Trương gia, hắn..."
"Ánh nhi..." An Hữu Trân đề cao âm lượng, ý bảo nàng đừng nói nữa.
Sau đó đi tới hai bước đến trước mặt An Nghĩa Kiện, nhìn khuôn mặt ngơ ngác si ngốc của hắn, An Hữu Trân quỳ xuống khóc, "Đại ca, thực xin lỗi, là tiểu đệ không đúng, Trân nhi sai rồi, không nên gạt ngươi, ta chỉ là quá sợ hãi, sợ đại ca biết sẽ... thực xin lỗi, thực xin lỗi... Đại ca ngươi đánh mắng Trân nhi đi, không cần im lặng như thế, đại ca...."
Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân như vậy cũng theo nàng quỳ xuống.
Không biết qua bao lâu, An Nghĩa Kiện mới khôi phục tình thần, ánh mắt có tiêu cự, nhìn An Hữu Trân lệ rơi đầy mặt còn có Trương Nguyên Ánh quỳ bên cạnh, nhìn Trương Nguyên Ánh nói, "Ngươi thật sự thương yêu hắn sao?"
Trương Nguyên Ánh kiên định nhìn An Nghĩa Kiện nói, "Yêu, ta đời này chỉ yêu một người là hắn."
"Vậy ngươi thật sự yêu nàng sao?" An Nghĩa Kiện nhìn An Hữu Trân nói.
"Đại ca..."
"Trả lời vấn đề của ta!"
An Hữu Trân hàm chứa lệ nhìn An Nghĩa Kiện, lại nhìn bàn tay mình đang nắm chặt lấy bàn tay Trương Nguyên Ánh áy náy nói, "Thực xin lỗi, đại ca, ta yêu nàng, thật sự rất yêu nàng, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
An Nghĩa Kiện không nói gì, chỉ đứng lên có chút lung la lung lay bước đi.
"Đại ca... thực xin lỗi, thực xin lỗi, đại ca, thực xin lỗi ngươi...." An Hữu Trân xoay người khóc hô với bóng lưng An Nghĩa Kiện.
"Quần áo lụa là, ngươi không làm gì sai..." Trương Nguyên Ánh ôm An Hữu Trân, cấp cho nàng an ủi.
"Ta đã làm tổn thương hắn, ta làm tổn thương đại ca từ nhỏ yêu thương ta..." An Hữu Trân ngã vào lòng Trương Nguyên Ánh lớn tiếng khóc lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro