Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Như xưa yêu ngươi

“Ánh nhi, ngươi có nhìn thấy Trân nhi không, này đã đến giờ ăn cơm như thế nào còn không thấy nàng trở lại?” Ngư nãi nãi hỏi.

Đúng vậy, từ buổi sáng đã không thấy nàng, nàng đây là đi đâu? Trương Nguyên Ánh nhăn nhăn mày có chút lo lắng nói, “Đợi Ánh nhi đi tìm, Ngư nãi nãi người ăn cơm trước đi.”

Trương Nguyên Ánh đi ra ngoài, gặp được Tiểu Ngư, “Tiểu Ngư, ngươi có trông thấy An... có nhìn thấy Trân ca ca hay không?”

“Nhìn thấy nha.” Tiểu Ngư thành thật trả lời.

“Khi nào trông thấy? Ở đâu a?”

“Ta nhìn thấy buổi sáng, Trân ca ca hỏi ta trái cây hái ở đâu, sau đó ta liền nói cho hắn biết.”

Trái cây, chẳng lẽ là lần trước ta nói trái cây ăn ngon.... “Trái cây ở địa phương nào?”

“Ở bên kia rẽ trái.” Tiểu Ngư chỉ vào một phương hướng nói.

Không đợi Tiểu Ngư nói xong, Trương Nguyên Ánh liền đi theo phương hướng Tiểu Ngư chỉ.


Rừng cây----

An Hữu Trân nhặt lấy một đống trái cây vừa hái trên mặt đất, sau đó đem áo ngoài cởi ra bọc lấy nấm cùng trái cây. Nhìn xem trong tay nặng trịch An Hữu Trân thỏa mãn cười cười, xoa xoa đầu đầy mồ hôi.

Đang định xoay người lại, lại đụng phải Trương Nguyên Ánh. Đôi mắt phóng đại, ngẩn ra, tay run run, bọc trái cây cùng nấm trong tay rơi ra vài cái, An Hữu Trân có chút cuống quít ôm lại.

An Hữu Trân có chút lúng túng cười cười, “Ha ha, ngươi đừng tưởng ta là vì ngươi mới đến đây hái trái cây, ta bất quá chỉ là hai ngày qua ăn cá có chút ngán, muốn ăn chút ít rau dưa mà thôi...”

Trương Nguyên Ánh cái gì cũng không nói, lẳng lặng nhìn An Hữu Trân.

An Hữu Trân bị Trương Nguyên Ánh nhìn như vậy tránh không được, “Hảo hảo, ngươi không phải bình thường chỉ ăn được rau dưa thôi sao, ta xem nơi này chỉ ăn cá liền nghĩ ít nhất ở đây cũng có nấm các loại, nhìn ngươi hai ngày nay ăn không ngon, Tiểu Ngư lại nói nơi này có trái cây cho nên a... Đây là cho ngươi....”

Bị Trương Nguyên Ánh bắt gặp An Hữu Trân cảm thấy rất mất mặt, có chút tức giận đem trái cây đưa cho Trương Nguyên Ánh sau đó xoay người.

Đi chưa được mấy bước nghe được thanh âm trái cây rơi.

Đang muốn xoay người, sau lưng đột nhiên nóng lên, An Hữu Trân còn chưa phục hồi tinh thần lại bị người đằng sau ôm chặt...

Này mùi thơm quen thuộc, kia cái ôm thặt chặt, còn có cảm giác sau lưng, cảm giác chân thật làm cho trong lòng An Hữu Trân cảm thấy căng thẳng, nàng... Trương Nguyên Ánh... nàng ôm ta... nàng thế nhưng lại ôm ta...

Trương Nguyên Ánh cứ như vậy ôm An Hữu Trân, cũng không nói lời nào, chỉ có hô hấp có chút dồn dập, hơi nóng truyền đến cổ An Hữu Trân, thân thể sau lưng run rẩy, hương thơm thuần khiết vây quanh An Hữu Trân, thân thể Trương Nguyên Ánh dán chặt An Hữu Trân, phảng phất hai người hòa làm một thể.

An Hữu Trân động cũng không dám, này là thật sao? Bao nhiêu lần trong mộng ảo tưởng, Trương Nguyên Ánh cứ như vậy ôm ta thật chặt.

Mặc dù Trương Nguyên Ánh ôm An Hữu Trân rất chặt nhưng An Hữu Trân vẫn cảm thấy không đủ, nàng hy vọng Trương Nguyên Ánh ôm chặt thêm chút nữa để nàng biết đây không phải là mơ.

“Ngươi là đứa ngốc sao?” Trương Nguyên Ánh khẽ mờ miệng, thanh âm có chút khàn khàn, nước mắt đã rơi xuống, rơi vào cổ An Hữu Trân nóng hổi, An Hữu Trân biết rõ Trương Nguyên Ánh đang khóc, nghĩ xoay người lại, lại bị nàng ôm đến sít sao không thể xoay người, “Không cho phép quay đầu lại.”

Gò má áp vào cổ An Hữu Trân, An Hữu Trân đình chỉ động tác, tùy ý nước mắt Trương Nguyên Ánh rơi vào cổ mình, ướt cả cổ áo.

Ta xác thực chính là đứa ngốc, biết rõ ta và ngươi không thể nào, nhưng là vẫn không nhịn được quan tâm ngươi, nhớ nhung ngươi...

“Mỗi ngày đều chuẩn bị điểm tâm cho ta, buổi tối làm súp, len lén mài mực cho ta, lo lắng ta ngủ không ngon liền điểm an hồn hương, tất cả đều là ngươi làm, nhưng là... ngươi không nói, ngay cả lần này lo lắng ta ăn không quen đi vào rừng hái nấm trái cây cho ta, ta rõ ràng... ta rõ ràng đối với ngươi lạnh lùng vô tình như thế, ngươi vì sao... vì sao còn... ngươi là đứa ngốc a... là một tên đại ngu ngốc....” Trương Nguyên Ánh nghẹn ngào nói, sau đó lần nữa siết chặt cái ôm.

An Hữu Trân sững sờ, nàng thì ra đã biết tất cả a.

“Thực xin lỗi...” An Hữu Trân cúi đầu, nàng cho là mình ẩn núp vô cùng tốt, không nghĩ đã bị bại lộ như thế, về sau chỉ sợ không thể yên lặng như vậy quan tâm Trương Nguyên Ánh.

Đột nhiên An Hữu Trân cảm thấy cổ có chút đau nhức, là Trương Nguyên Ánh  hung hăng cắn cổ mình a.

“A, A... thật đau, đau...” An Hữu Trân có chút thống khổ hô, muốn tránh thoát lại sợ làm người phía sau bị thương, chỉ có thể cắn chặt răng thống khổ chịu đựng, hy vọng nàng có thể nhả ra.

Lại không nghĩ Trương Nguyên Ánh chẳng những không nhả ra ngược lại còn gia tăng lực đạo.

An Hữu Trân bị đau đến sắp khóc, “Đau a, ngươi mau nhả ra...” nàng cảm giác cổ mình sẽ mất đi một miếng thịt đi.

Rốt cuộc Trương Nguyên Ánh cũng ngừng lại, tay cũng buông lỏng.

An Hữu Trân vội vàng né ra, tay che lấy nơi bị Trương Nguyên Ánh cắn, nhìn nhìn tay xem có vết máu hay không, “Ngươi thật sự là cọp cái a, còn cắn người, nếu có cắn thêm chút nữa ngay động mạch ta liền....”

Chưa nói hết câu khi ngẩng đầu đã nhìn Trương Nguyên Ánh giàn giụa nước mắt, trong nháy mắt không nói ra lời.

Trương Nguyên Ánh tiến lên hai bước, nhìn An Hữu Trân có chút thống khổ che lấy nơi bị cắn, mới ý thức mình quá mạnh tay, “Có phải hay không rất đau?”

An Hữu Trân liều mạng lắc đầu.

Khẩu thị tâm phi, rõ ràng bộ dáng rất đau, Trương Nguyên Ánh kéo tay An Hữu Trân ra nhìn thấy chỗ nàng cắn một hàng dấu răng chỉnh tề.

An Hữu Trân biết rõ Trương Nguyên Ánh đang tự trách, vội vàng nói, “Lúc nãy có chút đau nhức nhưng hiện tại đã không đau, thật sự không đau....”

Đột nhiên An Hữu Trân cảm thấy chỗ vết thương bị cái gì đó áp lên lạnh buốt mềm mại, An Hữu Trân chỉ thấy tâm run lên, con ngươi phóng đại vô hạn, tiếng tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài.

Nàng... hôn ta?

Trương Nguyên Ánh nhẹ nhàng ly khai, An Hữu Trân khẽ nhếch miệng, khuôn mặt ngơ ngác không tin được nhìn Trương Nguyên Ánh, hy vọng có thể tìm được đáp án, nàng đây là ý gì?

Đối mặt chốc lát, Trương Nguyên Ánh chuyển thân thu thập trái cây cùng nấm rơi trên mặt đất, An Hữu Trân lúc này đã khôi phục tinh thần, bắt cổ tay Trương Nguyên Ánh.

Trương Nguyên Ánh nhìn An Hữu Trân.

“Ngươi....” An Hữu Trân muốn mở miệng lại sợ nghe được đáp án không muốn nghe, liền dừng lại.

Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân muốn nói gì đó lại không dám mở miệng, không tiếng động thở dài một hơi, thực sự là một tên ngốc tử, “Ngươi vì sao còn đối tốt với ta như vậy?”

An Hữu Trân có chút mờ mịt nhìn người trước mặt, này muốn nàng trả lời thế nào a... Chẳng lẽ nói thẳng ra rằng ta yêu ngươi, không bỏ được ngươi, cho dù ta và ngươi đều là nữ tử, ta vẫn như xưa yêu ngươi...

Trương Nguyên Ánh gặp An Hữu Trân không trả lời, không tiếng động ngã vào lòng An Hữu Trân, “Đối với ngươi lạnh lùng vì cảm giác ta bị ngươi lừa gạt, hận ngươi gạt tình cảm của ta, rõ ràng ngươi và ta giống nhau, chúng ta làm sao có thể... cho nên mới cố gắng đem ngươi trở thành người xa lạ, ngày đêm bận rộn như vậy mới có thể không nhớ đến ngươi. Cho rằng tình cảm đối với ngươi sẽ giảm đi chút ít, lại không nghĩ khi nhìn ánh mắt của ngươi tâm liền đau nhức, mỗi khi ngủ thân ảnh ngươi lại hiện lên, thậm chí có lúc không nhịn được ngồi ở cửa sổ nhìn phòng ngươi, nhưng khi nhìn ngươi ngày đêm ra vào thanh lâu, trong lòng đối với ngươi vừa yêu vừa hận. Vô luận ta trốn tránh đoạn tình cảm này, thủy chung vẫn không lừa gạt lòng được. Cho dù biết ngươi và ta đều là thân nữ tử, tâm vẫn không khống chế được yêu ngươi như xưa....”

Trương Nguyên Ánh nhắm mắt lại, có chút vô lực tựa trên người An Hữu Trân, nói ra tâm cũng nhẹ nhàng không ít.

Nghe xong lời của Trương Nguyên Ánh, tâm tình lúc này vừa khiếp sợ, vừa vui sướng, cao hứng cùng khó có thể tin, không có một loại tâm tình nào diễn tả cảm thụ của An Hữu Trân giờ phút này. Chỉ cảm thấy mũi mỏi nhừ, rất muốn khóc, nàng đã cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ nghe thấy những lời này.

Tay ôm thật chặt Trương Nguyên Ánh trong lòng, giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống, “Đa tạ, đa tạ ngươi dám tiếp nhận yêu ta.” thì ra tâm hai người vẫn như xưa yêu đối phương.

Liều lĩnh hôn lên đôi môi ngày đêm chờ đợi, tình cảm cuồng nhiệt bay vọt, đã lâu tưởng niệm, hương vị này, đôi môi lành lạnh này bị nhiệt tình An Hữu Trân hòa tan, Trương Nguyên Ánh cũng dùng sức hôn trả lại, An Hữu Trân thuận thế duỗi ra lưỡi dễ dàng bắt được lưỡi Trương Nguyên Ánh, cùng nhau triền miên không dứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro