Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Nụ cười

Tại lúc rơi xuống nước, An Hữu Trân cực lực bảo hộ cho Trương Nguyên Ánh, mười ngón tay đan xen, sóng biển đánh tới cũng không buông tay, liên tục dùng hết sức lực bơi, liên tục bơi....


Ngư dân thôn----

Một lão bà hơn sáu mươi đi đến bờ không xa nhà bắt cá, lại phát hiện có hai người nằm trên bờ cát...

----------

“Cô nương, ngươi đã tỉnh.” ngư nãi nãi cười hiền lành, trong tay bưng một chén canh gừng, “Mau đem chén canh này uống đi a.”

Trương Nguyên Ánh sau khi tỉnh dậy, chống lại cái trán đau đớn, mới phát hiện y phục trên người mình đã bị đổi đi, “Lão nãi nãi, nơi này?”

“Ha ha, nơi này là nhà của lão bà ta, y phục của ngươi cũng là do ta đổi.”

An Hữu Trân? Đột nhiên nghĩ đến An Hữu Trân, Trương Nguyên Ánh vội vàng xuống giường, nhưng mới đi được hai bước thân thể mềm yếu ngã xuống, Ngư nãi nãi thấy thế vội vàng đỡ, “Cô nương, thân thể ngươi còn rất yếu, mau nằm xuống a.”

“Lão nãi nãi, người có hay không nhìn thấy....”

“Ngươi là nói bằng hữu của ngươi có phải hay không, ngươi yên tâm, nàng đang nằm ở gian cách vách, chỉ là nàng so với ngươi nặng hơn, lây nhiễm miệng vết thương, cô nương ngươi đừng lộn xộn....”

Trương Nguyên Ánh nghe Ngư nãi nãi nói An Hữu Trân so với nàng nặng hơn vội vàng muốn đi xem, “Ta muốn đi xem nàng, ta muốn đi xem nàng...”

“Hảo hảo hảo....” Ngư nãi nãi gặp Trương Nguyên Ánh kiên trì, đỡ Trương Nguyên Ánh đứng lên.

“Đa tạ ân cứu mạng của lão nãi nãi.”

“Đứa nhỏ này, không cần khách khí như thế, chỉ là tiện tay mà thôi.” Ngư nãi nãi dìu Trương Nguyên Ánh vào gian phòng cách vách.

“Người bằng hữu này của ngươi chỉ sợ là dùng hết tất cả khí lực ôm ngươi bơi tới nơi này, hai người các ngươi cầm tay quá chặt, lão bà ta mất thật nhiều công phu mới đem các ngươi về phòng được a...”

Trương Nguyên Ánh lệ rơi lã chã, lẳng lặng nhìn An Hữu Trân nằm trên giường.

“Y phục của nàng?”

“Cũng là lão bà ta thay cho, nhìn nàng thân nam trang không nghĩ nàng thế nhưng là nữ tử a. Ha ha, làm lão bà ta cứ nghĩ đây là một tiểu tử tuấn mỹ...”

Trương Nguyên Ánh không nói gì, kinh ngạc nhìn An Hữu Trân, nàng xác thực là thân nữ nhi đây...

“Cô nương, ngươi hay là đi nghỉ ngơi đi, thân thể ngươi rất yếu, nàng ở đây không có chuyện gì, ta đã băng bó miệng vết thương cho nàng.” Ngư nãi nãi nhìn Trương Nguyên Ánh sắc mặt có tái nhợt khuyên nhủ.

Trương Nguyên Ánh lắc đầu, “Không cần, đa tạ lão nãi nãi, ta muốn ngồi với nàng một chút.”


Hai ngày sau----

Được Trương Nguyên Ánh cùng lão nãi nãi săn sóc An Hữu Trân đã hạ sốt, miệng vết thương không bị lây nhiễm.

“Nước, nước...” An Hữu Trân nằm trên giường có chút suy yếu hé miệng.

Trương Nguyên Ánh nghe thấy vội vàng mang lên một chén nước, đỡ An Hữu Trân ngồi dậy.

“Khụ, khụ...khụ...” An Hữu Trân uống quá mau liền bị sặc.

“Chậm một chút...” Trương Nguyên Ánh vỗ vỗ lưng An Hữu Trân.

An Hữu Trân sau khi uống hết nước từ từ mở mắt ra, dần dần thấy rõ người trước mắt, kích động ôm lấy Trương Nguyên Ánh, “Thật tốt quá, ngươi không có việc gì, ngươi không có việc gì...”

Hồi lâu, Trương Nguyên Ánh nhẹ nhàng đẩy An Hữu Trân ra.

“Thực xin lỗi, ta nhất thời kích động cho nên...” nhìn Trương Nguyên Ánh, An Hữu Trân tâm tình kích động bình tĩnh trở lại, chính mình là nhất thời quên mất thân phận mình cùng nàng lúc này a...

Trương Nguyên Ánh không nói gì thêm, xoay người ly khai khỏi gian phòng An Hữu Trân. An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh rời đi, tâm chìm đến đáy cốc.

Lúc này Ngư nãi nãi đã đi tới, “Ngươi rốt cục đã tỉnh a.”

“Người là?”

“Ta là Ngư nãi nãi, các ngươi bị sóng biển đánh dạt vào ngư dân thôn chúng ta, ta lúc bắt cá phát hiện hai người các ngươi ngã trên bờ cát.” Ngư nãi nãi để chén thuốc trong tay xuống nói.

“Nguyên lai là lão nãi nãi cứu chúng ta, đa tạ ân cứu mạng cùng săn sóc.” An Hữu Trân vén chăn lên dự định hành lễ với Ngư nãi nãi, vội vàng bị Ngư nãi nãi ngăn lại, “Đừng đừng, hành lễ thì không cần, săn sóc ngươi lão bà ta cũng không dám tranh công, mấy ngày nay đều là Ánh nhi toàn tâm toàn ý canh giữ săn sóc ngươi.”

“Người... người là nói, người nói nàng săn sóc ta?” An Hữu Trân không thể tin được.

“Ánh nhi người ta mấy ngày nay vì ngươi ăn không ngon, ngủ không yên. Bất quá vừa rồi ta thấy nàng vội vã ra ngoài, không biết làm sao? Ngươi tỉnh lại nàng hẳn là cao hứng nhất a.”

Thật tốt quá, nàng quan tâm ta, nàng có quan tâm đến ta, tâm tình An Hữu Trân có chút kích động.

“Cô nương, ngươi mau uống thuốc đi a.” Ngư nãi nãi bưng thuốc nói.

Cô... cô nương? Cái này từ lúc nàng sinh ra đến giờ chưa bao giờ nghe gọi...

“Như thế nào? Ta nói sai cái gì sao?” Ngư nãi nãi gặp An Hữu Trân kinh ngạc như thế, còn cho rằng mình nói sai cái gì.

An Hữu Trân cười khổ trả lời, “Không có.” ngư nãi nãi cứu nàng, đương nhiên biết rõ nàng là nử tử a. “Lão nãi nãi, người đừng gọi ta như vậy nữa, người gọi Trân nhi là được.”

“Hảo, Trân nhi cũng đừng gọi ta là lão nãi nãi, thôn chúng ta gọi ta là Ngư nãi nãi đây.”

“Ân, Ngư nãi nãi.” An Hữu Trân tiếp nhận chén thuốc, “Y phục này...” nhìn y phục hoa văn hoàn toàn không hợp với mình, An Hữu Trân có chút khóc không ra nước mắt. Đây là y phục ai a, không giống như là của lão bà bà, từ sinh ra đến giờ lần đầu tiên mặc nữ trang dạng này đây...

“A, đây là ta tìm Tiểu Hoa mượn dùng, như thế nào, ngươi không thích?”

“Ách, không phải là không thích, nhưng... Ngư nãi nãi nhà người có nam trang không?”

“Có có, y phục của tướng công đã qua đời của ta, ta lấy đến cho ngươi.”

Cởi xuống quần hoa kia, An Hữu Trân mặc nam trang cảm giác thoải mái hơn nhiều.

“Ha ha, ngươi mặc thế này có hơn một nửa tuấn tú của tướng công ta.” Ngư nãi nãi cười nói.

“Ha ha...” An Hữu Trân cũng cười, “Ta vẫn là mặc nam trang thoải mái.”

“Hảo, đừng nói nữa, mau ra ăn cơm đi, Ánh nhi vẫn chờ chúng ta đây.”

Đây là lần đâu tiên hai ngươi ngồi cùng bàn cơm sau khi Trương Nguyên Ánh biết rõ thân phận của An Hữu Trân, An Hữu Trân có chút không dám nhìn Trương Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh cũng cúi đầu không nhìn nàng.

Đương lúc An Hữu Trân nhìn món ăn trên bàn liền giật mình... như thế nào đều là cá a....

“Tất cả đều là....”

“Ha ha, đây là ngư dân thôn a, cái gì cũng không nhiều chỉ có cá là nhiều, ngươi xem đây canh cá để các ngươi bổ khí, đây là thịt kho tàu cá trắm cỏ, đây là cá mặn, đây là....”

An Hữu Trân nhìn một bàn đầy cá có chút bận tâm nhìn Trương Nguyên Ánh.

“Hai người các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, mau ăn a. Ánh nhi a, mấy ngày nay ngươi vì Trân nhi ăn không ngon, hôm nay ăn nhiều cá một chút bồi bổ thân thể.” Ngư nãi nãi dứt lời liền gắp một khối cá vào chén Trương Nguyên Ánh.

“Đa tạ Ngư nãi nãi.”

Nàng thế nhưng ăn? An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh ăn khối cá...

“Trân nhi a, ngươi cũng đừng chỉ mãi nhìn Ánh nhi ăn như thế, ngươi cũng ăn nhiều một chút.”

“Ngư nãi nãi, ta đã ăn no.” Trương Nguyên Ánh đặt chén trong tay xuống.

Nàng cũng biết, từ đầu đến cuối Trương Nguyên Ánh chỉ ăn miếng cả Ngư nãi nãi gắp, còn lại chỉ ăn có chút rau cần a...

“Liền ăn no?”

“Ân, các ngươi cứ từ từ ăn, ta đi thu thập bát đĩa.”

--------

Ngoài bãi cát, Trương Nguyên Ánh an tĩnh đứng ở đó, nhìn xem triều dâng lên, một vị tiểu cô nương đi đến gần lôi kéo tay áo nàng, “Tỷ tỷ, ngươi lớn lên thật đẹp, cái này tặng cho ngươi.” bàn tay nho nhỏ xòe ra một vỏ sò xinh đẹp.

Trương Nguyên Ánh ngồi xổm xuống sờ đầu tiểu cô nương, tiếp nhận vỏ sò, “Đa tạ ngươi tiểu muội muội, ngươi tên là gì?”

“Ta tên là Tiểu Ngư.” Tiểu Ngư vui vẻ cười, “Tỷ tỷ, ngươi như vậy mang hài đứng ở bờ biển, hài sẽ bị ướt, cởi ra đi a, chúng ta cùng nhau chơi đùa...” Tiểu Ngư chỉ chỉ vài đứa trẻ đứng cách đó không xa.

Trương Nguyên Ánh cúi đầu có chút khó xử, nàng chưa bao giờ cởi hài ở bên ngoài.

“Tỷ tỷ, ngươi đến chơi a.” lúc này những đứa trẻ đằng xa vốn không dám tiến đến nhận được sự khích lệ của Tiểu Ngư, tiến về phía Trương Nguyên Ánh làm nũng.

“Hảo hảo...” Trương Nguyên Ánh đành phải đáp ứng, cắn cắn đôi môi đem hài cùng vớ cởi ra, một bàn chân trắng noãn bạch ngọc bại lộ trong không khí.

Đứa trẻ hưng phấn lôi kéo Trương Nguyên Ánh đến bãi cát ở giữa, vừa mới bắt đầu nàng có chút không quen, về sau cùng đám trẻ vui đùa rất vui vẻ.

An Hữu Trân đứng cách đó không xa nhìn Trương Nguyên Ánh vui đùa trên bãi cát, đã bao lâu không nhìn thấy được nụ cười này của nàng. Tại ánh mặt trời chiếu xuống bãi cát, Trương Nguyên Ánh giống như nàng tiên cá, cứ như vậy làm cho An Hữu Trân có chút ngây ngô ngắm. Có lẽ cũng không có ai ở đây ngoại trừ đám trẻ nên nàng mới không cố kỵ lộ ra nụ cười sáng lạn rực rỡ như thế.

“Nếu như ta có thể bảo hộ nụ cười đó mãi mãi thì thật tốt...” An Hữu Trân thở dài đứng một góc nhìn Trương Nguyên Ánh vui đùa.

Mấy ngày kế tiếp, An Hữu Trân cũng quen thuộc với những đứa trẻ trên đảo.

“Ca ca xinh đẹp, ngươi cũng theo chúng ta cùng nhau chơi đùa đi.” Một đứa trẻ lôi kéo vạt áo An Hữu Trân nói.

“Tiểu bối, ngươi nói sai rồi....” Ngư nãi nãi muốn làm sáng tỏ cho bọn trẻ biết.

“Không sao a.” An Hữu Trân cười nói.

Ngư nãi nãi gặp An Hữu Trân nói như thế cũng cười cười, tùy theo ý bọn trẻ.

“Hảo, chúng ta đến bãi cát chơi trò đuổi bắt đi, ai chạy không nhanh sẽ bị hôi lang ta đây ăn hết.”

“Oaaa... ha ha ha....”

Chơi mệt mỏi, một đám tiểu đồng bây quanh An Hữu Trân, “Ta chỉ các ngươi hát một bài hát, như thế nào?”

“Hảo hảo hảo...”

“Gió đêm thổi nhẹ, bãi cát trắng xóa, không có rừng dừa cùng tà dương chỉ là một vùng nước biển xanh thăm thẳm, ngồi trước cửa bồi hồi hồi tưởng, cũng là hoàng hôn trên cát có dấu chân hai người....”

Tiếng hát quanh quẩn cả bãi biển...

----------

“Ánh nhi, ngươi lại chỉ ăn có như vậy a?” Ngư nãi nãi nói, “Có phải hay không thức ăn lão bà ta làm không ngon?”

“Không phải, ăn rất ngon, chỉ là Ánh nhi bình thường chỉ ăn được như vậy.”

“Vậy a...”

Trương Nguyên Ánh chỉ ăn rau cần cùng một chút canh.

-----------

Đám trẻ trong thôn thường xuyên đến nhà Ngư nãi nãi chơi bởi vì nơi này có một ca ca xinh đẹp cùng tỷ tỷ xinh đẹp.

Tiểu Ngư ôm một chút trái cây tới, “Ánh nhi tỷ tỷ, ta cho ngươi trái cây a.”

Trương Nguyên Ánh cầm lấy một quả cắn một ngụm nói, “Trái cây kia ăn thật là ngon đây.”

“Thật vậy chăng? Ha ha, đây là Tiểu Ngư nhặt được, nếu Ánh nhi tỷ tỷ thích đều cho ngươi.” Tiểu Ngư đem trái cây đưa hết cho Trương Nguyên Ánh.

“Này tại sao có thể, Ánh nhi tỷ tỷ chỉ cần một quả là đủ rồi.”

“Không có việc gì, Tiểu Ngư nhặt được rất nhiều a.” dứt lời liền mở tay ra.

Trương Nguyên Ánh nhìn quả dại trong tay, cười cười. An Hữu Trân nhìn cảnh này, như có suy nghĩ gì....

Sáng tinh mơ ngày hôm sau An Hữu Trân đã vội vàng đi tìm Tiểu Ngư.

“Trân ca ca!”

“Tiểu Ngư, ngươi hôm qua cho Ánh nhi tỷ tỷ trái cây là hái ở nơi nào?”

“Trân ca ca cũng thích ăn sao? Ở trong rừng bên kia, hướng bên trái đi có rất nhiều cây.”

“Cảm ơn ngươi, Tiểu Ngư.”

Rừng cây---

An Hữu Trân đi theo phương hướng Tiểu Ngư chỉ, quả nhiên phát hiện có rất nhiều cây có quả.

Cả một rừng cây như vậy nhất định sẽ có nấm các loại a, An Hữu Trân nghĩ tới đây đi dọc theo rừng cây tìm....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro