Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Hôn ước

Ngày thứ hai ----

An Nhân Võ hồi phủ Tướng quân.

“Cha!”

“Cha!”

An Hữu Trân cùng An Nghĩa Kiện ra cửa nghênh đón, An Hữu Trân thay đổi tính tình cà lơ phất phơ, cung kính đứng chờ ở cửa, không có cách nào, ai bảo nàng có một phụ thân chính trực ngoan cố chấp nhất a. Nếu lại bộ dạng côn đồ sẽ chọc cha mất hứng, vạn nhất lại quỳ từ đường cùng phòng chứa củi nàng không chịu nổi a.

An Nhân Võ nhìn hài tử hai năm không gặp, nhìn xem An Hữu Trân. Mỗi lần nhìn thấy đứa bé này cũng sẽ làm cho mình nghĩ đến thê tử đã qua đời, cho nên đối với An Hữu Trân, An Nhân Võ cũng không đối đãi nghiêm khắc giống như An Nghĩa Kiện, chỉ có lúc nhìn không được nữa mới trừng phạt nàng, mặc dù An Hữu Trân thành nhất danh con nhà giàu không có tiền đồ, nhưng An Nhân Võ vẫn rất cưng chiều đứa bé này... Vỗ vỗ vai An Hữu Trân, “Ừm... Cao hơn, đúng là thân thể nhìn thật yếu đuối, võ công không học được, vậy nên chạy bộ đi, ngày mai cùng Kim thúc chạy bộ rèn luyện thân thể...”

An Hữu Trân sau khi nghe xong đầu liền hiện lên ba đường hắc tuyến. Buổi sáng cùng Kim thúc chạy bộ, đây chẳng phải là lấy mạng nàng sao, nàng vốn là nữ a, dù rèn luyện thế nào cũng không thể ra dáng người cao lớn giống đại ca a, bất quá ngoài miệng vẫn nói, “Vâng, thưa cha!”

An Nhân Võ gật nhẹ đầu, nhìn về phía An Nghĩa Kiện bên cạnh ánh mắt nhiều phần bất đắc dĩ, thở dài tiến vào.

Cha... Sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn mình, An Nghĩa Kiện không hiểu nhìn theo bóng lưng An Nhân Võ.

“Đại ca... Đại ca...” An Hữu Trân đưa tay qua lại trước mặt An Nghĩa Kiện.

“Ách? A...”

“Cha đã đi vào rồi, chúng ta mau đi vào thôi, lạnh chết a...” An Hữu Trân ôm tay rụt rụt.

“Ừm, đi vào thôi...”

Buổi tối cả gia đình cùng nhau ăn cơm. Một bữa cơm, An Nghĩa Kiện cùng An Hữu Trân phá lệ ăn dè dặt, nguyên lai là An Nhân Võ lúc ăn cơm không nói lời nào, thật giống như có tâm sự nặng nề, làm hại An Hữu Trân cùng An Nghĩa Kiện thở cũng không dám thở mạnh. Chỉ có lão thái quân hoàn toàn không để ý tâm trạng nặng nề của An Nhân Võ, liên tục gắp thức ăn cho An Nghĩa Kiện cùng An Hữu Trân.

“Kiện nhi, cùng ta đến thư phòng một chuyến” Sau bữa cơm, An Nhân Võ đối với An Nghĩa Kiện nói.

An Nghĩa Kiện nghe An Nhân Võ gọi mình, đáp một tiếng, “Vâng..”

“Đại ca..” An Hữu Trân tò mò gọi An Nghĩa Kiện.

An Nghĩa Kiện dùng ánh mắt nói cho An Hữu Trân biết chính mình cũng không biết cha gọi có chuyện gì, sau đó cùng An Nhân Võ đi vào thư phòng.

“Kiện nhi, năm nay cũng đã hai mươi hai tuổi đi.”

“Đúng vậy, cha, Kiện nhi năm nay đúng là hai mươi hai tuổi.”

“Ai... đã đến lúc thành gia lập thất.” An Nhân Võ thở dài, vừa uống trà vừa nói.

An Nghĩa Kiện nghe lời An Nhân Võ nói, lập tức quỳ xuống nói, “Cha, Kiện nhi hôm nay vẫn chưa có công danh, hiện tại thành gia có phải hay không chưa phải lúc...”

“Trước có nhà, sau mới có thể lập nghiệp.” An nhân Võ chặt đứt lời An Nghĩa Kiện, “Huống chi cha đã tìm cho ngươi một mối hôn sự rất tốt.”

An Nghĩa Kiện không nghĩ tới An Nhân Võ nói đã sớm tìm một mối hôn sự cho chính mình liền có chút nóng nảy nói, “Cha... đây không phải là quá đột ngột sao?”

“Kiện nhi, hôm nay ngươi cũng đã trưởng thành, có một số việc cần phải nói cho ngươi biết.”

An Hữu Trân trong đại sảnh không thể kháng cự được lòng hiếu kì của mình, rất muốn biết phụ thân rốt cuộc muốn cùng đại ca nói chuyện gì, vì vậy len lén đi tới cửa thư phòng nghe lén.

Mới vừa nghe lén liền nghe tiếng vang thật lớn... Âm thanh nặng nề của đồ sứ tiếp xúc với mặt đất.

“Ngươi nghịch tử này...” An Nhân Võ gầm hét lên, lại đón lấy một âm thanh vang lên.

An Hữu Trân vội vàng đẩy cửa ra, An Nghĩa Kiện đã bị An Nhân Võ đạp một cước bay đến bên tường.

“Đại ca...” An Hữu Trân vội vàng chạy tới đem An Nghĩa Kiện đỡ lên. Nhìn vết máu trên khóe miệng An Nghĩa Kiện, đối với An Nhân Võ bất mãn nói, “Cha, cho dù người tức giận đến thế nào cũng không thể ra tay nặng như vậy a...” Tại trong lòng An Hữu Trân thì An Nghĩa Kiện từ nhỏ đã là con trai tốt của phụ thân, cho tới bây giờ cũng không làm trái ý cha, cũng chưa từng nhìn thấy cha tức giận đại ca đến như vậy.

An Nghĩa Kiện được An Hữu Trân đỡ dậy sau đó liền quỳ trên mặt đất, “Cha, từ nhỏ cha bảo hài nhi cái gì hài nhi cũng không làm trái, nhưng lần này chính là chung thân đại sự của hài nhi, hài nhi đã có người mình thích, thứ cho hài nhi không thể nghe theo lời cha...”

“Ngươi... hảo hảo hảo a, lớn đến thế này rồi, ngay cả lời của cha đều không nghe, ngay cả nguyện vọng của gia gia ngươi cũng không tuân thủ có phải không? Tốt, ngươi nghịch tử này... An gia không có đứa con bất hiếu như ngươi...” An Nhân Võ bị An Nghĩa Kiện làm cho tức giận đến điên lên, rút ra một thanh bảo kiếm trên tường.

“Cha...” An Hữu Trân nhìn thấy An Nhân Võ thật sự rút kiếm ra, vội vàng quỳ gối trước mặt An Nhân Võ, “Cha... Đại ca không phải cố ý làm trái lời người.”

“Ngươi tránh ra, hôm nay ta liền thay An gia thanh lý môn hộ!” An Nhân Võ đẩy An Hữu Trân ra, lấy kiếm chỉ vào An Nghĩa Kiện, “Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có đáp ứng hay không?”

“Cho dù cha hỏi lại mười lần, Kiện nhi vẫn nói câu kia!” An Nghĩa Kiện cố chấp nói.

“Đại ca...” An Hữu Trân thấy An Nghĩa Kiện vẫn bướng bỉnh, vội vàng nói, “Đại ca, ngươi trước hết đáp ứng đi...”

“Ngươi không cần thay hắn nói, nghịch tử này dạy mãi không sửa.” An Nhân Võ bị chọc tức không nhẹ, bảo kiếm chuẩn bị đâm xuống.

“Dừng tay!!!” Âm thanh ồn ào ở thư phòng bị lão thái quân nghe thấy được, nghe tiếng chạy đến lại trông thấy con trai mình đang xách kiếm muốn đâm trưởng tôn.

“Nương...” An Nhân Võ không nghĩ sẽ ầm ĩ đến lão thái quân.

“Nhân Võ, ngươi làm cái gì vậy...” Lão thái quân đỡ An Nghĩa Kiện đang quỳ trên mặt đất lên, “Kiện nhi làm cái gì cho ngươi sinh khí lớn như thế, lại muốn cầm kiếm chỉ vào Kiện nhi a?”

An Nhân Võ quăng thanh bảo kiếm ra, thống khổ nói, “Nương, qua không lâu nữa chính là lúc cha và Trương gia ước định hôn sự.”

Lão thái quân sau khi nghe An Nhân Võ nói xong thân thể run lên, không nghĩ tới thời gian qua nhanh như vậy, cũng sắp tới rồi sao...

An Hữu Trân bên cạnh nghe không hiểu, “Cha, bà nội, các người đang nói cái gì ước định hôn sự? Đây ruốt cuộc là thế nào a?”

Lão thái quân không trả lời vấn đề của An Hữu Trân ngay mà đến đỡ An Nghĩa Kiện ngồi xuống.

“Bà nội...” An Nghĩa Kiện lo lắng hỏi.

“Bà nội biết rõ, hài tử ngoan, không có việc gì...”

Sau đó chính mình cũng ngồi xuống, nhìn An Hữu Trân mặt mũi tràn đầy nghi hoặc vội vàng muốn biết, lão thái quân thở dài ra một hồi nói, “Ai, việc này từ hai mươi năm trước... Hai mươi năm trước, nước ta bị Lang nha bộ lạc tập kích, rất nhiều dân chúng tại biên cảnh bị chúng độc thủ, lúc ấy gia gia ngươi là uy vũ Đại tướng quân phụng chỉ xuất binh trấn áp Lang nha bộ lạc. Nhưng Lang nha bộ lạc rất giảo hoạt, gia gia ngươi một lần không cẩn thận bị trúng bẫy của chúng, bị thương rất nghiêm trọng ngã xuống ngất xỉu bên đường. Lúc ấy vừa vặn thương nhân Trương Phú Quý đi buôn bán tại biên cảnh đi ngang qua, liền cứu gia gia ngươi. Gia gia ngươi mặc dù đọc sách không nhiều, nhưng biết rõ phải biết báo ơn, huống chi đây là cứu mạng a."

"Lúc ấy Trương Phú Quý cùng người nhà hắn không biết thân phận của gia gia ngươi, cứu gia gia ngươi sau đó gia gia trở về quân doanh, dùng một năm đem Lang nha bộ lạc tiêu diệt, sau khi hồi kinh gia gia ngươi vẫn luôn không quên ân cứu mạng của Trương Phú Quý, sai người đi tìm mới biết được Trương Phú Quý tại Dương Châu. Gia gia cao hứng đi đến Dương Châu tìm, không nghĩ tới vừa đến Trương gia vừa làm xong tang lễ, vợ của hắn cùng con trai và con dâu đều bị thổ phỉ giết trên đường trở về, chỉ có hắn cùng đứa cháu trong tã lót còn sống, mà Trương Phú Quý cũng bị thổ phỉ làm bị thương rất nghiêm trọng. Gia gia ngươi gặp Trương gia, biết Trương gia sau này tuyệt hậu, vì vậy gia gia ngươi liền hứa hẹn mười tám năm sau sẽ cho cháu của hắn ở rể Trương gia, đây cũng là nguyện vọng của gia gia ngươi, hơn nữa qua không lâu nữa chính là ngày ước định với Trương gia..."

An Hữu Trân nghe bà nội nói xong rốt cuộc cũng giải khai được bí ẩn trong lòng. Khó trách lúc hạ sinh chính mình Lý Hương Vân câu đầu tiên hỏi lão thái quân là nam hài hay nữ hài, mà lão thái quân muốn để Lý Hương Vân nhắm mắt ra đi vui vẻ mới lừa gạt nàng An Hữu Trân là nam hài, lại bị thị vệ phía ngoài nghe thấy báo cáo nhanh cho Hoàng thượng, cho nên sau này đành phải cải trang nam tử để sống.

“Bà nội, Kiện nhi biết rõ đây là nguyện vọng của gia gia, nếu là ba tháng trước Kiện nhi tuyệt đối không làm trái, nhưng... đúng là hôm nay Kiện nhi đã có người trong lòng. Thật sự... thật sự...” An gia cả đời đều chỉ yêu thương một người, An Nghĩa Kiện kể từ ba tháng trước gặp được người kia vẫn nhớ mãi không quên, làm sao có thể ở rể Trương gia đây.

An Hữu Trân nhìn đại ca mình thống khổ như thế, hơn nữa đại ca thật vất vả mới tìm được hạnh phúc của mình, sao có thể như vậy bị đoạt mất. Hơn nữa đại ca là con lớn An gia, cũng là hương khói duy nhất, còn muốn dựa vào đại ca làm rạng rỡ tổ tông, đại ca ở rể, kia An gia làm sao bây giờ? Không được, tuyệt đối không thể để đại ca ở rể. Nhất thời nóng lòng bất chấp tất cả nói, “Cha, Đại ca không thể ở rể Trương gia, nói đùa gì vậy, ở rể không phải tương đương đem đại ca gả đi ra ngoài, đại ca là con trai lớn An gia a, làm sao có thể ở rể đây. Phải báo ơn cũng không thể đem con trai lớn đưa cho người khác a, hơn nữa... hơn nữa... An gia cũng không phải chỉ có một đứa con trai, ta cũng là một phần của An gia, là cháu nội gia gia, ta cũng có thể ở rể Trương  gia, dù sao ta chỉ là một tên con nhà giàu, “Gả” đi ra ngoài còn có thể giúp trong nhà giảm bớt chi tiêu, ta ở rể đối với An gia chúng ta chỉ có lời không có lỗ.”

An Hữu Trân vừa nói xong lập tức tất cả mọi người đều nhìn đến. An Nhân Võ nghe lời An Hữu Trân nói trong ánh mắt liền hiện lên tia hy vọng, bất quá lập tức tan vỡ, An Hữu Trân đứa nhỏ này, không học vấn cũng không nghề nghiệp, chỉ biết sống phóng túng, Trương gia là Dương Châu thủ phủ, Trương gia tiểu thư Trương Nguyên Ánh nổi danh tài nữ, An Hữu Trân sao có thế xứng với tiểu thư nhà người ta đây.

Chỉ có lão thái quân nghe An Hữu Trân nói xong liền kích động đứng lên, “Không được, tuyệt đối không được! Trân nhi không thể ở rể Trương gia. Trân nhi, không cho phép hồ nháo.”

An Nhân Võ cùng An Nghĩa Kiện bị bộ dáng kích động của lão thái quân làm cho khó hiểu. Mặc dù không nghĩ đến chuyện cho An Hữu Trân ở rể, nhưng lão thái quân phản ứng quá cũng quá kịch liệt đi.

An Hữu Trân biết bà nội mình lo lắng cái gì, “Bà nội..”

“Không được, nói cái gì cũng không được! Trân nhi, Bà nội không cho phép ngươi làm chuyện điên rồ!”

“Bà nội!” An Hữu Trân nhìn bà nội phản đối mãnh liệt, cũng có chút nóng nảy.

“Việc này trước cứ như vậy đi, lão thái bà ta mệt mỏi rồi, hôm nào hẵng nói...” Lão thái quân không nhìn An Hữu Trân, xoay người rời đi.

Nhìn thấy bà nội rời đi, An Hữu Trân kiên quyết giữ ý định của chính mình, tuyệt đối không thể để cho con trai lớn duy nhất của An gia ở rể, không thể để cho cha cùng bà nội sống thẹn với liệt tổ liệt tông. Đối với cha mình cùng đại ca nói, “Cha, đại ca, Trân nhi quyết định ở rể Trương gia, như vậy cha có thể cùng gia gia ăn nói, đại ca cũng không cần đau khổ. Yên tâm, là Trân nhi tự nguyện ở rể, bên kia ta sẽ thuyết phục bà nội.”

“Nhị đệ...” An Nghĩa Kiện bị lời nói của An Hữu Trân làm cho cảm động, “Đại ca thực xin lỗi ngươi!”

“Không được, Trân nhi, Trương gia tiểu thư là tài nữ nổi danh, ngươi....”

“Cha, người muốn nói Trân nhi không xứng với tiểu thư người ta, làm cho An gia mất mặt a...” An Hữu Trân bĩu môi nói, “Chẳng lẽ người muốn đem trách nhiệm nặng nề làm rạng rỡ tổ tông ném cho ta, ta không có bản lĩnh đó a, nhưng đối phó với phụ nữ chính là bản lãnh của Trân nhi đây. Nếu sau này người đem An gia cho ta, khả năng không lâu sau sẽ đại bại, chỉ có đại ca có năng lực đem An gia rạng rỡ a.”

An Nhân Võ nghe An Hữu Trân nói xong, không phải là không có đạo lý, nếu thật đem An gia giao cho An Hữu Trân, nói không chừng liền bại, kia mình còn thể diện gì để gặp liệt tổ liệt tông An gia a...

“Nhị đệ...” An Nghĩa Kiện nghe thấy An Hữu Trân tự nói bản thân chính mình vô dụng như thế có chút bất mãn.

“Yên tâm, đại ca, trọng trách nặng như vậy đương nhiên giao cho ngươi. Nhị đệ ngươi bản lãnh khác không có, chỉ có đối phó nữ nhân ta đây dư dả, nếu không sao ta có thể làm con nhà giàu đứng đầu đây. Tốt lắm, cứ như vậy đi. Ta đi trước, phải làm công tác tư tưởng với bà nội.”

---------

“Bà nội!” An Hữu Trân đi vào gian phòng của lão thái quân, “bà nội hãy mở cửa, Trân nhi biết rõ bà nội còn chưa ngủ.”

“......”

An Hữu Trân biết bà nội không chịu gặp mình, liền dùng khổ nhục kế, “Bà nội, bên ngoài lạnh lắm a, Trân nhi chỉ mặc một bộ y phục, bà nội, người cho Trân nhi vào đi...”

Quả nhiên lão thái quân vừa nghe bảo bối Tôn nhi của mình ở bên ngoài lạnh liền mở cửa.

“Hì hì, Trân nhi biết bà nội đau lòng ta.”

“Trân nhi, bà nội sẽ không đáp ứng.” Lão thái quân sợ An Hữu Trân đến vì chuyện ở rể cho nên nói ra trước.

“Bà nội... Trân nhi biết rõ bà nội lo lắng cái gì, bà nội là sợ thân phận nữ nhi của Trân nhi bị lộ có phải hay không?”

“Đúng, bà nội lo lắng cái này, nhưng bà nội lo lắng hơn là Trân nhi như vậy ở rể vậy hạnh phúc sau này của Trân nhi xem như xong rồi. Trân nhi trở thành nam nhân mười tám năm đã làm cho bà nội rất áy náy, nếu đến chung thân hạnh phúc cũng bị đoạt mất, bà nội sẽ...” Lão thái quân không nói được nữa, nghĩ tới cuộc sống sau này của An Hữu Trân lệ liền rơi xuống.

“Bà nội...” An Hữu Trân nhìn bà nội khóc, vội vàng an ủi, “Kỳ thật bà nội không cần áy náy với Trân nhi a. Trân nhi kỳ thật rất thích cách ăn mặc của nam nhi, cũng bởi vì Trân nhi là thân nam nhi, cho nên Trân nhi muốn làm cái gì thì làm cái đó, không hề lo lắng cái này cái kia, Trân nhi sống rất tự tại.”

Lão thái quân nghe An Hữu Trân nói mình sống rất vui vẻ liền kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Đúng vậy a, Trân nhi sống thật sự rất tốt. Hơn nữa bà nội muốn sau này Trân nhi lập gia đình, chỉ sợ có chút khó khăn. Trân nhi ở bên ngoài là nam tử, có nam tử nào lại lấy Trân nhi đây, nếu công khai thân phận kia chính là An gia khi quân chi tội. Hơn nữa a, hiện tại hôn ước kia đã sắp đến hạn, chẳng lẽ bà nội thật sự muốn đem con trai duy nhất của An gia ở rể Trương gia sao? Vậy An gia làm sao bây giờ. Nên biết An gia cũng chỉ có một mình đại ca là nam nhân, huống chi đại ca trong lòng đã có người yêu, ở rể hai người cũng không hạnh phúc, còn nữa bởi vì thân phận nữ nhi mà Trân nhi càng muốn ở rể Trương gia....”

Lão thái quân nghe không rõ lời An Hữu Trân nói.

“Bà nội ngẫm lại a, Trân nhi là thân nữ nhi, đối với Trương gia tiểu thư kia không thể làm ra chuyện gì. Hơn nữa đối với An gia mà nói không có điểm thua thiệt, ngược lại còn có thể báo ân chặn lại miệng dân chúng, không để cho dân chúng nói An gia dựa vào quyền thế không giữ lời hứa, Trân nhi chỉ cần làm cho Trương gia ký từ thư, như vậy Trân nhi cũng khôi phục tự do bản thân, cũng vừa tuân thủ nguyện vọng của gia gia.”

“Trương gia làm sao viết từ thư đây...” Lão thái quân lo lắng nói.

“Bà nội đã quên ngoại hiệu bên ngoài của Trân nhi sao, ta chính là con nhà giàu đứng đầu a, làm cho nữ nhân ghét không phải là chuyện đơn giản sao, chỉ cần làm cho nàng không thể nhịn được nữa mà ký từ thư là được rồi. Trân nhi sẽ bảo hộ chính mình, không để cho người khác phát hiện thân phận chân thật, hơn nữa Trân nhi không phải đã làm nam tử mười tám năm rồi sao, người xem ngay cả Tiểu Mặc cũng không phát hiện thân phận ta, bà nội không nên lo lắng.”

“Có thể....”

“Được rồi, bà nội, sắc trời đã tối, sớm nghỉ ngơi một chút. Trân nhi không quấy rầy bà nội.” An Hữu Trân biết rõ bà nội chưa hoàn toàn đáp ứng cho nên nhất định canh lúc bà nội dao động làm cho cha đi cầu hôn, sự việc xong xuôi thì bà nội cũng sẽ không còn cách phản đối.

----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro