Chương 49: Người xa lạ
Trương Nguyên Ánh xoay người bước nhanh vào phòng, không ai có thể trông thấy được thời điểm nàng xoay người lại mắt liền chảy xuống hai hàng lệ.
Trong đình viện lưu lại An Hữu Trân một mình đứng ngơ ngác, cứ như vậy nhìn bóng lưng gầy gò của Trương Nguyên Ánh, cho đến biến mất khỏi tầm mắt cũng không động, hôm nay khí trời lạnh quá, thật sự lạnh quá, tâm đã hoàn toàn bị đóng băng rồi.
“Cô gia?” Nghiễn nhi lúc mang thức ăn ra nhìn An Hữu Trân đứng bất động, vui mừng hô, “Cô gia thật sự là người sao? Thật tốt quá, người tới tiểu thư có thể cứu rồi, cô gia người mau khuyên nhủ tiểu thư về nhà đi, nếu cứ tiếp tục như vậy tiểu thư sẽ xảy ra chuyện a...”
An Hữu Trân không trả lời Nghiễn nhi, chỉ nhìn thức ăn trong tay Nghiễn nhi lo lắng nói, “Đã trễ thế này tiểu tư nhà ngươi còn chưa ăn cơm sao?”
“Không phải là không ăn, tới nơi này tiểu thư ngoại trừ uống nước buổi sáng còn ăn chút cháo loãng, sau đó liền bắt đầu quét dọn phòng, cái gì cũng không ăn, có lần chút nữa đã ngất xỉu...” Nghiễn nhi đau lòng nói.
An Hữu Trân sau khi nghe xong, tâm liền co rút, che ngực, “Nàng... nàng mấy ngày nay chính là như vậy sao?”
“Có lần buộc tiểu thư ăn, kết quả toàn bộ đều phun ra, tiểu thư không biết bị cái gì kích thích, thần trí không rõ, cô gia, ta van cầu người khuyên nhủ tiểu thư nhà ta đi, nàng nhất định sẽ nghe lời người nói...” Nghiễn nhi khóc nói.
Là ta, đều là ta, là ta đã hại nàng....
An Hữu Trân che lấy trái tim đau nhức, có chút khổ sở xoay người, gian nan bước đi, nàng không có tư cách làm bất cứ gì với Trương Nguyên Ánh.
“Cô gia!” Nghiễn nhi nhìn thấy An Hữu Trân đi vội vàng hô.
“Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi ngày mai sẽ về nhà.” An Hữu Trân khẽ xoay người.
“Thật vậy chăng? Thật tốt...” Nghiễn nhi cười, ngạc nhiên nhìn An Hữu Trân, “Cô gia, người... người tại sao lại khóc?”
“Nơi này gió lớn thổi đau mắt ta, ta phải về trước.” An Hữu Trân nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Vốn là Nghiễn nhi muốn gọi An Hữu Trân lại nhưng nhìn hắn hôm nay có chút kì quái nên không kêu lên, xoay người mang thức ăn vào phòng, nhìn Trương Nguyên Ánh ngồi trên đầu giường xuất thần bất động.
Nghiễn nhi sau khi tiến vào thở cũng không dám thở mạnh, tiểu thư lại là bộ dạng si ngốc đó, cô gia nói có thật hay không ngày mai nàng sẽ trở về a...
Trương Nguyên Ánh nhìn thấy Nghiễn nhi trở lại, cố lộ ra nụ cười bình thường nói, “Nghiễn nhi, mai chúng ta trở về.”
“Tiểu thư là nói thật sao?”
“Ân.”
Nghiễn nhi kích động nhìn bộ dáng đã quay lại bình thường của tiểu thư, nắm lấy tay Trương Nguyên Ánh.
“Thì ra cô gia nói là sự thật.”
Ai ngờ Trương Nguyên Ánh vừa nghe đến hai chữ, “cô gia” này, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh băng, rút tay bị Nghiễn nhi nắm về, lạnh lùng nói, “Về sau ta không muốn nghe tên hắn.”
Thẩm phủ-----
An Hữu Trân không biết bao lâu mới trở lại Trương Phủ, Tiểu Thanh lo lắng đỡ An Hữu Trân ngồi xuống, “Thiếu gia... người...”
“Tiểu Thanh tỷ tỷ, ta không sao, thật sự một chút cũng không sao.” An Hữu Trân nhìn Tiểu Thanh cố cười một cái thật to, “Ta không sao, ngủ một giấc thì tốt rồi, ngủ là tốt rồi.”
An Hữu Trân bước gian nan đến bên giường nằm xuống.
“Thiếu gia....” Tiểu Thanh nhìn An Hữu Trân như vậy thật sự càng lo lắng hơn “Thiếu gia...”
“Ta thật sự không sao, ngủ một giấc sẽ tốt, thật sự.” sau đó nhắm mắt lại.
Tiểu Thanh giúp An Hữu Trân đắp chăn xong, bất đắc dĩ thở dài mới bước ra ngoài đóng kín cửa.
Nếu như đây là một giấc mộng dài thì thật tốt, nàng hy vọng chính mình sẽ mau thức dậy, một giọt nước mắt óng ánh chảy ra từ khóe mắt.
Ngày hôm sau---
Trương Nguyên Ánh trở lại Trương gia.
“Ánh nhi, ngươi rốt cuộc đã trở lại a.” Trương Phú Quý cao hứng nói, “Đi lâu như vậy, gia gia sợ Ánh nhi thích cuộc sống Phật môn đây, nhưng sao ngươi lại gầy như vậy?”
“Ánh nhi làm cho gia gia lo lắng, là lỗi của Ánh nhi.”
“Đứa nhỏ ngốc, gia gia sợ ngươi trong miếu tự ăn không tốt, bây giờ trở về là tốt rồi, nhanh đi gọi phòng bếp chuẩn bị thức ăn Ánh nhi thích. Ngươi xem mới đi vài ngày đã gầy như vậy, sau khi về nhà cần phải bồi bổ nhiều.”
“Vâng, gia gia. Đúng rồi, Ánh nhi từ hôm nay muốn giúp gia gia quản lý gia nghiệp.”
“Ánh nhi thế nào lại hứng thú với việc này?” Trương Phú Quý có chút kỳ quái hỏi.
“Vốn là Ánh nhi phải giúp gia gia quản lý gia nghiệp có phải hay không? Chẳng lẽ gia gia không muốn cho Ánh nhi tiếp nhận?”
“Làm sao như vậy a, gia gia thật sự cầu còn không được, trước kia Ánh nhi đối với việc này không hứng thú, cho nên gia gia không nhắc đến, hiện tại Ánh nhi đã muốn như vậy đương nhiên gia gia rất cao hứng, có hay không gọi Trân nhi a, hắn cũng phải học tập một chút.”
Trương Nguyên Ánh nghe xong miễn cưỡng cười cười, “Không cần, Ánh nhi một người có thể.”
“Ánh nhi là muốn cho Trân nhi tiêu dao mấy ngày đây, ha ha ha... Gia gia hiểu.”
Trương Nguyên Ánh không phản bác lời Trương Phú Quý, “Kia kể từ hôm nay Ánh nhi liền hướng gia gia học quản lý gia nghiệp.”
Trương Nguyên Ánh sau khi trở lại bắt đầu ngày đêm học tập quản lý gia nghiệp Trương gia, không cùng An Hữu Trân gặp mặt, mà An Hữu Trân cũng không dám xuất hiện trước mặt Trương, chỉ đành mỗi ngày sáng cùng tối canh giữ trước cửa sổ nhìn Trương Nguyên Ánh ra ngoài rồi trở về phòng.
Hai người lúc vô tình gặp nhau, Trương Nguyên Ánh cũng xem An Hữu Trân như ngươi xa lạ lướt qua nhau...
Mỗi lần chứng kiến Trương Nguyên Ánh đem mình làm người xa lạ, tâm An Hữu Trân liền một hồi khó chịu, lần nào cũng là chính mình đứng nhìn bóng dáng nàng đến lúc khuất khỏi tầm mắt. Kết thúc thật rồi...
Chỉ là nhìn thấy Trương Nguyên Ánh ngủ trễ dậy sớm làm cho An Hữu Trân lo lắng thân thể Trương Nguyên Ánh, mỗi ngày đều phân phó phòng bếp mang thuốc bổ đến gian phòng nàng, nhưng sẽ nói là Trương Phú Quý phân phó.
Nhìn Trương Nguyên Ánh gặp khó khăn nhíu chặt lông mày, An Hữu Trân cũng lo lắng, Trương Nguyên Ánh ngày càng gầy gò, An Hữu Trân liền đến phòng bếp xem xét ba bữa một ngày, còn ra ngoài mua điểm tâm nàng thích ăn, thừa lúc Trương Nguyên Ánh không có ở đó sẽ len lén đặt trên bàn.
Hay là lúc nào nhịn không được nhớ nàng, sẽ chăm chú ngồi tại cửa sổ nhìn nàng.
Để xuống mọi thứ không hề dễ dàng....
Cuộc sống ngày từng ngày qua, hai người giống như trở lại cuộc sống trước khi không quen biết nhau.
Trương Nguyên Ánh ngày đêm nghiên cứu sổ sách, An Hữu Trân ngày đêm ra vào thanh lâu giải sầu.
Không một ai biết, các nàng liều mạng làm chuyện của mình để không phân tâm nghĩ đến chuyện khác, nhất là nghĩ đến người kia. Một bên liều mạng quá chén để làm cho chính mình không nghĩ đến chuyện thương tâm, một bên làm cho mình không nghĩ đến đối phương.
Chỉ là tâm vô cùng trống rỗng, làm cho mình bận rộn cũng không thể bớt khổ sở.
Nghiễn nhi nhìn thấy tiểu thư bình thường vẫn ôn hòa nhưng mỗi khi nhắc đến An Hữu Trân sẽ biến thành lạnh như băng, hỏi Tiểu Thanh tỷ tỷ chuyện gì đã xảy ra, tiểu thư cùng cô gia có phải hay không đã cãi nhau, Tiểu Thanh tỷ tỷ mỗi lần cũng chỉ là bất đắc dĩ thở dài.
Một thời gian sau----
“Cái gì? Ánh nhi ngươi muốn đi Cảnh Tú thành?”
“Đúng vậy, gia gia, Ánh nhi muốn đi Cảnh Tú thành thị sát một phen.”
“Nhưng Dương Châu cách Cảnh Tú thành hơn nửa tháng đi đường, hơn nữa còn là thủy lộ, gần đây thời tiết thất thường, gia gia lo lắng Ánh nhi....”
“Gia gia, chỉ là mấy ngày nay gió lớn mà thôi, gia gia không cần lo lắng cho Ánh nhi, Ánh nhi có thể tự bảo hộ chính mình.” Trương Nguyên Ánh kiên định nói.
Trương Phú Quý nhìn Trương Nguyên Ánh kiên trì như vậy cũng không nói gì nữa, “Có muốn hay không gọi Trân nhi đi cùng ngươi...”
“Không cần!”
Kể từ sau khi Ánh nhi đi miếu tự trở lại, Trương Phú Quý phát hiện cháu gái bảo bối của hắn mặc dù là nụ cười cùng giọng nói vẫn như trước ôn hòa nhưng nay lại có vẻ lạnh lùng, hơn nữa cùng Trân nhi giống như... "Vậy cũng tốt, Ánh nhi cẩn thận một chút.”
Trương Nguyên Ánh từ gian phòng Trương Phú Quý đi ra, trở về phòng của mình gọi Nghiễn nhi tới, “Nghiễn nhi qua hai ngày nữa ta sẽ đi Cảnh Tú Thành, ngươi không cần đi theo ta, ngươi mau đem cái này giao cho Tấn công tử.”
“A? Tiểu thư... này...” Nghiễn nhi cầm lấy phong thư hoài nghi chính mình có phải nghe lầm hay không, tiểu thư nói là...Tấn công tử?
“Giao cho Tấn Thế Hiền, nhanh đi.”
“Nha...” Nghiễn nhi cầm lấy phong thư ra khỏi gian phòng, tại sao có thể như vậy, tiểu thư rõ ràng thích cô gia a, như thế nào lại viết thư cho Tấn công tử. Nhất định là tự mình nghĩ sai lệch, dùng tính tình của tiểu thư sẽ không như vậy. Nghiễn nhi tò mò mở phong thư ra nhìn, ai ngờ nhìn liền giật mình, tiểu thư là muốn mời Tấn Thế Hiền cùng nàng đi Cảnh Tú thành.
-----------
“Thiếu gia, thiếu gia đừng uống nữa, đã xảy ra chuyện...” Tiểu Thanh nghe Nghiễn nhi báo cho nàng xong vội vàng chạy đến thanh lâu tìm An Hữu Trân.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Thiếu phu nhân nàng ngày mai sẽ đi Cảnh Tú Thành.”
“Nha...” An Hữu Trân sau khi nghe xong tiếp tục uống rượu.
Tiểu Thanh gặp An Hữu Trân như vậy, liền đoạt cái ly, “Chuyến đi này chính là hơn mười ngày nửa tháng a, hơn nữa thiếu phu nhân còn muốn mời Tấn Thế Hiền cùng nàng đi...”
An Hữu Trân nghe xong thân thể chấn động, đoạt lấy cái ly từ tay Tiểu Thanh liều mạng uống.
“Thiếu gia, người chẳng lẽ không lo lắng sao? Người nhanh đi ngăn cản a.” Tiểu Thanh hét lớn.
“Ta ngăn cản có hữu dụng không? Huống chi ta tư cách gì cũng không có, cái gì cũng không xứng, hoàn toàn không thể ngăn cản nàng...” An Hữu Trân mạnh mẽ uống cạn một hơi, đối với một hàng cô nương nói, “Hôm nay ai chọc cười bổn thiếu gia, bổn thiếu gia liền thưởng một trăm lượng.”
Một đám nữ tử nghe thấy thế vội vàng ùa lên...
Tiểu Thanh tức giận giậm chân bỏ đi.
--------
Ánh trăng chiếu trên mặt đất, khắp nơi đều là tiếng dế mèn kêu thê lương bi ai.
An Hữu Trân từ thanh lâu trở về cùng Trương Nguyên Ánh gặp thoáng qua....
“Chờ một chút.” An Hữu Trân bị Trương Nguyên Ánh xem là không khí rất ủy khuất.
“Có chuyện gì không, An thế tử?” Trương Nguyên Ánh không quay đầu lại bình tĩnh nói.
“Ta....”
“Nếu không có chuyện gì, Trương Nguyên Ánh xin đi trước.”
“Nghe nói ngày mai ngươi đi Cảnh Tú Thành?” An Hữu Trân gặp Trương Nguyên Ánh phải đi có chút vội vàng nói.
Trương Nguyên Ánh không xoay người, cũng không trả lời An Hữu Trân.
“Có thể không đi được không?” An Hữu Trân nhỏ giọng hỏi, có vài phần ủy khuất cùng vài phần cầu khẩn.
“An Thế tử là đang nói đùa?” vẫn không xoay người nhìn An Hữu Trân.
“Vậy... ngươi đi bên kia săn sóc mình thật tốt, đừng thức muộn, buổi sáng phải ăn đầy đủ, buổi trưa cùng chiều phải ăn thật nhiều, không nên nhìn sổ sách đến quên ăn cơm, buổi tối....”
Trương Nguyên Ánh không nghe nổi nữa, nghe An Hữu Trân nói vốn tâm tình cố gắng bình tâm hiện tại có chút bối rối, “Ta có thể bảo hộ tốt chính mình, không cần An thế tử lao lực, chúng ta chẳng qua là khế ước vợ chồng một năm mà thôi.”
An Hữu Trân thân thể chấn động, nàng như thế nào đã quên một năm kia, đã nói không can thiệp vào chuyện đối phương, một năm sau cả hai đều tự viết từ thư, hôm nay nàng ngay cả tư cách quan tâm người kia cũng không có đi.
“Ta còn có việc, không quấy rầy An thế tử nữa.” nàng sợ hãi, nàng lo lắng còn đối mặt với người kia nữa nàng sẽ mềm lòng, An Hữu Trân nói mỗi một câu chính là từng điểm từng điểm làm tan rã lý trí nàng.
Nhìn Trương Nguyên Ánh nói cũng không muốn nói với nàng, An Hữu Trân vô lực cúi đầu, xoa xoa đôi mắt đã chảy hai hàng lệ, nàng chỉ là muốn nói vài câu mà thôi, điều này cũng không được sao? Chúng ta đã trở thành xa lạ như vậy sao?
---------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro