Chương 45: Áy náy yêu
An Hữu Trân nhìn thấy Tiểu Thanh nhíu chặt mày trầm mặc không nói, còn có mấy ngày nay Tiểu Thanh tỷ không được nghỉ ngơi tốt, liền đối với Tiểu Thanh áy náy nói, “Tiểu Thanh tỷ tỷ, thực xin lỗi, ta hôn mê mấy ngày nay Tiểu Thanh tỷ tỷ nhất định rất vất vả.”
“Thiếu gia, đây là bổn phận của Tiểu Thanh.”
“Bởi vì có Tiểu Thanh tỷ tỷ ta mới có thể an tâm như thế, cho nên chuyện này Tiểu Thanh tỷ tỷ không nên lo lắng có được hay không, để cho ta tùy hứng lần này đi...” An Hữu Trân chân thành nói.
Tiểu Thanh cắn môi nhìn An Hữu Trân, “Hy vọng thiếu gia chớ làm tổn thương thiếu phu nhân.”
An Hữu Trân biết rõ Tiểu Thanh chỉ cái gì, khóe miệng cười khổ một cái, “Ta biết rõ.”
“Kia thiếu gia nghỉ ngơi đi, Tiểu Thanh sẽ không quấy rầy.”
“Ân, Tiểu Thanh tỷ tỷ cũng mau đi nghỉ ngơi a.”
Tiểu Thanh đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình An Hữu Trân. An Hữu Trân nằm trên giường, nghĩ tới Trương Nguyên Ánh cùng mình từng chút, Trương Nguyên Ánh yêu chính là nàng giả tạo, nàng trong thân phận nam nhi, nếu biết nàng chính là một nữ nhân sẽ thế nào đây? An Hữu Trân nghĩ cũng không muốn nghĩ đến, trước hết như vậy đi, mặc dù biết hạnh phúc duy trì không đươc bao lâu, mặc dù biết hạnh phúc này chính là lừa gạt, hạnh phúc này nhất định không có kết quả, nhưng là... để cho nàng ích kỷ hưởng thụ một lần này thôi, sau đó sẽ buông tay.
Vừa nghĩ đến sau này cùng Trương Nguyên Ánh buông tay, tâm An Hữu Trân liền co rúc, một giọt nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra theo khóe miệng thấm ướt gối đầu.
“Quần áo lụa là...” Trương Nguyên Ánh sau khi tại phòng gia gia về lo lắng cho An Hữu Trân liền đi đến.
An Hữu Trân nghe thanh âm Trương Nguyên Ánh vội vàng dụi dụi đôi mắt.
“Cẩn thận...” Trương Nguyên Ánh gặp An Hữu Trân muốn đứng lên, vội vàng tiến lên cẩn thận đỡ An Hữu Trân ngồi dậy.
An Hữu Trân kéo một nụ cười, “Đã trở lại a, gia gia không việc gì chứ?”
“Ân, gia gia uống thuốc xong đã ngủ.”
“Làm cho gia gia lo lắng ta thật sự băn khoăn.”
“Đừng nói như vậy, ta cũng có trách nhiệm, bất quá đại phu nói gia gia không có việc gì, chỉ cần mỗi ngày uống đủ ba lần thuốc có thể giảm bệnh tình.”
“A, gia gia mỗi ngày phải uống ba lần thuốc a, thật sự vất vả.” chính mình nghe thấy thuốc đã cảm thấy đủ khổ rồi, lại muốn mỗi ngày uống ba lần.
“Đúng vậy, gia gia còn phải uống đầy đủ, chỉ có ngươi là dám lừa gạt ta.” Trương Nguyên Ánh cáu giận nói.
“Lừa gạt?” đương lúc Trương Nguyên Ánh nói đến lừa gạt, trong lòng An Hữu Trân lập tức nhảy vọt, “Ta... ta ở đâu lừa ngươi...”
“Còn nói không gạt ta, ngươi xem, muốn ngươi uống thuốc cũng không uống xong.” Trương Nguyên Ánh mang chén thuốc đến bên cạnh An Hữu Trân.
Thì ra nàng nói chính là cái này, An Hữu Trân nhẹ thở phào, nhìn trong chén thuốc đen như mực, có có chút nhăn nhó nói, “Liền thực đắng a...”
“Thuốc nhất định phải uống xong.” không cho phép An Hữu Trân cự tuyệt, cầm lấy muỗng định uy An Hữu Trân.
An Hữu Trân đối với tư thế thân mật thế này, lập tức có chút lúng túng, “Ta... ta sẽ tự uống.”
An Hữu Trân không dám nhìn vào mắt Trương Nguyên Ánh, tiếp nhân chén thuốc trong tay nàng, uống một hớp đến cặn bã đều không còn.
Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân uống xong thuốc liền nói, “Sắc trời không còn sớm, ngươi còn thương tích trong người, sớm chút nghỉ ngơi, ta đi trước.”
“Đây là gian phòng của ngươi, ngươi đi đâu ngủ?” An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh đi vội vàng nói.
“Ngươi yên tâm, ta có chỗ ngủ.”
Đúng vậy, đây là nhà nàng, làm sao có thể không có chỗ ngủ, An Hữu Trân không nói gì nữa.
“Ta đi đây, ngươi sớm đi ngủ.” Trương Nguyên Ánh đối với An Hữu Trân cười ôn nhu sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài, chỉ là nụ cười kia có chút miễn cưỡng.
(mún ngủ chung thì nói một tiếng=))))
Mấy ngày kế tiếp Trương Nguyên Ánh đều cẩn thận săn sóc An Hữu Trân, ngày ngày hầm canh gà cho An Hữu Trân uống, muốn đem An Hữu Trân bổ máu đến phun ra ngoài.
“Quần áo lụa là, ăn canh.”
“Lại ăn canh gà a...” An Hữu Trân có chút đau khổ, mặc dù nói nàng không ghét canh gà, nhưng là ngày ngày đều ăn canh gà thật sự có chút ngán a...
Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân có chút không muốn uống, buông chén xuống, mặt trầm xuống.
“Làm sao vậy?” An Hữu Trân nghi hoặc nhìn Trương Nguyên Ánh.
“Có phải hay không ta nấu súp không ngon?” Trương Nguyên Ánh nhíu chặt đôi mi thanh tú, tựa hồ có chút khổ sở.
“Không phải a, tất nhiên là không phải.” An Hữu Trân vội vàng xua tay, “Ta không hề có ý này, súp ngươi nấu rất ngon a.”
Hiển nhiên Trương Nguyên Ánh không tin, An Hữu Trân vì muốn chứng minh liền vội vàng bưng súp lên húp, bất chấp có nóng hay không.
“Ngươi sẽ bị phỏng...” Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân như vậy lo lắng nói.
Quả nhiên, sau khi An Hữu Trân uống xong, để chén xuống học con chó nhỏ đưa chiếc lưỡi nhỏ ra ngoài, lấy tay quạt quạt, thật là bỏng chết nàng, có bỏng đến như vậy cũng không quên nói, “Thật sự, thật sự, ta nói súp ngươi nấu ngon nhất trên đời.”
“Ba hoa...” Trương Nguyên Ánh bĩu môi cười một tiếng, “Cho dù muốn chứng minh cho ta xem cũng không cần bất chấp như vậy uống a.” Trương Nguyên Ánh xuất khăn tay thay An Hữu Trân lau miệng.
An Hữu Trân đùa giỡn nói, “Không sao, ha ha, súp thật dễ uống a."
Trương Nguyên Ánh cười ôn nhu, “Nếu thật sự ngon như vậy, ta sẽ nấu cho ngươi uống cả đời.”
Cả đời, cả đời sao.... nàng thế nhưng nói cùng mình cả đời, nếu có thể như vậy hạnh phúc thì thật tốt biết bao, chỉ là hạnh phúc này chỉ là lừa gạt, không thể lâu dài, hiện tại có bao nhiêu hạnh phúc thì sau này sẽ có bấy nhiêu thống khổ a...
“Quần áo lụa là, ngươi thấy thế nào?” Trương Nguyên Ánh nhìn An Hữu Trân hỏi.
Nhìn đôi mắt trong veo kia, mũi An Hữu Trân có chút mỏi nhừ, cố nén nước mắt, kéo ra một nụ cười, “Hảo.”
“Chúng ta quyết định như vậy a.” Trương Nguyên Ánh trêu ghẹo nói.
“Thiếu gia.” Tiểu Thanh cầm lấy thuốc mỡ gõ cửa phòng, “Thiếu gia, người nên thoa thuốc.”
An Hữu Trân nhìn Tiểu Thanh rồi lại nhìn Trương Nguyên Ánh.
“Muốn ta ra ngoài phải không?”
An Hữu Trân không nói gì, chỉ khẽ cúi đầu.
“Được rồi.” trong giọng nói Trương Nguyên Ánh có chút thất vọng, nhưng vẫn nói ra, “Ta đi đến phòng bếp giúp ngươi chuẩn bị điểm tâm, sau đó tại đình viện chờ ngươi.”
An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh đi ra ngoài sau đó đóng cửa cẩn thận, không nhịn được nữa liền rơi lệ.
“Thiếu gia....” Tiểu Thanh nhìn thấy An Hữu Trân khóc, có chút bận tâm.
“Tiểu Thanh tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Ta yêu nàng, ta thật sự đã yêu nàng, ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Ân? Thiếu... thiếu gia vừa nói cái gì a? “Thiếu gia... người... nhưng là người...”
“Ta biết rõ ta cùng nàng không thể nào, ta cũng biết nàng yêu chính là ta giả tạo, nhưng ta không khống chế nổi lòng mình, càng đến gần nàng, ta càng lún sâu, vốn là ta chỉ muốn len lén yêu nàng cùng hưởng thụ hạnh phúc này một chút, sau đó liền dứt ra, lại không nghĩ chính mình càng lúc càng sâu, sâu đến không thể tự thoát ra được, Tiểu Thanh tỷ tỷ, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nên làm cái gì a...”
“Thiếu gia...” nhìn thấy An Hữu Trân khóc thương tâm như vậy, Tiểu Thanh cũng không biết phải nói cái gì, chỉ có thể sâu kín thở dài, an ủi An Hữu Trân, nàng yêu thật sự rất thống khổ...
-------
Một vòng trăng sáng treo đầu cành.
An Hữu Trân sau khi thượng dược, mở cửa trông thấy Trương Nguyên Ánh đứng trong đình viện thưởng nguyệt.
Trương Nguyên Ánh nhìn thấy An Hữu Trân đến liền nói, “Đã thượng dược xong sao?”
An Hữu Trân gật đầu nhẹ, đứng bên cạnh Trương Nguyên Ánh, hai người cùng yên tĩnh...
“Quần áo lụa là, ngươi biết không, có đôi khi ta cảm giác ngươi tựa như bầu trời kia, rõ ràng cách ta rất gần, cho rằng đưa tay có thể chạm đến, nhưng thực tế lại cách ta rất xa, rất xa...” Trương Nguyên Ánh không nhìn An Hữu Trân, mắt vẫn giữ trên mảnh trăng sáng kia.
An Hữu Trân nghe Trương Nguyên Ánh nói, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại nghẹn tại yết hầu, cái gì cũng không nói được.
“Vốn ta cho là ta có thể thấy rõ ngươi, đi vào trong lòng ngươi, nhưng lại phát hiện ngươi có rất nhiều chuyện ta không thể hiểu được, ngươi tựa như mê cung làm ta đoán không ra, để ta cảm thấy ta chỉ là một ngoại nhân.”
“Ta....”
“Ta chỉ nói đùa một chút thôi, đừng coi là thật.” Trương Nguyên Ánh khẽ mỉm cười, “Ta tin tưởng một ngày nào đó, quần áo lụa là, ngươi sẽ nói cho ta biết, phải không?”
An Hữu Trân cắn cắn môi, nhìn Trương Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh cũng lẳng lặng nhìn An Hữu Trân, chờ An Hữu Trân trả lời.
“Có một ngày, ta sẽ nói cho ngươi biết mọi chuyện...”
Nghe An Hữu Trân nói như vậy Trương Nguyên Ánh lộ ra nụ cười, kéo cánh tay An Hữu Trân nghiêng thân thể tựa vào lòng An Hữu Trân.
Chỉ là ngày nào đó, ta không biết là lúc nào, ngươi sau khi biết, còn có thế giống bây giờ ở bên cạnh ta sao? An Hữu Trân có chút thống khổ nhắm mắt lại, ôm chặt người trong lòng.
----------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro