Chương 44: Hôn nhẹ
“Không được đụng đến nàng, van cầu các ngươi không được đụng đến nàng...” An Hữu Trân nắm chặt hai tay nói.
“Ngươi nói cái gì?” Chu Đang Thịnh dẫm lên lưng An Hữu Trân nói, “Ngươi cầu xin ta?”
“Đúng, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi không nên đụng nàng...” An Hữu Trân cố nhịn sự tức giận cầu xin Chu Đang Thịnh.
“Ha ha ha ha!” Chu Đang Thịnh sau khi nghe xong cười ha hả, “Nghe một chút, các ngươi nghe con nhà giàu nhất danh An Hữu Trân cầu xin ta a, hiện tại An gia nhị công tử cao cao tại thượng ăn nói khép nép cầu xin ta a, Ha ha ha ha, ta liền cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi quỳ xuống hướng ta cầu xin tha thứ, ta tạm thời sẽ buông tha tiểu nương tử...” Chu Đang Thịnh dùng lực dẫm lên lưng An Hữu Trân.
“Không cần phải, An Hữu Trân, ngươi không thể quỳ xuống trước mặt tên tiểu nhân này.” Trương Nguyên Ánh hô.
An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh quần áo có chút không ngay ngắn, Mặc Ngôn làm sao còn chưa tới a...
“Như thế nào, không muốn a? Người đâu mau đến hầu hạ tiểu nương tử...”
“Không... ta quỳ.” An Hữu Trân vội vàng nói.
“Không được, không được....” Trương Nguyên Ánh lắc đầu khóc rống.
An Hữu Trân nắm chặt quả đấm, nghiến răng nghiến lợi có chút thống khổ đứng lên.
Phanh---- An Hữu Trân quỳ xuống, “Cầu xin ngươi.”
“Ha ha ha ha ha....” bốn phía quanh quẩn vùng ngoại ô đều vang lên âm thanh Chu Đang Thịnh cười đắc ý.
“An Hữu Trân, An Hữu Trân...” Trương Nguyên Ánh lệ rơi đầy mặt.
Đột nhiên một bóng người từ không trung bay tới hướng Chu Đang Thịnh đâm đến, binh binh bang tiếng binh khí giao hòa, Chu Đang Thịnh sợ hãi lui về phía sau.
“Tiểu Mặc...” An Hữu Trân nhìn thấy Mặc Ngôn đến vô cùng vui mừng.
Mặc Ngôn thuận thế đem Trương Nguyên Ánh đến bên cạnh An Hữu Trân, giải quyết những tên xung quanh.
“Là tên cẩu nô tài ngươi, đến a, toàn bộ đến cho ta.” Chu Đang Thịnh ánh mắt bốc hỏa, hắn không thể quên được cẩu nô tài này từng đá hắn một cước.
“Thiếu gia, người trước mang thiếu phu nhân đi đi.” Mặc Ngôn vừa đánh nhau vừa che chở cho An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh.
“Hảo.” An Hữu Trân ôm lấy Trương Nguyên Ánh vào trong lòng, từ từ di động theo Mặc Ngôn, tìm cơ hội lao ra.
Địch quá nhiều, Mặc Ngôn mở một đường máu, An Hữu Trân kéo Trương Nguyên Ánh lên ngựa. Nhìn thấy hai người đã lên ngựa an toàn, Mặc Ngôn một đao đâm cổ hắc mã, “Khàn-----” hắc mã bị đâm hí lớn một tiếng, liều mạng chạy. Vốn rất nhiều tên ngăn cản trên đường đã bị hắc mã đạp chết, sợ hãi tất cả vội vàng tránh đi giúp An Hữu Trân có đường đào tẩu.
“Khốn kiếp, đuổi theo a, mau đuổi theo cho ta...” Chu Đang Thịnh nhìn thấy An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh chạy thoát, la lớn, “Tứ đại quỷ quái, đi ra cho lão tử.” lập tức trong rừng cây nhảy ra bốn cao thủ.
Mặc Ngôn thấy thế liền dùng khinh công bay lên, ngăn trở bốn người quyết đấu. Cùng bốn cao thủ quyết đấu Mặc Ngôn cũng bị đả thương nhưng vẫn liên tục kiên trì.
Lúc này từ đằng xa vang lên từng đợt vó ngựa....
Phanh--- bầu trời nở rộ pháo hoa.
Lập tức Chu Đang Thịnh cùng thuộc hạ sắc mặt đại biến, “Thiếu gia, chúng ta phải nhanh đi, chủ tử đã tới, hơn nữa quan binh cũng mau đến...” một thuộc hạ nói.
“Hảo, mau đi thôi.” Chu Đang Thịnh sợ hãi vội vàng trốn, tứ đại quỷ quái cùng thuộc hạ chạy trốn.
“Mặc Ngôn, ngươi bị thương.” Tiểu Thanh mang theo quan binh đến nhìn thấy Mặc Ngôn bị thương, tức giận nói, “Mau đuổi theo!”
“Đừng đuổi theo, tìm thiếu gia quan trọng hơn...”
“Thiếu gia cùng thiếu phu nhân, các nàng...?”
“Mau, các nàng ngồi trên liệt mã, chúng ta mau đuổi theo...”
Hắc mã bị đâm, hoàn toàn mất bản tính, liều lĩnh điên cuồng chạy, thật giống như chạy như vậy mới giảm bớt đau đớn trên thân thể.
Vốn là An Hữu Trân đang bị thương căn bản là không thể kiềm dây cương lâu hơn, huống chi trong lòng còn có Trương Nguyên Ánh không biết cưỡi ngựa, dùng hết sức che chở phòng ngừa nàng bị thương.
Không biết là điên cuồng chạy bao lâu, miệng vết thương trên người An Hữu Trân vận động đến nứt ra càng sâu, chảy rất nhiều máu thấm ướt quần áo, lúc đi ngang qua một bãi cỏ xanh mướt rốt cục An Hữu Trân không chịu nổi nữa, ôm lấy Trương Nguyên Ánh ngã xuống.
“A....”
Vừa vặn xuống một cái dốc, An Hữu Trân che chở Trương Nguyên Ánh tránh nàng bị thương. Trương Nguyên Ánh ngã trên người An Hữu Trân, động đến miệng vết thương.
“A.....” An Hữu Trân thống khổ kêu một tiếng.
Trương Nguyên Ánh nghe thấy âm thanh thống khổ của An Hữu Trân vội vàng bò dậy, cầm lấy tay An Hữu Trân, trên tay đều là vết máu, đồng tử phóng đại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn An Hữu Trân sắc mặt tái nhợt không có chút máu, thanh âm nghẹn ngào, “Quần áo lụa là... ngươi....ngươi chảy thật nhiều máu... thật nhiều máu....” Nàng muốn giúp An Hữu Trân che lấy miệng vết thương nhưng nhìn khắp nơi đều là vết thương không biết che ở đâu, hoàn toàn rối loạn, “Làm sao bây giờ... ta... ta phải làm sao bây giờ...”
“Ta không có việc gì...” thanh âm suy yếu của An Hữu Trân truyền đến.
“Nếu không vì cứu ta ngươi cũng sẽ không bị thương, làm sao bây giờ... Thật nhiều máu, ta phải làm sao bây giờ...” Trương Nguyên Ánh khóc đến khàn giọng, khuôn mặt tràn đầy nước mắt.
“Đừng khóc, ngươi không làm gì sai, hắn vốn đối với ta ghen ghét.” bởi vì mất máu quá nhiều, An Hữu Trân đã không còn khí lực, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi Trương Nguyên Ánh, “Ngươi lại khóc ta liền bị nước mắt làm cho chết đuối a...” An Hữu Trân nâng tay lau vết máu ở khóe miệng.
Nguyên lai định dùng lời nói đùa lôi kéo sự chú ý của Trương Nguyên Ánh, lại không nghĩ Trương Nguyên Ánh sau khi nghe xong càng khóc nhiều hơn.
An Hữu Trân đành khẽ ngồi dậy, lau nhè nhẹ nước mắt Trương Nguyên Ánh, nhưng càng lau nước mắt kia càng nhiều, An Hữu Trân không còn cách nào khác...
“Ngô...”
Rốt cuộc đã ngừng lại, An Hữu Trân định thần lại, liền cảm giác tim mình đập rất nhanh, ách, ta đã làm cái gì a? An Hữu Trân rời khỏi môi Trương Nguyên Ánh, nhìn Trương Nguyên Ánh thân thể cứng ngắc không nhúc nhích đang sững sờ nhìn mình.
Đột nhiên hôn môi, đôi mắt tràn ngập nước của Trương Nguyên Ánh trợn to, trên mặt vẫn còn tia nước mắt, sững sờ tại chỗ. Hô hấp của hai người quẩn quanh một chỗ, nhiệt độ dần dần lên cao.
Nhìn Trương Nguyên Ánh như thế làm người ta thương tiếc động nhân, đôi môi trắng mịn kia, vừa rồi lành lạnh thật thích, thật mềm, An Hữu Trân nhất thời bị mê hoặc, từng bước dò xét tiến lên muốn lần nữa hôn lên đôi môi trước mắt. Trương Nguyên Ánh có chút sợ hãi lui về phía sau, An Hữu Trân lần nữa thử tiến đến, Trương Nguyên Ánh cũng không lui về sau nữa cùng An Hữu Trân môi chạm môi.
Nhẹ nhàng, rất nhẹ hôn lên đôi môi mềm mại kia, môi nàng thật mềm, thật ngọt...
Bị An Hữu Trân hôn ôn nhu như thế, một khắc kia toàn thân Trương Nguyên Ánh tựa như có dòng điện chạy khắp toàn thân.
“An thế tử...”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân...” Xa xa âm thanh của một đám người truyền đến.
An Hữu Trân hai tay đang ôm lấy Trương Nguyên Ánh, Trương Nguyên Ánh khẽ đẩy An Hữu Trân ra, đồng thời thân thể lui ra.
Trương Nguyên Ánh mặt ửng đỏ không dám nhìn An Hữu Trân, mà lúc này An Hữu Trân cũng ngơ ngác nhìn Trương Nguyên Ánh đang ngượng ngùng, ta... ta thế nhưng đã hôn nàng a?
Vốn muốn đứng lên, An Hữu Trân chỉ cảm thấy một hồi choáng váng liền té xuống...
“Quần áo lụa là...”
-------------
Một gian phòng u ám, không có bất kì ánh nến nào, yên tĩnh kia ngay cả tiếng động nhỏ nhất cũng nghe thấy được, làm cho người ta cảm giác một loại sợ hãi chèn ép.
Đứng trước mặt Chu Đang Thịnh là một nữ tử toàn thân bạch sắc, hoàn toàn có thể thấy được nàng kia xinh đẹp thế nào.
Chu Đang Thịnh quỳ trên mặt đất đầu đổ mồ hôi lạnh, trong lúc này người kia không nói gì làm cho hắn không thở nổi. Đột nhiên nữ tử kia xoay người lại, ngón tay trắng nõn chuẩn xác nắm lấy cổ Chu Đang Thịnh, con mắt câu hồn lộ ra nét lạnh lùng, một tấm lụa mỏng che lại dung mạo.
“A... a tỷ...” Chu Đang Thịnh hít thở không thông, mặt nhanh chuyển thành màu tím.
Cuối cùng nữ tử kia cũng buông cổ Chu Đang Thịnh ra, hắn ngã ngồi dưới đất liều mạng ho khan.
“Nếu như không phải bởi vì ngươi là thân đệ đệ của ta, ta đã sớm giết ngươi.” Chu Vận Tuyền tức giận nhìn phế vật dưới đất.
Thuận khí xong, lập tức hướng đến Chu Vận Tuyền bò qua ôm lấy chân nàng, run rẩy xin tha thứ, “A, a tỷ, ta đã biết sai rồi, ta lần sau không dám làm trái mệnh lệnh của ngươi nữa...”
Chu Vận Tuyền ghét bỏ đá Chu Đang Thịnh ra xa, “Cả ngày chỉ biết ăn uống đùa giỡn nữ nhân cũng coi như xong, bây giờ còn chọc đến con trai An Nhân Võ, dám cả gan phá hư đại kế của ta.”
“Cho dù có ăn gan trời đệ cũng không dám phá hư đại kế của a tỷ. Ta chỉ là... ta chỉ muốn đem con trai của An Nhân Võ giết chết, hắn nhất định sẽ rất bi thương, đến lúc đó chúng ta....”
“Ta không cho phép ngươi có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, ai dám làm trở ngại con đường của ta, là ai ta cũng sẽ giết.” trong mắt lộ ra một tia lạnh lùng sắc bén, “Ngươi tốt nhất an phận một chút cho ta.”
Chu Đang Thịnh sợ hãi, rùng mình một cái, hắn biết rõ nữ nhân trước mắt đáng sợ đến cỡ nào, vì quyền lực cái gì cũng có thể làm, “Ta đã biết, đã biết...” Chu Đang Thịnh xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Nhìn thấy tỷ tỷ mình không còn tức giận, Chu Đang Thịnh bò dậy xum xoe, “A tỷ, hiện tại hoàng đế ngu ngốc kia đã bị a tỷ mê hoặc, ngay cả con trai duy nhất cũng bị chúng ta sát hại, a tỷ sớm muộn gì cũng có thể leo lên....”
Chu Vận Tuyền lạnh lùng trừng Chu Đang Thịnh khiến hắn sợ hãi không dám nói nữa.
“Ngày mai chúng ta trở về nước.”
“Hảo... hảo...”
-------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro