Chương 35: Ta quan tâm
Ta không hiểu cái gì là yêu sao, ta không xứng nói yêu sao, nàng thế nhưng nói ta không biết yêu, không xứng nói yêu, “Ngươi......” An Hữu Trân tức giận quay mặt lại.
Nhìn Tiết Sương hai tay ôm đầu gối ngồi trên mặt đất khóc bất lực, không biết tại sao lòng nàng lại đau. Môi cũng mỏi nhừ, tâm như vỡ ra từng mảnh, trước kia cho tới bây giờ nàng đều không đứng vững trước những giọt nước mắt của Gaeul...
Hiện tại, nàng đang làm cái gì...
Nàng không nhìn đến Tiết Sương nữa, xiu vẹo đi ra khỏi gian phòng.
“Thiếu gia....” Mặc Ngôn nhìn thấy An Hữu Trân đi ra liền gọi, “Thiếu gia, mặt của ngươi như thế nào...” Rõ ràng là dấu ấn của một cái tát, chẳng lẽ là nữ nhân kia đánh thiếu gia.
“Chúng ta đi thôi.” An Hữu Trân không giải thích gì.
Nhìn xem vị đại công tử giàu có đi xuống lầu, Tần ma ma cảm thấy có kỳ quái, nhanh như vậy đã xong...
“Công tử, lúc này....”
“Ngươi săn sóc tốt cho nàng, ta sẽ hảo hảo thưởng cho ngươi xứng đáng.” An Hữu Trân sau khi nói xong không quay đầu lại nhanh chóng bỏ đi.
Tần ma ma vừa nghe lập tức trên mặt nở hoa, thật sự đây là cây hái ra tiền a, ta nên một chút hảo nịnh bợ nha đầu Tiểu Sương kia.
“Tiểu Mặc, chúng ta đi uống rượu.”
An Hữu Trân cùng Mặc Ngôn đi vào một tửu lâu...
“Tiểu nhị, các ngươi mau đem hết tất cả rượu ở đây đến cho bổn thiếu gia.”
“Khách quan... ngươi... hảo.”
“.....” Mặc Ngôn bên cạnh yên lặng nhìn An Hữu Trân không nói gì.
“Rượu đến đây.”
An Hữu Trân không nhìn đến trực tiếp mở bình từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng.
“Thiếu gia, đừng uống nhiều như vậy.” Mặc Ngôn có chút lo lắng ngăn cản.
“A, không có việc gì, là hảo hán đương nhiên phải uống cạn như vậy.” An Hữu Trân lau khóe miệng, mở một vò cho Mặc Ngôn, “Tiểu Mặc, ngươi cũng mau uống.”
“Thiếu gia...”
“Như thế nào, không thể cùng bổ thiếu gia uống rượu a, ách...” An Hữu Trân nấc một cái.
“Được rồi, hôm nay Mặc Ngôn liền liều mình.” Mặc Ngôn học theo An Hữu Trân ôm lấy bình rượu rót từng ngụm.
“Ha ha, đúng rồi, không uống rượu sao được đây. Đến, mau uống...”
“Cạn chén.”
“Cạn chén.”
Một vò rượu nữa lại cạn, mà tửu lượng của An Hữu Trân không thể so với Mặc Ngôn, An Hữu Trân lúc này đã say nhưng Mặc Ngôn chỉ là mặt thoáng đỏ.
“Ha ha, Tiểu Mặc chúng ta cùng uống, không say không về, ha ha...”
“Thiếu gia, người đừng uống nữa.”
“Không, ta... ta muốn uống... ách... tại sao lại hết rồi?” An Hữu Trân dốc ngược chiếc bình, thế nhưng đã hết rượu, liền hô, “Tiểu nhị, mau mang rượu đến...”
Tiểu nhị chạy đến, Mặc Ngôn nhìn thấy như thế sợ là không ổn, vì vậy liền đối với tiểu nhị lắc đầu, đưa hắn vài thỏi bạc.
“Tiểu nhị, mau... mang rượu đến...” An Hữu Trân ôm bình rượu nói.
“Thiếu gia, đã hết rượu, chúng ta mau trở về thôi.”
“Không, ta không muốn về, ta muốn đi uống rượu...” An Hữu Trân bắt đầu muốn ngất, nói không muốn trờ về, ôm bình rượu không bước đi.
Mặc Ngôn bất đắc dĩ nhìn An Hữu Trân chỉ đành nói, “Trở về liền uống rượu, chúng ta mau về muốn bao nhiêu rượu đều có.”
“Về nhà... về nhà sẽ có rượu sao?”
“Đúng vậy thiếu gia...”
“Hảo, chúng ta trở về.”
Mặc Ngôn một đường đỡ An Hữu Trân trở về Trương phủ...
Đỡ An Hữu Trân đến đình viện, vì lúc nãy uống quá nhiều nên Mặc Ngôn muốn đi nhà vệ sinh, nhìn xem xung quanh không có gì nguy hiểm vì vậy đem An Hữu Trân đỡ ngồi xuống ghế đá, “Thiếu gia, người trước hãy ngồi đây, Mặc Ngôn đi vệ sinh một chuyến sẽ quay lại.”
An Hữu Trân một mình ngồi trong đình viện, gió lạnh sau lưng thổi qua làm tinh thần nàng thanh tỉnh không ít, toàn thân mềm nhũn, không có nửa điểm khí lực.
Tại phía trước cửa sổ Trương Nguyên Ánh mượn ánh trăng nhìn thấy An Hữu Trân đang ngồi trên ghế đá, vội vàng đi tới...
Nhìn xem hắn mặt mũi ửng đỏ, con mắt híp lại ngồi thẫn thờ, trong lòng Trương Nguyên Ánh lại một hồi kịch liệt, mùi rượu nồng nặc kích thích Trương Nguyên Ánh, nhíu nhíu mày, đây rốt cuộc là hắn uống bao nhiêu rượu a, “Quần áo lụa là...” Trương Nguyên Ánh đẩy nhẹ An Hữu Trân.
An Hữu Trân đã say lại bị Trương Nguyên Ánh đẩy nhẹ, thuận thế ngã vào lòng Trương Nguyên Ánh.
Làm hại Trương Nguyên Ánh động cũng không dám động, tay lơ lửng giữa không trung, một hồi lâu mới khoác lên đầu vai của An Hữu Trân. Uống rượu say làm toàn thân An Hữu Trân nóng lên, thậm chí cách y phục Trương Nguyên Ánh cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực kia.
“Ngô, thật thoải mái a...” An Hữu Trân ôm lấy thứ gì đó phảng phất lành lạnh cùng mềm mại, “Thơm quá...”
Một tiếng ngâm khẽ làm cho trong lòng Trương Nguyên Ánh tuôn ra một dòng suối, lỗ tai khẽ nóng lên. Cảm giác đau đầu làm cho An Hữu Trân rất không thoải mái nhíu mày, “Thật choáng váng, đau đầu quá...”
Trương Nguyên Ánh âm thầm thở dài một hơi, biết đau còn uống nhiều rượu như vậy... Nâng lên hai bàn tay trắng noãn mềm mại xoa dịu nguyệt thái dương cho An Hữu Trân, "Ngươi đau nhiều đến thế sao?”
“Ân...” hơi lạnh từ bàn tay Trương Nguyên Ánh giúp An Hữu Trân xoa, thật ôn nhu cùng thoải mái, thoải mái đến mức An Hữu Trân không muốn rời đi cái ôm ấm áp này, ai lại tạo cho ta cảm giác thoải mái đến thế, “Ngươi... là ai?”
Trương Nguyên Ánh khẽ cắn môi nói, “Ta là Trương Nguyên Ánh.”
“....”
Cũng không biết An Hữu Trân có nghe hay không, chỉ biết nàng lại cọ xát một chút vào lòng Trương Nguyên Ánh. Trương Nguyên Ánh da mặt mỏng lần nữa lại đỏ lên.
“Quần áo lụa là, về sau ngươi đừng uống rượu nhiều như vậy có được không? Đối với thân thể sẽ không tốt...” Trương Nguyên Ánh vừa xoa cho An Hữu Trân vừa ôn nhu nói.
“Kia không quan hệ, dù sao cũng không có người quan tâm ta...” An Hữu Trân bĩu môi ngây ngô cười, “Đúng vậy, ta vẫn luôn một mình, không có ai quan tâm, không ai muốn quan tâm ta...” Nói đến đây An Hữu Trân bắt đầu nghẹn ngào, mắt liền rơi lệ, “Trước kia Gaeul không quan tâm ta, hiện tại ta có tiền cũng thế, nàng không để ý đến ta, cũng không muốn ta... không ai muốn ta...”
Trương Nguyên Ánh không biết cái người gọi là Gaeul kia là ai, chỉ nghe An Hữu Trân nói tựa như một hài tử bị bỏ rơi, kia âm thanh ủy khuất, tâm Trương Nguyên Ánh đều nhanh vỡ nát. Nơi lòng ngực bị nước mắt của An Hữu Trân làm thấm ướt, làm phỏng đến đáy lòng Trương Nguyên Ánh, nàng ôm lấy đầu An Hữu Trân an ủi, “Có... ta sẽ quan tâm, ta sẽ đau lòng, ta sẽ cần ngươi....”
“Thật vậy chăng? Ngươi đau lòng ta, sẽ cần ta sao?”
“Thật sự.”
“Nhưng vì cái gì ngươi lại tốt với ta như vậy...” An Hữu Trân ngẩng đầu nhìn Trương Nguyên Ánh, khẽ mở ra con mắt đỏ, tầm mắt có chút mơ hồ.
Bị An Hữu Trân hỏi như thế, Trương Nguyên Ánh không biết trả lời thế nào.
“....”
“Thế nào?” An Hữu Trân như đứa trẻ rất muốn biết đáp án, gắt gao theo đuổi vấn đề này không tha.
Trương Nguyên Ánh khẽ cắn môi, có nên hay không lúc này nói cho hắn biết, nhưng chính là bây giờ hắn không tỉnh táo. Đang lúc Trương Nguyên Ánh bối rối có nên nói hay không thì An Hữu Trân do quá say híp mắt bắt đầu ngủ, chính là chân chính ngủ say trong lòng Trương Nguyên Ánh.
Nhìn An Hữu Trân ngủ say, Trương Nguyên Ánh cảm thấy dở khóc dở cười. Như vậy cũng tốt, ít nhất hắn sẽ không quấn quít lấy mình muốn đáp án.
Một luồng ánh trăng rơi trên ngọn cây, vầng trăng chiếu xuống trên người An Hữu Trân cùng Trương Nguyên Ánh, vạn vật chung quanh đều an tĩnh, Trương Nguyên Ánh mím môi, nhìn xem An Hữu Trân ngủ say trong lòng mình khẽ cười. Cảnh kia nhìn như bức tranh tuyệt đẹp, mờ ảo đến ngây dại làm cho Mặc Ngôn nhìn có chút ngây người. Nơi này đã có thiếu phu nhân, thiếu phu nhân có thể bảo hộ tốt cho thiếu gia... Mặc Ngôn nghĩ ngợi liền xoay người về gian phòng của mình...
Mặc dù rất luyến tiếc giây phút này nhưng buổi tối sương nặng gió to, lo lắng An Hữu Trân sẽ lạnh, Trương Nguyên Ánh đỡ hắn vào nhà.
Đem một tay An Hữu Trân khoác lên vai chính mình, đỡ An Hữu Trân đứng lên, An Hữu Trân ngã vào hõm cổ Trương Nguyên Ánh, tiếng hít thở đều đặn, hơi nóng phả vào cổ Trương Nguyên Ánh khiến lông mi nàng khẽ rung động. Đỡ An Hữu Trân vào nhà lại phát hiện An Hữu Trân so với tưởng tượng nhẹ hơn rất nhiều, đặt tay bên hông hắn mới biết eo hắn thật mảnh, so với mình chỉ có hơn không có kém. Vốn là An Hữu Trân bộ dạng gầy yếu nhưng lại không phát hiện gầy đến độ này, hoàn toàn không có thể trọng của nam nhân. Hắn sao lại nhẹ như thế, không phải ngày nào cũng ăn thịt sao? Xem ra sau này phải bồi bổ thật nhiều cho hắn...
Trương Nguyên Ánh cũng không suy nghĩ nhiều, đỡ An Hữu Trân vào phòng nàng...
Tiểu Thanh vừa vặn nhìn thấy Trương Nguyên Ánh đỡ An Hữu Trân đã say vào phòng nàng vội vàng tiến lên đỡ lấy An Hữu Trân, lại bị Trương Nguyên Ánh uyển chuyển từ chối, “Tối nay cứ để hắn ở lại chỗ ta.”
“Này... như vậy sao được, thiếu gia... thiếu gia uống rượu say khướt thế này, thiếu phu nhân cứ giao cho ta.” Tiểu Thanh có chút hốt hoảng.
“Không cần, giường thư phòng không thể nào ngủ ngon, hắn đã say cứ để hắn đến phòng ta đi, ta sẽ săn sóc hắn...”
Tiểu Thanh nhìn thấy thiếu phu nhân nhà nàng kiên trì, chính nàng cũng không tìm được lý do gì ngăn cản thiếu gia cùng thiếu phu nhân ở cùng một phòng, chỉ đành nói, “Vậy cũng tốt, bất quá có thể hay không cho Tiểu Thanh cùng nhau đi vào, a... ta nói thiếu phu nhân đừng hiểu lầm, bởi vì thiếu gia lúc say rượu có rất nhiều tật xấu, ta sợ là thiếu phu nhân không biết làm cho thiếu gia đắc tội với thiếu phu nhân sẽ không tốt...”
“Hảo.” Trương Nguyên Ánh nghe Tiểu Thanh nói cũng có đạo lý, sau đó hai người cùng nhau đỡ An Hữu Trân vào phòng...
-------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro