Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Không xứng

Tiểu Thanh đem An Hữu Trân say khướt đỡ lên giường.

Nhìn gương mặt đỏ ửng đang ngủ say, Tiểu Thanh thở dài một tiếng, “Ai...làm sao người lại hành hạ chính mình như vậy đây...”

Sửa sang lại y phục của An Hữu Trân, mùi rượu gay mũi truyền đến, Tiểu Thanh đi đến đóng kỹ cửa sổ rồi bắt đầu cởi bỏ dây lưng áo An Hữu Trân, vì An Hữu Trân lau chùi mặt cùng thân thể, sau đó xuất ra quần áo sạch sẽ, hết thảy chuẩn bị xong liền thay nàng đắp chăn.

Cho An Hữu Trân uống chén canh giải rượu, Tiểu Thanh ngồi trước giường trông chừng An Hữu Trân.....

“Ừm.....” An Hữu Trân khẽ mở đôi mắt đỏ, đầu truyền đến một trận đau nhức làm cho An Hữu Trân nhịn không được khẽ nhíu mày, đỡ trán ngồi dậy, nhìn Tiểu Thanh bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp bên giường, mũi có chút chua xót.

Rón rén xuống giường, thay Tiểu Thanh đắp lên áo choàng, mở cửa sổ ra, một cỗ gió lạnh thổi vào, mang đến một chút cảm giác thoải mái làm cho An Hữu Trân thanh tỉnh không ít. Ngồi một mình ở cửa sổ, vẫn như cũ nhìn ánh trăng sáng tỏ, khóe mắt lập tức cay cay.....

Nàng đi vào cái thời đại này đã mười chín năm, mười chín năm qua nàng đều tiêu sái, vui vẻ, nhưng nỗi đau ấy nàng chưa một lần muốn chạm tới. Vốn cho là không chạm đến thì không sao, nhưng hiện tại chính là vỡ nát từ trong lòng, đây vĩnh viễn là góc tối của nàng.

Cho đến hôm qua nhìn thấy người kia, hình dáng dung mạo đều giống hệt Kim Gaeul ngày đó, ngay cả mộng cũng không thể ngờ, người đó bằng xương bằng thịt đứng trước mặt nàng, không để cho nàng có cơ hội ngăn cản, cứ thế như vậy xuất hiện...

Hiện tại An Hữu Trân cảm thấy mình thật buồn cười, chính mình ngu ngốc đến thanh lâu chờ đợi nàng. Nếu nàng kia không phải là Gaeul, chính mình là tự làm rách toạt vết thương trong lòng. Nàng nếu là Gaeul, đây ta phải nói cái gì cùng nàng, chẳng lẽ muốn nói ta chính là An Yujin, hay là dùng thân phận con nhà giàu An Hữu Trân xuất hiện trước mặt nàng. Lúc trước bước vào thế giới này một lòng muốn trở thành còn nhà giàu là vì cái gì, không phải là bởi vì một tên con nhà giàu mà Gaeul từ bỏ người có hai bàn tay trắng là ta sao? Có phải hay không nên lợi dụng thân phận này làm cho Gaeul hối hận...

Không... làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ, nếu nàng thực sự lựa chọn An Hữu Trân, đây chính là hung hăng xát muối lên vết thương của chính mình.

An Hữu Trân không biết, nàng không biết phải đối mặt với người giống Kim Gaeul như đúc kia thế nào....

Tiểu Thanh từ từ mở mắt ra, phát hiện người trên giường không thấy đâu, lập tức tỉnh táo, áo choàng trên người chảy xuống, “Áo bào này....” Lập tức nhìn bốn phía, khi nhìn thấy An Hữu Trân ở phía trước cửa sổ, Tiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm, yên lòng, nhìn gió không ngừng thổi vào, nhíu nhíu mày, cầm lấy áo choàng trên người đi đến choàng tại trên người An Hữu Trân, “Gió lớn, người coi chừng bị lạnh.”

An Hữu Trân nhìn Tiểu Thanh, người tỷ tỷ từ nhỏ đến lớn đều bên cạnh nàng, tựa như thân tỷ tỷ, đặt đầu lên vai Tiểu Thanh, “Tiểu Thanh tỷ tỷ, ngươi có tin tưởng vào vận mệnh của con người không?”

Tiểu Thanh âm thầm than nhẹ một tiếng, vươn tay vỗ vỗ lưng An Hữu Trân, ôn nhu nói, “Chỉ cần thiếu gia tin tưởng, Tiểu Thanh liền tin tưởng.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì thiếu gia là người trọng yếu nhất của Tiểu Thanh, cho nên thiếu gia nói cái gì chính là cái đó, Tiểu Thanh sẽ luôn bên cạnh thiếu gia.”

“Tiểu Thanh tỷ tỷ....” Nghe xong lời này, An Hữu Trân không nhịn được nữa khóc ra thành tiếng.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Thanh trông thấy An Hữu Trân khóc. Hiện tại chỉ có thể an ủi nàng, nàng không biết An Hữu Trân xảy ra chuyện gì, nhưng nàng sẽ liên tục bên cạnh An Hữu Trân, không phải chỉ là chủ tử của mình mà từ lâu nàng đã đem An Hữu Trân xem như thân nhân của chính mình.

Khóc cả một buổi tối, mang tất cả thống khổ trong lòng khóc lên, khóc đã lâu, mệt mỏi An Hữu Trân liền ngủ thiếp đi...

Trương Nguyên Ánh sáng sớm đã đi đến đình viện đứng trước cửa chờ An Hữu Trân, nhưng người mở cửa không phải là người nàng luôn mong nhớ mà lại là Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh nhìn thấy Trương Nguyên Ánh liền khom người, “Thiếu phu nhân.”

“Quần áo lụa là...hắn....” Trương Nguyên Ánh cắn cắn môi, chẳng lẽ hôm nay nàng lại tới chậm?

“Thiếu gia, hôm nay không đi ra ngoài, đã ngủ.”

“Hảo.” không ra ngoài là tốt rồi, Trương Nguyên Ánh đối với Tiểu Thanh gật nhẹ đầu, dự định trở lại phòng mình, lại bị Tiểu Thanh gọi lại, “Thiếu phu nhân có muốn hay không thiếu gia tỉnh lại sẽ nói người có đến?”

“Không cần.” Trương Nguyên Ánh cười nhạt một tiếng xoay người rời đi.

An Hữu Trân ngủ một giấc chính là thẳng tới lúc mặt trời lặn...

An Hữu Trân mở mắt ra, bình tĩnh lại không ít. Không xông ra ngoài, rửa mặt một phen, ra ngoài mở cửa vừa vặn nhìn thấy Tiểu Thanh cùng Mặc Ngôn.

“Thiếu gia!”

“Thiếu gia!”

Hai người lo lắng nhìn An Hữu Trân, không phải sẽ lại đi uống rượu nữa đấy chứ...

An Hữu Trân nhìn Tiểu Thanh cùng Mặc Ngôn nói, “Nhìn bộ dạng khẩn trương của các ngươi kìa, ta không phải đi tự sát, Tiểu Mặc, ta dẫn ngươi đi uống hoa tửu.”

“Thiếu gia...” nhìn thấy An Hữu Trân cùng Mặc Ngôn song song đi ra ngoài, Tiểu Thanh không yên lòng kêu một tiếng.

“Yên tâm đi, Tiểu Thanh tỷ tỷ.” An Hữu Trân tinh nghịch nháy mắt với Tiểu Thanh.

Đúng lúc đó Trương Nguyên Ánh vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy người mà nàng không nhìn thấy mấy ngày nay, phảng phất có rất nhiều lời nói nhưng lại không biết phải nói thế nào, chỉ thấy An Hữu Trân đối với nàng cười nhẹ một tiếng, sau đó cùng Mặc Ngôn đi ra ngoài, cũng không nói gì...

Dọc theo đường đi An Hữu Trân không hề mở miệng nói chuyện, Mặc Ngôn yên lặng đi theo bên cạnh. Đi đến Say quân lâu, nhìn các cô nương lôi kéo nam nhân trên đường, nàng bất đắc dĩ cười cười, nàng đến đây tìm cái gì a...

“Vị công tử này, đến a...” một nữ tử lôi kéo một tên nam nhân thân hình to lớn.

“Nha, công tử mau vào đi, Say quân lâu chúng ta có cô nương rất xinh đẹp đây.”

“Nha...kia hôm nay có Tiết Sương cô nương sao?”

“Có có, hôm nay Tiết Sương cô nương bán đêm đầu, vị công tử này ngươi cần nhanh chân lên.”

“Ha ha ha...” tên nam nhân kia cười một tràn, vẻ mặt rất đáng khinh bỉ.

Tiết Sương cô nương bán đêm đầu tiên....Câu nói kia oanh tạc đầu óc An Hữu Trân, giống như sấm sét giữa trời quang, nguyên định bước đi qua lại vòng trở lại.

“Thiếu gia...” Mặc Ngôn nhìn thấy An Hữu Trân quay lại Say Quân lâu, vội vàng đi theo.

“Ơ, lại là công tử này a, hôm nay ngươi thật kịp thời, Tiết Sương cô nương ngươi yêu thích hôm nay bán đêm đầu tiên đây, chỗ của ngươi có muốn ta sắp xếp không?” Tần ma ma vội vàng trưng ra khuôn mặt chào đón nịnh hót.

Đôi mắt An Hữu Trân sâu không thấy đáy, ngậm chặt môi, không nói một lời nào...

Say Quân lâu hôm nay náo nhiệt hơn hẳn mọi ngày. Tần ma ma bước lên đài nói, “Các vị đại gia, hôm nay có chuyện cao hứng, chính là Tiết Sương cô nương của chúng ta bán đêm đầu tiên....”

Lời này vừa nói ra, lập tức dưới đài ồ lên một mảnh, liên tục có tiếng trầm trồ.

“Cho mời Tiết Sương cô nương.”

Lúc này Tiết Sương không giống ngày trước mang khăn che mặt, lần này nàng mang chút đồ trang sức trang nhã, một thân xiêm y màu lam, trên đầu búi tóc nghiêng chen vào một cây trâm chạm rồng, vòng tai phỉ thúy, vẻ đẹp động lòng người không khỏi khiến người khác say mê.

Chết tiệt, nàng không lạnh sao. An Hữu Trân ở trên lầu nhìn trang phục của Tiết Sương, đồng tử co rúc vài phần. Trên mặt không hiện ra bất kì tâm tình nào, tay nắm chặt, bộc lộ nàng đang nén tức giận.

Dưới đài thậm chí còn có người không chờ được nữa hét lên, “Tần ma ma mau ra giá đi”

“Bắt đầu từ một ngàn lượng, ai đưa ra giá cao sẽ được ôm mỹ nhân.” Tần ma ma cười nói.

Một ngàn lượng a, liền đêm đầu cũng quá cao đi, nhưng có người vẫn cảm thấy đây không quá đắt.

“Hai ngàn lượng..” một thanh âm truyền đến.

“Nguyên lai là Lý viên ngoại a.” Tần ma ma gọi khách quen.

“Ha ha, một ngàn lượng thì thật có lỗi với Tiết Sương cô nương, hai ngàn hai mới xứng đáng.”

“Ta ra hai ngàn năm trăm lượng.”

“Ba ngàn lượng.”

“Bốn ngàn lượng."

“Ta ra năm ngàn....”

Tiết Sương nhìn người kêu năm ngàn lượng, chỉ thấy một trung niên nam tử mặt to lớn, trong nội tâm thay chính mình bi ai. Nghĩ đến đêm nay cùng một người như vậy... một đêm... Nam nhân nào cũng đều như nhau, chỉ cần có thể cứu tiểu muội, có số tiền này bệnh của tiểu muội sẽ không cần lo lắng.

“Hảo, còn có ai ra hơn năm nghàn không?”

“....”

“Như vậy đêm đầu tiên của Tiết Sương cô nương chính là...”

“Một vạn lượng!” một âm thanh từ trên lầu truyền đến.

Tần ma ma nghe thấy người kêu một vạn lượng không khỏi nở nụ cười, nàng biết vị công tử này sẽ ra tay, ha ha, lão nương hôm nay phát tài rồi.

Câu này làm dưới đài vang lên ầm ĩ, trời ạ, có người ra giá một vạn lượng chỉ để mua đêm đầu tiên. Tiết Sương kinh ngạc, mặc dù nàng lớn lên có chút xinh đẹp nhưng tuyệt đối không nghĩ đến có người nguyện ý ra giá một vạn lượng, nàng muốn nhìn người ra giá kia nhưng không thấy hắn đi ra.

“Còn có ai kêu giá hơn một vạn lượng không?”

Lúc này Mặc Ngôn từ trên lầu đi xuống, từ trong lòng xuất ra một xấp ngân phiếu, “Đây là ngân phiếu một vạn lượng.”

Tần ma ma cao hứng tiếp nhận ngân phiếu đếm qua một lần, vừa vặn đúng một vạn lượng ý cười đầy mặt nói, “Đủ một vạn lượng, tối nay đêm đầu tiên của Tiết Sương cô nương thuộc về công tử.” Sau đó gọi Tiết Sương đi theo hắn.

Mặc Ngôn không nói nhiều, xoay người đi lên, Tiết Sương có chút bất an đi theo lên lầu.

“Chính là chỗ này, ngươi vào đi.”

Hít sâu một hơi, chính mình động viên, vì muội muội nàng phải cố lên, cố lấy dũng khí đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy một người ăn mặt hoa lệ xoay lưng vào trong.

“Ngươi là tự nguyện... làm chuyện này...?” An Hữu Trân dùng khí lực khống chế tâm tình của mình, tận lực làm cho câu hỏi của mình bình thường chút ít.

Tiết Sương không biết vì sao hắn hỏi như thế, nhưng vẫn trả lời An Hữu Trân “Ân...”

Này một câu “Ân” làm tâm An Hữu Trân như bị vỡ ra từng mảnh, lửa giận từ tim chảy khắp toàn thân, “Hảo... hảo....” An Hữu Trân xoay qua đối diện với Tiết Sương, lúc Tiết Sương nhìn thấy dung mạo An Hữu Trân lo lắng vơi đi vài phần.

“Ngươi còn đứng đó làm gì, không phải ta đã mua đêm đầu tiên của ngươi rồi hay sao?”

Đương lúc nghe An Hữu Trân nói câu này lập tức Tiết Sương nở một nụ cười khổ trong lòng, bước đến, đưa lên một chén rượu, “Công tử, mời uống rượu...”

“Ngươi chính là làm người tiếp khách uống rượu tại Say Quân lâu.”

“Ân?”

“Ta muốn ngươi uy ta uống.”

Tiết Sương tay cứng đờ, có chút ngốc cùng lúng túng uy rượu cho An Hữu Trân.

“Quần áo ngươi thật cản trở, cởi.”

“Cái gì?”

“Lỗ tai ngươi điếc a, ta nói quần áo ngươi quá chướng mắt, mau cởi.” giọng nói của An Hữu Trân có chút lớn.

Tiết Sương cắn cắn môi, đứng ngây tại chỗ...

“Như thế nào? Ngươi muốn ta giúp thoát sao? Ta tốn nhiều bạc như vậy, thoát y phục cho ngươi còn phải tự động thủ sao?”

Vì muội muội Tiết Sương phải chịu đựng, hắn là khách nhân của nàng, đêm nay hết thảy đều là của hắn. Cắn môi, tuyệt vọng cởi từng tầng một, chỉ còn lại cái yếm, gò má vì xấu hổ mà đỏ bừng, hai tay che trước ngực.

“Tới đây!”

“....”

“Ta lặp lại lần nữa, mau đến đây.”

An Hữu Trân có chút không nhịn được nữa, trực tiếp đi tới, bá đạo kéo nàng vào lòng mình. Ngồi trong lòng An Hữu Trân, Tiết Sương lúng túng cùng ngượng ngùng, nàng từ bé đến giờ vẫn chưa cùng ai thân mật đến như vậy a...

“Như thế nào còn thẹn thùng a, tới nơi này không phải đã học kỹ xảo câu dẫn rồi sao, ngươi không cần khách khí, đêm nay cứ thể hiện hết trên người ta đi, để ta xem bản lãnh câu dẫn của ngươi."

“Ngươi....” Bị An Hữu Trân như thế nhục nhã, Tiết Sương sắp muốn khóc, trong đôi mắt thật to chứa đầy nước mắt, cho tới bây giờ nàng chưa từng nhục nhã như thế.

“Khóc lóc cái gì?” An Hữu Trân cắn chặt môi, càng lúc càng tức giận, nâng cằm Tiết Sương nói, “Ngươi có tư cách gì khóc, ngươi không phải là thích tiền sao? Đến câu dẫn ta, lấy lòng ta, ta cho ngươi tiền, ngươi hầu hạ ta thật tốt, để ta trầm mê, để ta yêu ngươi, về sau ngươi sẽ sống trong vinh hoa phú quý, đây không phải là điều ngươi muốn cùng thích nhất sao? Ha ha ha, ngươi yêu tiền như vậy, ta liền thành toàn cho ngươi...”

Lập tức An Hữu Trân mang theo ánh mắt ảm đạm xông vào hôn lên môi Tiết Sương.

“Ngô....không....ngươi đừng....” Tiết Sương dùng sức đẩy An Hữu Trân ra, cực lực tránh đi nụ hôn bạo lực của An Hữu Trân.

Đôi môi bị đau, nước mắt Tiết Sương rơi xuống...

Chát-----

Một tiếng thanh thúy trong phòng vang lên, An Hữu Trân bị tát một cái, trên mặt rất đau nhưng nội tâm không kịp đau đớn...

“Ngươi loại người này bất chấp cảm thụ người khác, chỉ biết có tiền, ngươi con nhà giàu không hề biết cái gì là yêu, ngươi không xứng nói yêu...” Tiết Sương hét lên trong nước mắt.

------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro