
Chương 29: Bắt gặp
Hiện tại ở trong phòng dùng hai chữ hình dung “kỳ quái”, ba chữ hình dung “rất kỳ quái”, bốn chữ hình dung “phi thường kỳ quái"....
Trương Nguyên Ánh cùng Tấn Thế Hiền một người đứng một người ngồi, hai người cùng trầm mặc.
Cuối cùng Trương Nguyên Ánh bị ánh mắt nóng rực của Tấn THế Hiền nhìn có chút không được tự nhiên, chỉ đành tránh né ánh mắt hắn, nhìn nơi khác nói, “Tấn công tử, có việc này, ta không biết làm sao mở miệng, nhưng vẫn nên cho ngươi biết rõ.”
“Ánh nhi, ngươi nói.”
Trương Nguyên Ánh cắn cắn môi, thực tại không tìm ra cớ gì đành nói trắng ra, “Thực xin lỗi, ta....đem ngọc bội gia truyền của ngươi làm rơi mất...”
“.....”
Nhìn Tấn Thế Hiền không nói lời nào, Trương Nguyên Ánh rất áy náy, “Thật sự xin lỗi, vốn là ta luôn mang theo trên người, là hôm qua đi thơ hữu bị lạc mất, ta đã đi tìm nhưng là....”
“Ngươi luôn mang theo trên người sao?”
“Ách....” Này đây không phải là trọng điểm có được không?
“Ánh nhi...” Tấn Thế Hiền có chút kích động.
“Ngươi không tức giận sao? Ta đã làm mất ngọc bội gia truyền, vật đó nghe nói đối với nhà các ngươi rất trọng yếu....ngươi....”
“Không việc gì...” Tấn Thế Hiền thuận thế nắm tay Trương Nguyên Ánh, “Dù sao ngươi cũng đã là chủ nhân ngọc bội kia, mặc dù mất ta cũng rất đau lòng, nhưng không việc gì, ngọc bội kia so với ngươi đã là cái gì.”
Trương Nguyên Ánh nghe Tấn Thế Hiền thâm tình nói, áy náy càng sâu hơn, cũng có một tia cảm động, trong nhất thời quên mất rút tay bị Tấn Thế Hiền nắm về.
“Ánh nhi, xem gia gia đem về cho ngươi cái gì a.” Trương Phú Quý lúc đi dò xét cửa hàng liền nhớ đến tôn nữ bảo bối của mình, lo lắng Trương Nguyên Ánh mấy ngày nay uống thuốc khó khăn nên đi mua chút mật ong về, mới vừa đẩy cửa gian phòng Trương Nguyên Ánh nụ cười lập tức biến mất.
“Gia gia....” Trương Nguyên Ánh nhìn thấy gia gia đến, giống như điện giật nhanh chóng rút tay về, lui vài bước, cuống quít nhìn về phía gia gia.
Chỉ thấy Trương Phú Quý mặt không thay đổi đứng tại cửa, ánh mắt không nhìn Trương Nguyên Ánh mà là nhìn Tấn Thế Hiền bên cạnh, trong ánh mắt không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào.
Tấn Thế Hiền gặp Trương Phú Quý xuất hiện trong lòng liền bất ổn, “Trương lão gia...”
Trương Phú Quý rất nhanh điều chỉnh sắc mặt, “Ha ha, nguyên lai là Tấn công tử đến thăm Ánh nhi nhà chúng ta a.”
“A, đúng vậy.” Mặc dù Trương Phú Quý cười rất hiền lành nhưng ánh mắt lại trái ngược, ánh mắt sắc bén nhìn Tấn Thế Hiền đến da đầu tê dại...
Lúc này Trương Nguyên Ánh cũng không khá hơn chút nào, giống như bí mật trong lòng bị phát hiện. Gia gia sẽ nghĩ thế nào, có thể hay không sẽ tức giận? Sợ hãi cùng bất an lan tràn toàn thân.
“Đa tạ Tấn công tử đã quan tâm Ánh nhi nhà chúng ta, nhưng sắc trời không còn sớm, Tấn công tử hay là sớm trở về đi, ta cùng Ánh nhi có lời muốn nói.”
“Vậy....vậy vãn bối xin cáo lui trước.” Tấn Thế Hiền như tội phạm, nhanh chóng thoát ly gian phòng.
Lưu lại Trương Nguyên Ánh cùng Trương Phú Quý trong phòng. Nhìn thấy sắc mặt của Trương Phú Quý, Trương Nguyên Ánh có chút thở không thông, lông mi rũ xuống, đầu khẽ cúi, biết chính mình sai liền kêu một tiếng, “Gia gia....”
Hồi lâu chỉ nghe Trương Phú Quý thở dài một tiếng...
“Ánh nhi, từ nhỏ ngươi đã là hài tử tốt, cho tới bây giờ cũng không làm gia gia lo lắng, vô luận chuyện gì cũng làm rất tốt, lại cực kì thông minh. Gia gia nghĩ nhất định là kiếp trước gia gia làm nhiều việc thiện mới để cho ngươi đến với Trương gia chúng ta....”
“Gia gia...” không đợi Trương Phú Quý nói xong, Trương Nguyên Ánh đã quỳ trên mặt đất nước mắt rưng rưng, “Gia gia....thực xin lỗi.”
Trương Phú Quý đỡ Trương Nguyên Ánh dậy, “Này là ngươi không sai, gia gia đã sớm nhìn ra Tấn tiểu tử kia thích ngươi, hừ, hắn một thân ra vẻ đạo mạo, gia gia nhìn người nhiều năm như vậy còn không biết hắn là hạng người gì sao, nhìn không ra được đức hạnh gì, không xứng đáng với cháu gái bảo bối của Trương Phú Quý ta a.”
“Gia gia....”
“Gia gia biết rõ Ánh nhi là đứa bé ngoan, gia gia sẽ phân phó gia đinh, về sau trông thấy hắn liền đánh đuổi ra ngoài, Ánh nhi sau này sẽ không cần thấy hắn nữa, ngươi hôm nay đã là thê tử của Trân nhi, Trân nhi mặc dù danh tiếng bên ngoài không tốt, nhưng vốn dĩ gia gia có mắt nhìn người, thực tâm Trân nhi là người tốt, huống chi Trương gia về sau ta muốn Ánh nhi và Trân nhi cùng nhau bảo vệ. Gia gia tin tưởng Ánh nhi là đứa bé hiểu chuyện.”
Trương Nguyên Ánh khẽ cúi đầu, đôi môi đóng chặt, thật giống như chấp nhận chuyện này...
“Ha ha...” Trương Phú Quý nhìn thấy Trương Nguyên Ánh chấp nhận, cũng không nói thêm, “Nha...đúng rồi, việc này không nên để Trân nhi biết, miễn cho hắn nghĩ ngợi lung tung.”
“Hảo.” Trương Nguyên Ánh nhẹ đáp.
“Đây là lúc gia gia đi cửa hàng cố ý mua mật về cho người, uống thuốc xong ngậm một chút vào miệng.”
“Đa tạ gia gia.”
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, gia gia về phòng trước...”
“Gia gia, đi thong thả.”
Trương Phú Quý sau khi ra khỏi phòng Trương Nguyên Ánh liền gọi quản gia.
“Quản gia.”
“Lão gia.”
“Hôm nay, tên họ Tấn kia sao lại ở trong phủ, ta không phải không chuẩn hắn vào phủ sao?” Trương Phú Quý trầm mặt nói.
“Lão gia...là...là cô gia...dẫn hắn vào, gia đinh không dám ngăn trở...” Quản gia run sợ nói.
Trân nhi dẫn vào? Nghe được An Hữu Trân dẫn Tấn Thế Hiền vào Trương Phú Quý liền tức giận, “Về sau....vô luận lý do gì cũng không chuẩn hắn vào Trương phủ, nếu hắn dám bước vào liền chặt đứt chân hắn.”
“Vâng....vâng....” Quản gia thuận theo, xem ra lão gia động thủ thật sự.
----------
An Hữu Trân chuyện gì cũng không biết tại thanh lâu nghe một thủ khúc mới trở về Trương phủ...
Đi đến đình viện, muốn đi xem Trương Nguyên Ánh nhưng nhìn cánh cửa đóng kín, có chút bối rối. Cũng không biết Tấn Thế Hiền kia đã đi chưa, vạn nhất chưa đi chính mình đi vào sẽ rất lúng túng. Bất quá hắn cũng nên đi a, trời đã tối chẳng lẽ còn muốn lưu lại đến sáng. Đang lúc An Hữu Trân đấu tranh tư tưởng, Trương Nguyên Ánh đột nhiên mở cửa ra.
“Ách...ha ha....” An Hữu Trân lúng túng gãi gãi đầu.
“Ngươi...vào đi...”
An Hữu Trân sau nhiều lần vào thăm Trương Nguyên Ánh rất quen thuộc rót cho mình một chén trà, nhìn tâm tình Trương Nguyên Ánh không tốt lắm liền hỏi, “Làm sao vậy?”
Trương Nguyên Ánh thở dài một tiếng, “Hôm nay bị gia gia bắt gặp.”
“A....” An Hữu Trân kinh ngạc lên tiếng, “Vậy...thế nào?”
“Gia gia cũng chưa mắng ta cái gì.”
“Nha, kia không phải không có việc gì sao?” An Hữu Trân tiếp tục uống trà.
“Đúng là gia gia càng tín nhiệm ta, ta liền áy náy, hơn nữa còn sai người trong phủ về sau Tấn Thế Hiền đến không cho phép hắn tiến vào Trương phủ.”
“Yên tâm đi, không có việc gì, ngươi đừng lo nghĩ nhiều, một năm sau cầm từ thư, hắn sẽ không còn nói ngươi cùng Tấn công tử.” lông mi đen nhánh của An Hữu Trân khẽ chớp, “Ta có biện pháp.”
“Ngươi có biện pháp nào?”
“Hắc hắc, biện pháp của ta chính là về sau ngươi và Tấn công tử gặp mặt liền bao tại trên người ta.” An Hữu Trân cười gian tà.
“Kia...Kỳ thật....ta cũng không....”
“Ngươi cứ yên tâm.” không đợi Trương Nguyên Ánh nói xong, An Hữu Trân vỗ ngực nói, “Ta bảo đảm không để cho kẻ nào phát hiện.”
Ta cũng không phải muốn cùng hắn gặp mặt a, nhưng nhìn An Hữu Trân tự tin vỗ ngực, Trương Nguyên Ánh cũng không nói những lời này ra.
“Ngươi xem mấy ngày nay ngươi ngây ngốc trong phòng, nhất định là tâm tình bị đè nén, như vậy đi, bổn thiếu gia từ bi dẫn ngươi ra ngoài tản bộ, thế nào?” An Hữu Trân nháy nháy mắt.
“Ai nói ta ngây ngốc trong phòng tâm tình bị đè nén?” Trương Nguyên Ánh cảm thấy buồn cười, nàng bình thường không có chuyện gì đặc biệt đều luôn ở trong phòng, làm sao sẽ cảm thấy đè nén.
“Như thế nào lại không dám cùng bổn thiếu gia ra ngoài, sợ ta đem ngươi bán?” An Hữu Trân nhìn Trương Nguyên Ánh từ trên xuống dưới, lộ ra bộ mặt đại thúc, “Ừm ừm, khuôn mặt này xem như được đi, về sau uống hoa tửu không có tiền đến lúc đó có thể suy nghĩ một chút, bất quá nhìn ngươi bộ dáng yếu nhược ta còn sợ đem ngươi đi bán còn phải trả tiền cho người ta a, hắc hắc.”
“Ngươi....” cái gì mà đem ta bán còn phải trả tiền cho người khác a, “Đi ra ngoài thì ra ngoài, ngươi nếu dám bán liền bán đi, chỉ cần ngươi không sợ người khác nói An thế tử uống hoa tửu trả tiền không nổi phải bán cả nương tử đây.”
“Ha ha, người khác nói gì đều không sao, bọn họ còn sợ không cho ta nhiều danh nhơ nữa a.”
“Xì...”
Mới vừa rồi mây đen còn giăng đầy trời, hiện tại trời lại sáng a, nữ nhân thật sự mau thay đổi, chọc ghẹo một chút liền vui vẻ...
“Ngươi trước đi ra ngoài, ta thay xiêm y xong sẽ ra.”
“Nương tử, ngươi vẫn còn đang bệnh a, chuyện mặc quần áo cực khổ như vậy cứ để vi phu thay ngươi cực nhọc đi.” An Hữu Trân cười bỉ ổi.
“Hảo, quả nhiên ngươi không muốn thấy ánh mặt trời nữa có phải không?” Trương Nguyên Ánh đe dọa.
“Ách, vậy ta đi ra ngoài chờ.” An Hữu Trân sờ sờ mũi, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Phốc...Trương Nguyên Ánh cười khẽ, thật là một tên nhát gan, có sắc tâm không có sắc đảm...
----------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro