Chương 27: Lời thật lòng
“Ta không sao...” An Hữu Trân dùng thanh âm khàn khàn nói, miễn cưỡng cười cười với Tiểu Thanh.
“Còn nói không có việc gì, người đều đứng không vững, thanh âm thật khàn, ta trước đỡ người vào phòng nghỉ ngơi.” Tiểu Thanh cũng không trông nom An Hữu Trân có nguyện ý hay không, tự mình đưa An Hữu Trân đến thư phòng. Đối với hai gia đinh hô, “Nhanh đi cầm thùng gỗ đến, sau đó đổ đầy nước nóng.”
“Thiếu gia, người đã trầy da, mau đi bôi thuốc” Mặc Ngôn cầm thuốc mỡ chạy tới.
Gặp thiếu gia nhà mình còn đang mặc y phục rách nát ướt đẫm, “Thiếu gia, mau đổi y phục sạch, nếu không sẽ bệnh a.” Mặc Ngôn nghĩ đưa tay giúp An Hữu Trân đổi y phục.
An Hữu Trân nhìn thấy Mặc Ngôn định giúp đổi y phục vội vàng tránh “Không cần, khụ khụ, không cần, Tiểu Thanh tỷ tỷ sẽ giúp ta bôi thuốc, hơn nữa lúc này ta cảm thấy không thoải mái, nghĩ nên tắm nước nóng trước.”
Gia đinh đưa thùng gỗ đến, nước nóng cũng đã được đổ đầy, Tiểu Thanh đem người đuổi đi, Mặc Ngôn cũng tự giác đi ra ngoài, đây là quy củ của thiếu gia, tắm rửa thay y phục ngoại trừ Tiểu Thanh ai cũng không được phép tiến đến. Vừa mới bắt đầu Mặc Ngôn còn cảm giác kỳ quái nhưng dần dần cũng quen, đi ra ngoài chủ động đóng kín cửa thật kỹ.
Tiểu Thanh vội vàng khóa cửa lại, đóng kỹ cửa sổ, nhanh chóng lấy quần áo mới, “Thiếu gia, người nhanh tắm nước nóng, ta sẽ trông chừng cho ngươi, sau đó mau đổi xiêm y, y phục của người đểu đã ướt đẫm, sẽ cảm mạo a.”
Tiểu Thanh nhìn thấy An Hữu Trân ngồi bất động, vội la lên, “Mau a, người còn ngồi làm gì?” thật muốn thay An Hữu Trân cởi hết quần áo ướt trên người.
Đầu óc An Hữu Trân có chút mơ hồ, ý thức bắt đầu có chút không rõ rệt, phản ứng chậm nửa nhịp, gặp Tiểu Thanh đi đến kéo y phục của mình, theo bản năng lấy tay che ngực....
Tiểu Thanh có chút dở khóc dở cười, thiếu gia nhà chúng ta lúc thần trí không rõ cũng có ý thức bảo vệ bản thân mãnh liệt đến thế, thật không biết là may mắn hay bi ai a.
“Hảo, hảo, thiếu gia của ta, mau tắm rửa đi a.”
An Hữu Trân chậm rãi tiến vào thùng gỗ, nhiệt khí trong thùng gỗ cũng làm cho đại não An Hữu Trân có chút thanh tỉnh, vuốt vuốt huyệt thái dương đau nhức, sau đó bôi thuốc thay đổi xiêm y đi ra...
“Như thế nào? Có phải đã khá hơn không? Thiếu gia, người còn đau đầu không?” Tiểu Thanh cầm chén canh gừng nóng hổi đặt vào tay An Hữu Trân.
“Đã khá hơn nhiều.” An Hữu Trân nhìn Tiểu Thanh tỷ tỷ cười cười, thổi canh gừng, từ từ uống, hâm nóng đầu óc cùng cổ họng.
“Ta nói người, thiếu gia, đã nhiều năm nay, người bảo vệ thân mình đều rất tốt, cũng không làm cho lão thái quân lo lắng. Có thể....người lần này....lần này....” Tiểu Thanh nói những từ cuối cùng liền giảm âm thanh, đến bên tai An Hữu Trân nói, “Người...làm sao lúc đó lại cởi áo ngoài ra, may mắn là buổi tối, không có người chú ý, người có biết làm vậy rất nguy hiểm hay không?”
An Hữu Trân cúi đầu nhận lời phê bình của Tiểu Thanh, “Thực xin lỗi, Tiểu Thanh tỷ tỷ, lần sau ta sẽ không tái phạm...” lúc ấy nàng quá nóng lòng, nhìn thấy Trương Nguyên Ánh như vậy không nghĩ ngợi nhiều liền cởi áo ngoài bao bọc lấy nàng.
“Lần này coi như bỏ qua, lần sau ngàn vạn lần không được phạm sai lầm như vậy nữa, nếu để người khác biết, vậy thì xong rồi.” Tiểu Thanh cũng không phê bình An Hữu Trân quá nhiều, nhiều năm như vậy nàng cũng chưa từng phạm sai lầm như thế.
“Nha, ta biết rồi.” khó có thể không nghe được An Hữu Trân phản bác, lần này là do nàng ùy hứng, nàng lo sợ, lúc nàng ôm Trương Nguyên Ánh chặt như vậy, có khả năng Trương Nguyên Ánh đã biết thân phận nàng, vọt một cái đứng lên.
“Thiếu gia, người đi đâu?”
“Ta đi tìm Trương Nguyên Ánh.”
An Hữu Trân ra khỏi thư phòng, đi vào gian phòng Trương Nguyên Ánh, trông thấy Trương Phú Quý đứng trước cửa liền gọi, “Gia gia...”
“Trân nhi a, nghe nói ngươi cũng bị phong hàn, hiện tại thế nào, còn có cổ họng bị đau có phải không, có muốn hay không gọi đại phu đến bắt mạch?”
An Hữu Trân nghe thấy gọi đại phu bắt mạch liền vội vàng lắc đầu, “Không cần gia gia, Trân nhi đã tắm nước nóng, uống chén canh gừng, đã không có gì đáng ngại, a, nàng như thế nào?”
“Ánh nhi vừa rồi vừa uống chén thuốc, đại phu nói may mắn kịp thời, nếu không Ánh nhi liền....”
“Gia gia, Ánh nhi đã không xảy ra chuyện gì, người không cần quá thương tâm, đã nửa đêm, gia gia mau đi nghỉ ngơi, vạn nhất bị bệnh, Ánh nhi sau khi tỉnh lại sẽ tự trách, nơi này ta sẽ trông chừng nàng.”
Trương Phú Quý vốn là nghĩ muốn ở lại đến lúc Trương Nguyên Ánh tỉnh nhưng nghe An Hữu Trân nói có chút đạo lý, có An Hữu Trân ở đây cũng yên tâm, “Vậy cũng tốt, liền vất vả cho Trân nhi.”
“Gia gia, đi hảo.”
Đợi đến lúc Trương Phú Quý rời đi, An Hữu Trân ngồi ở đầu giường nhìn Trương Nguyên Ánh ngủ say, trong lòng liền có chút tức giận.
Lúc này Trương Nguyên Ánh an tĩnh giống như bức tranh tiên tử hạ phàm, hoặc là giống như đang chờ đợi vương tử đến hôn tỉnh, sẽ không cùng mình khắc khẩu...
Nàng rốt cuộc có biết thân phận của mình không a, vạn nhất nàng phát hiện làm sao bây giờ? Cầu xin nàng chớ nói ra ngoài? Vạn nhất nàng không phát hiện? An Hữu Trân có chút bực bội, nhìn Trương Nguyên Ánh đang ngủ say, trong lòng suy nghĩ đến thất thần....
Không biết qua bao lâu người trên giường giật giật lông mi, thật giống như sắp tỉnh lại, rồi lại như công chúa nghịch ngợm không chịu mở mắt ra....
Môi khô khốc khẽ động, “Nước...”
Âm thanh suy yếu của Trương Nguyên Ánh làm cho An Hữu Trân thu hồi suy nghĩ, nhìn thấy Trương Nguyên Ánh muốn uống nước vội vàng đi đến bên bàn bưng một chén nước tới. Đỡ Trương Nguyên Ánh dậy đem chén nước đưa tới bên miệng nàng.
“Khụ khụ.”
“Chậm một chút, chậm một chút.” mỗi lần Trương Nguyên Ánh uống một ngụm An Hữu Trân lại dặn dò.
Lúc này Trương Nguyên Ánh mới mở mắt ra nhìn rõ ràng, nhìn thấy An Hữu Trân ngồi bên cạnh, nàng lần nữa tựa trong ngực An Hữu Trân, Trương Nguyên Ánh có vài phần lúng túng cùng ngượng ngùng....
“Còn muốn nước sao?” An Hữu Trân hỏi.
Trương Nguyên Ánh nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ngươi....”
“Ngươi....”
Hai người đồng thời mở miệng.
“Ngươi nói trước đi....”
“Ngươi nói trước đi....”
Lại đồng thời nói, cuối cùng vẫn là An Hữu Trân mở miệng trước, “Vậy thì ngươi nói trước đi.”
“Đa tạ ngươi...” Trương Nguyên Ánh cắn môi, chân thành nói cám ơn.
“Ha ha, không cần khách khí, dù nói thế nào thì ngươi cũng là bị ta làm cho tức giận mới ra ngoài, ngươi nếu xảy ra chuyện gì, tâm ta cũng không dễ chịu a.” An Hữu Trân vừa cười vừa nói.
Hồi lâu Trương Nguyên Ánh cúi đầu nói, “Kỳ thật cũng không phải vì giận ngươi mà ta mới đi lên núi...”
“A...vậy ngươi chạy lên núi làm gì?"
Trương Nguyên Ánh nhìn An Hữu Trân, có lẽ bởi vì An Hữu Trân cứu nàng nên Trương Nguyên Ánh cố lấy vài phần dũng khí nói ra lời thật lòng mình, “Ta....ta đi lên núi là vì tìm ngọc bội...”
“Ngọc bội? Chỉ vì một cái ngọc bội mà ngươi chạy đến trên núi tìm a, thiếu chút nữa liền mất mạng, ta còn rất nhiều ngọc bội tốt, ngươi nếu sớm nói ta liền tặng ngươi bảy tám cái.” An Hữu Trân có chút bất mãn, liền chỉ vì một cái ngọc bội mà chút nữa đã mất mạng, đáng giá sao? “Ngọc bội kia quan trọng như thế nào, có phải là có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
“Kỳ thật....trước khi cùng ngươi thành thân, ta đã có người trong lòng, ngọc bội kia chính là vật đính ước hắn tặng ta, cũng là bảo vật gia truyền nhà hắn...”
An Hữu Trân sau khi nghe xong có chút khiếp sợ, người trong lòng nàng có phải chính là người lần trước mình vô tình trông thấy không a, “Người trong lòng của ngươi có phải hay không chính là nam tử sau khi thành thân một ngày đưa ngươi về nhà?”
Trương Nguyên Ánh kinh ngạc, “Ngươi khi đó đã nhìn thấy?”
“Ân.” An Hữu Trân gật đầu nhẹ, “Thì ra là hai ngươi lưỡng tình tương duyệt, vậy sao ngươi còn đáp ứng hôn sự này?”
“Bởi vì gia gia lớn tuổi, thân thể lại không tốt, một lòng chỉ muốn An gia ở rể, thay Trương gia chúng ta quản lý gia nghiệp, hắn cảm thấy có phủ Tướng quân làm chỗ dựa về sau Trương gia sẽ không bị bắt nạt, cho nên vì gia gia, vì Trương gia, ta đáp ứng hôn sự này...”
An Hữu Trân nhìn chằm chằm Trương Nguyên Ánh, nghe nàng nói như vậy giống như chính nàng bị buộc tiếp nhận hôn sư, như vậy chuyện từ thư sẽ dễ dàng thương lượng hơn, nhưng vì sao trong lòng An Hữu Trân lại có một tia khổ sở...
“Ta vốn cho rằng ta cùng đại ca An Nghĩa Kiện của ngươi sẽ làm phu thê."
“Không ngờ rằng người kết hôn với ngươi là xú danh vang xa An Hữu Trân ta.” An Hữu Trân có chút trêu ghẹo nói, xem ra nàng vẫn chưa phát hiện ra thân phận chính mình.
“Phốc...” Trương Nguyên Ánh bị An Hữu Trân chọc cười, “Đúng vậy, lúc thành hôn ta vốn muốn cùng ngươi thương lượng vài chuyện, khi ngươi nói ra ngươi chính là An Hữu Trân làm ta sợ choáng váng, việc đầu tiên chính là bảo toàn danh tiết của mình...”
“Cho nên ngươi đối với ta ném rồi giội, để bảo toàn danh tiết?”
“Ai bảo ngươi là đứng đầu con nhà giàu, tiếng xấu đồn xa.”'
“Vậy ý của ngươi đối với ta chán ghét chính là như vậy a.”
“Vậy cũng không....”
“Ngươi yên tâm đi, ta đối với nữ nhân vóc dáng như ngươi không có hứng thú. Tiêu chuẩn của ta chính là bộ ngực lớn như quả dừa, ngươi nhiều nhất chỉ là quả đào a...” An Hữu Trân rất vô sỉ chỉ chỉ ngực Trương Nguyên Ánh.
“Ngươi....vô sỉ....” Trương Nguyên Ánh vừa thẹn vừa giận liền ném một cái gối về phía An Hữu Trân.
An Hữu Trân tiếp nhận gối, “Ha ha, không trúng được a.”
Trương Nguyên Ánh tiếp tục nói, “Ta liên tục chán ghét ngươi, bởi vì ngươi là con nhà giàu cho nên ta có chút thành kiến, bất quá lúc ngươi cứu ta, ta cảm thấy kỳ thật ngươi cũng không chán ghét như vậy.”
“Ngươi sẽ không phải yêu ta rồi đấy chứ?” An Hữu Trân vừa cười vừa nói.
“Ngươi nói cái gì?”
An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh kích động vội vàng phất tay, “Ta nói giỡn, ta nói giỡn, đừng để ý a.”
Gặp Trương Nguyên Ánh nói những lời thật lòng với mình, An Hữu Trân cũng mở lòng, “A, ngươi cũng biết đấy, hai chúng ta thành thân vì hôn sự của hai gia đình, ông nội ta muốn cháu mình ở rể Trương gia, vốn cha ta muốn đại ca ta ở rể, nhưng đại ca là con trai lớn không thể ở rể được a. Cho nên ta liền xung phong muốn đi ở rể Trương gia, ta liền nghĩ kế bức ngươi viết từ thư, cho nên lúc động phòng cố ý trêu ghẹo làm cho ngươi tức giận, để ngươi chán ghét ta, nhịn không được liền viết từ thư hưu ta.”
“Nói như vậy bộ dạng chán ghét bình thường của ngươi đều là giả vờ?”
An Hữu Trân gãi gãi đầu, “Kia ngoại trừ lúc động phòng trêu ghẹo ngươi là giả, những thứ khác đều là ta chân thật.”
“Vậy ngươi đã thành công, ta càng ngày càng chán ghét ngươi, nhưng là ngươi đã nhầm, ta nếu có thể viết từ thư hưu ngươi ta đã sớm viết. Kỳ thật ta lại hy vọng ngươi viết từ thư bỏ ta, như vậy ta mới hướng gia gia nói được.” Trương Nguyên Ánh nói, thì ra hai người các nàng đều là nghĩ cùng một chuyện, đều muốn đối phương viết từ thư hưu mình, chờ đối phương đề cập đến...
“Vậy thì chúng ta bây giờ cùng nhau thực hiện một khế ước, chúng ta hãy cùng nhau sống một năm, một năm sau chúng ta sẽ viết từ thư cho đối phương, xong việc liền hướng người nhà nói, như thế nào?”
“........”
Một giây, hai giây, ba giây.....An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh cúi đầu không nói gì, cho rằng nàng ngại một năm quá dài, “Ngươi có phải cảm thấy một năm quá dài a, nếu như vậy chúng ta....”
“Hảo.” Trương Nguyên Ánh cắt lời An Hữu Trân, đáp.
---------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro