Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Cướp bóc

“Này thực vật so với người khó nuôi hơn nhiều!” An Hữu Trân bĩu môi bất mãn nói, trong miệng lẩm bẩm, “Thực vật chết bầm.”

“Hảo, thiếu gia của ta ngươi đừng khổ não, người không tốt dễ nuôi như thực vật, thực vật chỉ cần nước cùng ánh mặt trời, người thì không chỉ cần hai thứ này a.” Tiểu Thanh gặp thiếu gia nhà mình có điểm mất hứng, đẩy nhẹ vai An Hữu Trân nói.

“Nói như vậy người so với thực vật khó nuôi hơn nhiều có phải không?” An Hữu Trân hai mắt sáng long lanh nhìn Tiểu Thanh.

“Ừm, ừm...” Tiểu Thanh bị An Hữu Trân bằng ánh mắt hy vọng bức cho gật đầu liên tục, nàng thật sợ nếu mình trả lời chậm một giây đôi mắt kia sẽ chảy như “nước suối”

“Ha ha, vậy ta cũng không còn khổ não, hừ, thực vật chết tiệt, ngươi xem ta còn khó nuôi hơn nhiều, ta đến nay cũng không đem mình nuôi chết đã là kỳ tích vĩ đại a.” An Hữu Trân kiêu ngạo nói.

Phanh...lập tức một đám người trong phòng liền muốn té xỉu.

Thiếu gia, ngươi là được lão thái quân cấp dưỡng cho sống a...

Nàng đây là gả cho một tuyệt phẩm tướng công thế này a....

Đều té xỉu sao, ta chính là nói sự thật, ta kiếp trước cũng là tự làm việc nuôi sống chính mình a....

“Nhị thiếu gia, lão gia gọi ngươi đến chỗ của hắn một chuyến.” Gia đinh báo lại.

Cha lại gọi ta sao, ta dạo gần đây không làm gì sai, An Hữu Trân nghi hoặc nhìn Trương Nguyên Ánh, này cọp cái sẽ không cáo trạng gì nữa đấy chứ.

~

Không nên nhìn ta, ta cái gì cũng chưa nói, Trương Nguyên Ánh dùng ánh mắt đáp lại An Hữu Trân...

An Hữu Trân nhận được ánh mắt Trương Nguyên Ánh, nhếch miệng, “Biết rồi.”

Thư phòng--------

“Cha.” An Hữu Trân cung kính đứng ở bên trong.

“Ừm.” An Nhân Võ vẫn nhìn binh thư trong tay không nhìn đến An Hữu Trân, “Ngươi rời Trương gia đã bao nhiêu ngày rồi?”

“Tính cả lộ trình đã có hơn mười ngày.”

“Kia ngày mai ngươi cùng Ánh nhi trở về Trương gia đi.”

“.........” aaaa, nhà người ta thì muốn hài tử của mình xuất giá về nhà mẹ đẻ, còn cha thì....ta mới về không bao lâu liền đem ta đuổi ra ngoài, chỉ là gần đây ta ăn hơi nhiều một chút thôi, thật hẹp hòi....còn sợ ta ăn hết của trong nhà.

An Nhân Võ vẫn như cũ không nhìn An Hữu Trân, giả vờ lật sách nói, “Ngươi dù sao cũng đã là người của Trương gia, kinh đô cách Dương Châu lộ trình xa, tại trên đường cũng sẽ đến năm sáu ngày, ngươi lần này về nhà mẹ đẻ quá lâu rồi, sẽ phải cho người đến Trương gia thông báo một tiếng.”

“A...vâng” An Hữu Trân cúi đầu trả lời, trở về thì trở về, dù sao cũng là chuyện sớm muộn.

An Nhân Võ nhìn thấy An Hữu Trân cúi đầu, len lén liếc một cái, biết An Hữu Trân không cao hứng ho khan hai tiếng, “Đi xuống trước đi.” Hắn làm sao có thể không hy vọng con mình có thể bên cạnh mình lâu một chút, nhưng An Hữu Trân đã ở rể Trương gia, về lý về tình cũng không nên ở nhà quá lâu, huống chi Trương gia vẫn còn Trương Phú Quý đang chờ ở nhà.

An Hữu Trân trở lại tiểu viện của mình...

“Thiếu gia, lão gia đã nói cái gì vậy a?” Tiểu Thanh nhìn xem An Hữu Trân có chút thất lạc liền khẩn trương hỏi, lão gia không phải là lại mắng thiếu gia đấy chứ.

“Tiểu Thanh tỷ tỷ, ngươi đi thu thập hành lý đi, ngày mai chúng ta trở về Trương gia.”

“A....này....”

“Là cha ta ra lệnh, ngươi trước cùng Tiểu Mặc đi thu thập đi.”

“Vâng, vậy Tiểu Thanh xin cáo lui trước.”

Ngày hôm sau------

“Bà nội, Trân nhi đi, ngươi phải hảo hảo bảo trọng thân thể!”

“Trân nhi trở lại không được bao nhiêu ngày lại muốn đi, bà nội không bỏ được ngươi...” Lão thái quân lôi kéo tay An Hữu Trân khóc ròng nói.

“Bà nội, người đừng như vậy, Trân nhi đi rất nhanh sẽ trở lại, bà nội hãy tin Trân nhi.” An Hữu Trân ra dấu với lão thái quân.

Lão thái quân biết rõ ý của An Hữu Trân, đúng là vẫn không nỡ bỏ...

“Nương.” An Nhân Võ đem tay của lão thái quân buông An Hữu Trân ra, đối với An Hữu Trân nói, “Trân nhi trở về Trương gia phải đàng hoàng một chút, đừng gây náo loạn có hiểu không?”

“Cha, ta đã biết.” Dù sao người gây chuyện cũng không phải là ta, “Cha bảo trọng, bà nội bảo trọng.”

“Cha, bà nội, bảo trọng thân thể.” Trương Nguyên Ánh bái xong rồi bước vào xe ngựa.

Kết quả là một chiếc xe ngựa bốn người An Hữu Trân, Trương Nguyên Ánh, Nghiễn nhi cùng Tiểu Thanh cùng ngồi.

Trong lúc đi không ai nói gì, không khí cực kì trầm mặc.

“Thiếu gia.” Một tiếng phá vỡ sự trầm mặc.

“Chuyện gì?” An Hữu Trân nhắc mành cửa lên.

“Thiếu gia, đến ngã rẽ, chúng ta là đi đường lớn hay đường tắt?” Mặc Ngôn hỏi.

“Đi đường tắt đi, tiết kiệm thời gian.”

“Vâng.”

“Đi đường tắt chỉ sợ không an toàn.” Trương Nguyên Ánh mở miệng nói.

“Sợ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy, cho dù có sơn tặc ngươi cũng không cần phải xông lên, nếu có cọp có lẽ nó xem ngươi là đồng loại sẽ tha mạng cho ngươi a.”

“Ngươi...tiểu thư nhà ta cũng là hảo tâm nhắc nhở ngươi, ngươi như vậy là thế nào?” Nghiễn nhi nhìn thấy An Hữu Trân nói tiểu thư nhà nàng như thế liền bất mãn.

“Được rồi, đừng chấp nhặt hắn, cũng đã đi rồi, xem ra có chuyện gì xảy ra sẽ có người núp đằng sau xa ngựa.”

“Hừ, ngươi yên tâm, nếu có sơn tặc, bổn thiếu gia là ngươi thứ nhất xung phong.” An Hữu Trân không phục nói.

“Chỉ mong An thế tử nói được là làm được.”

“Hừ ~”

-------------

Hai ngày sau đều bình yên vô sự, vốn cho rằng không sao, bất quá đúng là thật trùng hợp, chuyện cẩu huyết đã xảy ra, đúng là xuất hiện một đám sơn tặc thật....

Hơn mười tên sơn tặc cản đường nhóm An Hữu Trân.

Tên cầm đầu nhóm sơn tặc cầm lấy đại đao chỉ vào xe ngựa An Hữu Trân hô, “Đánh...cướp...”

An Hữu Trân vừa nghe, kẽo kẹt, tan nát cõi lòng. Không thể nào xui xẻo như vậy, lần trước đã đi qua một lần chưa nghe nói chỗ này có sơn tặc a.

Trương Nguyên Ánh cùng Nghiễn nhi vừa nghe hai chữ cướp bóc, sắc mặt có chút trắng bệt, hai tay nắm chặt, động viên đối phương.

An Hữu Trân nhìn thấy mặt Trương Nguyên Ánh không tốt cho lắm, mở rèm cửa sổ nói, “Tiểu Mặc, chuyện gì xảy ra?”

“Thiếu gia, phía trước có vài tên sơn tặc ăn gan báo, muốn đánh cướp chúng ta, đợi Mặc Ngôn đi giải quyết bọn họ.” nói xong Mặc Ngôn nhảy xuống xe ngựa, rút ra trường kiếm...

“Ơ, ơ, thật là...thật....làm bộ làm tịch...thật to...đại hiệp...ha ha ha...làm cho lão tử....thật khiếp sợ...ha ha..” thủ lĩnh sơn tặc nói lắp nói.

Chỉ nghe bành bạch vài tiếng, nhiều sơn tặc đã bị đánh gục, An Hữu Trân đương nhiên biết rõ thân thủ Mặc Ngôn.

Bất quá Trương gia chủ tớ còn chưa nhìn thấy qua thân thủ Mặc Ngôn, Nghiễn nhi kéo mành cửa sổ ra xem Mặc Ngôn anh tuấn giải quyết sơn tặc, vội vàng lôi kéo Trương Nguyên Ánh hưng phấn nói, “Tiểu thư mau nhìn, Mặc công tử thật lợi hại a, thoáng cái đã giải quyết gần xong.”

“Hắc, mới vừa rồi ngươi mới còn sợ chết.” An Hữu Trân nhìn Nghiễn nhi sùng bái Mặc Ngôn, Trương Nguyên Ánh hai mắt tỏa sáng nhìn ra ngoài liền cảm thấy khó chịu, tiểu nữ sinh chính là rất thích anh hùng cứu mỹ nhân.

“Đúng vậy, đúng vậy...Nghiễn nhi ta sợ muốn chết, bất quá không giống ai kia, hai ngày trước còn nói cái gì, nếu như gặp sơn tặc sẽ là người thứ nhất lao ra a.” Nghiễn nhi đắc ý nói.

“Nghiễn nhi!” Trương Nguyên Ánh lắc đầu bảo đừng nói nữa, nàng cũng không ôm hy vọng nào với con nhà giàu này.

An Hữu Trân bị hai chủ tớ làm tức muốn nổ đom đóm, có ý gì a, khi dễ ta là con rùa rút đầu có phải không?

“Thiếu gia.” Tiểu Thanh sợ An Hữu Trân sẽ tức giận làm liều vội vàng lôi kéo tay áo An Hữu Trân.

“Không có việc gì, ta ra ngoài xem một chút, diều hâu không phát huy thì khinh ta là con vịt nhỏ a, hừ, các ngươi cứ chờ xem.” Nói xong An Hữu Trân nhảy xuống.

“Dừng tay!” An Hữu Trân sau khi nói xong, ra một dáng tuấn tú, cầm lấy quạt trắng phẩy phẩy.

Mặc Ngôn nghe An Hữu Trân hô liền tuân lệnh dừng lại, đám sơn tặc chứng kiến công phu của Mặc Ngôn sợ hãi lui lại mấy bước.

“Tiểu Mặc, đã nói ngươi bao nhiêu lần, chúng ta là nên nhã nhặn đánh người, đừng đả thương tự tôn người ta.”

“Ngươi....ngươi là....là người phương nào....” Sơn tặc cầm đầu hỏi.

An Hữu Trân sau khi nghe xong xoay người, nhìn lão huynh lớn lên không giống người thường cách đó không xa, mặt có điểm không nhịn được hỏi, “Ngươi sẽ không phải là cầm đầu sơn tặc đấy chứ?”

“Đúng...đúng vậy....ta...ta là....Sơn Báo” Sơn Báo cao ngạo nói.

An Hữu Trân lắc đầu, “Chậc chậc, Tiểu Mặc, ngươi hay là tiếp tục đánh đi!”

“Vâng.” Mặc Ngôn chuẩn bị rút kiếm lần nữa.

“Chờ...một chút...” bọn sơn tặc hơi sợ “Ngươi...người này...sao....nói...nói chuyện....”

“Không phải là ta không tính toán gì a, lão huynh, thật sự là muốn tốt cho ngươi, ngươi xem bộ dạng ngươi, muốn ngươi nổi bật nên ta cho Tiểu Mặc đánh ngươi xem như giúp ngươi trang điểm dung nhan chút đây, cho ngươi về sau đi cướp bóc cũng làm người khác nhìn thoải mái một chút ít.”

“Ngươi....ngươi....”

“Ngươi ngươi cái khỉ gì a, ta khuyên ngươi nên đến vùng khỉ ho cò gáy cướp, ta thực sự sợ người cao nguyên nhìn ngươi còn có phản ứng đây, aizz, thật sự làm khó huynh đệ trong bang của ngươi, về sau đi lên cao nguyên phỏng đoán sẽ rất nhanh thích ứng.”

“Phốc...ha ha ha ha.” Lập tức một đám người cười thật to.

“Xì...” Trương Nguyên Ánh sau khi nghe xong cũng không nhịn cười được, cười nhẹ ra tiếng, con nhà giàu này, công phu miệng thật lợi hại.

Mà huynh đệ của Sơn Báo có điểm nghẹn không dám cười, chỉ phát ra vài tiếng nhỏ.

Sơn Báo bị An Hữu Trân nói như thế mặt nhanh tái đi, “Ngươi....ngươi dám....”

“Ngươi muốn thả cái gì thì đừng chịu đựng, bên kia ta giúp ngươi nhìn rồi, không có ai quấy rầy, hơn nữa phong cảnh còn rất đẹp đây, hoàn mỹ làm nhà xí.”

“Ngươi....ngươi...” Sơn Báo vốn là có chút nói lắp, hiện tại bị An Hữu Trân nói như thế tức nói không ra lời, sắc mặt đỏ bừng, con mắt phóng đại, tràn đầy tia máu...

“Kỳ thật a, ngươi trưởng thành có bộ dạng này không phải là vấn đề của ngươi, mà là ở ba mẹ ngươi a. Khả năng là bị kích thích cái gì hoặc là đang mang thai thì đột biến gen nha, bất quá mang ngươi ra dọa người cũng rất được a, hù người khác là được rồi ngươi còn đánh cướp cái gì, nếu là tiểu động vật hay nữ nhân yếu ớt thì xong rồi, một chút cũng không có ý thức bảo vệ động vật thực vật, ngươi sống trên thế giới này cỡ nào vô sỉ, còn lãng phí tài nguyên. Đúng rồi, ta muốn biết rõ mẹ ngươi, mẹ ngươi họ gì, nhà có mấy người, có ai đột biến gen như ngươi không....”

“Phốc...” An Hữu Trân vừa nói xong, Sơn Báo liền phun máu tươi, phun đến cao vài thước.

Ôi mẹ nó, không phải chứ, không thể tin được ta có khả năng của Châu Tinh Trì, thế nhưng nói người khác có thể phun ra máu nha....

Mọi người thấy Sơn Báo ngã xuống đất trợn tròn mắt, này....không phải là chết chứ...

Thủ hạ của Sơn Báo nhìn thấy cảnh này liền xem An Hữu Trân như xem quỷ, lăn một vòng biến mất trước tầm mắt của An Hữu Trân.

“Uy, ngươi trước đừng chết a, phải chờ chúng ta đi rồi hẳn chết.” An Hữu Trân đá đá Sơn Báo.

Mặc Ngôn dò xét hơi thở của Sơn Báo, “Thiếu gia, hắn còn chưa chết, chỉ là lửa giận công tâm mà thôi.”

“A, vậy là tốt rồi.” Ta đã nói rồi, ta chưa đạt tới cảnh giới đó, xem ra lần sau cần tập luyện thêm một chút, “Đem hắn cứu tỉnh, để cho hắn đi đi.”

Mặc Ngôn điểm huyệt Sơn Báo vài cái, Sơn Báo tỉnh lại.

“Đi nhanh đi, thiếu gia nhà ta tha chết cho ngươi.”

Sơn Báo chậm rãi bò dậy, nhìn chung quanh huynh đệ của mình đều ngơ ngác hướng trong rừng chạy biến, đằng sau An Hữu Trân không quên nói, “Uy, ngươi...kia đừng để rơi từ trên cây xuống chết a.”

“Đa....tạ....” Sơn Báo cho rằng An Hữu Trân sợ chính mình tìm cái chết liền an ủi.

Ai ngờ An Hữu Trân còn nói thêm một câu, “Ngươi muốn chết cũng nên tìm những cây cao hơn treo cổ thử xem.”

“Phốc...” Máu vừa ngừng lại phun ra ngoài.

An Hữu Trân nhìn thấy Sơn Báo phun lần nữa, không đành lòng nhìn hắn, vội vàng dùng cây quạt ngăn trở tầm mắt.

Mọi ngươi trầm mặc nhìn An Hữu Trân, một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây....

“Cao...thật sự là cao....” Tập thể giơ ngón tay lên đối với An Hữu Trân nói.

“Hắc hắc...” An Hữu Trân gãi gãi đầu, “Đa tạ...đa tạ...”

--------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro