Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Tiên phát chế nhân

Tiên phát chế nhân (*ra tay trước để chiếm ưu thế trước khi đối phương hành động).

Ba ngày sau, đám người của An Hữu Trân đã trở lại phủ Tướng quân.

“Đã về rồi, đã về rồi.” Gia đinh giữ cửa chạy vào trong nhà gọi lớn, “Nhị thiếu gia đã về rồi.”

Lão thái quân vốn định ngủ, nghe thấy ngoài cửa có tiếng la, vội vàng mặc áo ngoài vào, “Tiểu Thúy, nhanh đi nghe một chút, bên ngoài là nói ai?”

“Nhị thiếu gia đã trở lại....nhị thiếu gia đã trở lại....”

“Lão thái quân!” Tiểu Thúy kích động nói.

“Là Trân nhi, là Trân nhi đã trở lại.” Lão thái quân không đợi Tiểu Thúy nói xong đã vội vàng đi ra ngoài.

“Lão thái quân, người chậm một chút.....” Tiểu Thúy ở phía sau hô.

“Bà nội....” An Hữu Trân vào nhà liền nhìn thấy bà nội đầu tiên, vội vàng chạy lại ôm lấy.

“Trân nhi của ta đã trở lại.” Kể từ lúc An Hữu Trân đi, lão thái quân ngày nào cũng đều tưởng niệm nàng. Nghĩ tới An Hữu Trân tại Trương gia có ăn được không, ngủ có ngon không, có hay không bị lộ thân phận, vân vân...

“Bà nội, Trân nhi rất nhớ người nha.” An Hữu Trân ôm lão thái quân làm nũng nói.

“Ha ha, bà nội cũng nhớ Trân nhi.” lão thái quân nhìn thấy An Hữu Trân tâm cũng buông xuống, “Đến...cho bà nội nhìn một chút.”

Lão thái quân vuốt ve mặt An Hữu Trân, “Trân nhi...như thế nào mới có mấy ngày liền gầy.” Lão thái quân đau lòng nói, nhất định là không ăn được, không ngủ được.

“Đó là vì ta nhớ bà nội a.”

“Ha ha...” Lão thái quân bị An Hữu Trân dụ dỗ không ngừng cười.

An Nhân Võ ở một bên thấy con mình trở lại không gọi chính mình, có chút ăn dấm chua, làm bộ ho khan hai tiếng.

An Hữu Trân theo thanh âm nhìn lại, ngọt ngào kêu một tiếng, “Cha!”

“Ừm” giả vờ làm âm thanh nghiêm chỉnh.

“Lão thái quân, Tướng quân.” Tiểu Thanh cùng Mặc Ngôn quỳ trên mặt đất.

“Là Tiểu Thanh cùng Mặc Ngôn a. Mau...mau đứng lên.”

“Tạ lão thái quân.”

“Đúng rồi, như thế nào không thấy đại ca a.” An Hữu Trân nhìn qua đại sảnh một lần cũng không thấy đại ca.

“Đại ca ngươi a, hôm qua vừa lên đường đi tìm chị dâu ngươi. Hắn nói muốn đem chị dâu ngươi mang về nhà, như thế mới có thể gặp ngươi.” Lão thái quân nói.

“Đại ca đâu cần sớm như vậy đã đi.” An Hữu Trân nói.

“Tiểu Thúy a, nhanh đi phòng bếp, gọi đầu bếp làm một vài món ăn An Hữu Trân thích ăn.”

“Bà nội, đều đã trễ thấy này...”

“Không không, Trân nhi về nhà, đương nhiên phải làm nhiều thức ăn ngon.”

An Hữu Trân gặp bà nội kiên trì, cũng không nói gì, vừa vặn mấy ngày nay vội vàng gấp rút lên đường, xác thực chưa ăn cái gì ngon.

“Nha, Đông Mai đi đến gian phòng Trân nhi lấy thật nhiều than củi, gần đây khí trời càng lạnh hơn, gian phòng Trân nhi sợ không đủ nhiệt.”

“Vâng, lão thái quân.”

An Hữu Trân ăn uống no đủ xong liền cùng bà nội nói chuyện phiếm. Đem đầu tựa lên đùi bà nội, lão thái quân lại vuốt ve đầu cháu gái bảo bối, “Trâm nhi ở Trương gia có quen không?”

An Hữu Trân lắc đầu, “Không có bà nội đương nhiên không quen.”

“Kia Trương gia đối với ngươi tốt chứ?”

“Có bà nội làm chỗ dựa, Trương gia đương nhiên không đối với ta làm chuyện gì.”

“Trân nhi là bị ủy khuất gì trở về hay Trâm nhi lại gây ra tai họa gì?”

“Bà nội....” An Hữu Trân than vãn.

“Bà nội còn không biết tính tình của ngươi sao?” Lão thái quân buồn cười nhìn An Hữu Trân.

An Hữu Trân ngầm vụng trộm le lưỡi một cái, gừng càng già càng cay a, “Không có, lần này không phải Trân nhi gây họa.”

“A, vậy là cái gì?”

“Là bọn họ Trương gia khinh người quá đáng, Trân nhi thành thân được ngày đầu tiên Trương Nguyên Ánh kia gặp Trân nhi liền ném trái cây còn giội rượu, buổi sáng không cho Trân nhi ngủ, cầm nước lạnh giội Trân nhi...”

“A, nàng cầm nước lạnh giội ngươi?” Lão thái quân chau mày.

“Hơn nữa a, nàng còn không cho Trân nhi ăn thịt, Trân nhi đi ra ngoài ăn một bữa cơm cũng bị nàng mắng một trận. Còn cho Trân nhi ngủ thư phòng, giận nhất chính là nàng thế nhưng còn gặp riêng tình lang, bà nội, ngươi nói xem có nữ nhân nào như vậy không, không đúng, nàng quả thật không phải nữ nhân.” An Hữu Trân đem tất cả sự việc kể lại, chỉ nói những cái Trương Nguyên Ánh đối với nàng không tốt, còn những việc nàng làm không tốt với Trương Nguyên Ánh thì lại không kể.

“Đúng là....tin đồn Trương gia Trương Nguyên Ánh tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa, huệ chất lan tâm...” Lão thái quân có điểm không tin, theo Trân nhi kể lại thì như là một người khác.

“Tin đồn sai sự thật, không thể tin, bà nội a, chẳng qua chỉ là lời đồn, không phải sự thật.” An Hữu Trân vội vàng nói.

“Nếu theo Trân nhi nói, Trương Nguyên Ánh này là một nữ nhân đanh đá.”

“Chính là vậy a, bà nội, ngươi không biết đâu, nàng quả thực chính là cọp cái.” An Hữu Trân thêm dầu thêm mỡ tỏ ra mình rất ủy khuất, còn kém rơi nước mắt nữa là đủ.

Mà Trương Nguyên Ánh trên đường đi cũng không biết An Hữu Trân tại chỗ lão thái quân đã ra tay trước, làm cho lão thái quân ấn tượng xấu với nàng.

An Hữu Trân trở lại Tướng quân phủ cảm giác như sống lại, lại trở về cuộc sống tiêu dao của con nhà giàu, cứ như vậy tiêu dao qua hai ngày...
.

.

Trương Nguyên Ánh sau hai ngày đường cũng đến phủ Tướng quân.

“Khởi bẩm Tướng quân, ngoài cửa có một vị cô nương tự xưng là Trương Nguyên Ánh, nhị thiếu nãi nãi.”

“Nha, mau mời nàng vào.” An Nhân Võ vội vàng nói.

Trương Nguyên Ánh theo gia đinh đến đại sảnh, thấy An Nhân Võ uy vũ ngồi ở trên, đã đoán được thân phận của hắn, vội vàng thỉnh an, “Con dâu Trương Nguyên Ánh tham kiến công công*.” (*bố chồng)

“Ha ha ha, hảo, đứng lên, mau đứng lên...” Nguyên bản cho rằng con dâu mình là thân nhu nhược, thân là võ tướng An Nhân Võ cũng hy vọng con dâu của mình cũng là bậc cân quắc không thua đấng mày râu, không quá yểu điệu ra vẻ ta đây. Hôm nay nhìn thấy Trương Nguyên Ánh bộ dáng hào phóng cũng mừng rỡ.

“Tạ công công.” Trương Nguyên Ánh đứng lên nói, “Vốn là Ánh nhi cần phải theo tướng công cùng nhau về bái kiến công công cùng bà nội, nhưng để cho tướng công sốt ruột việc nhà về trước là lỗi của Ánh nhi, Ánh nhi hướng công công bồi tội, Ánh nhi nóng lòng gấp rút lên đường, cho nên không có chuẩn bị gì, Ánh nhi lần nữa hướng công công bồi tội.”

“Ôi chao, hài tử, ngươi có tội gì, những vật ngoài thân cho tới bây giờ lão phu đều không để ý. Huống chi An Hữu Trân đứa nhỏ này, ta còn không hiểu hắn sao, tùy hứng mà làm, cho tới bây giờ cũng không để ý hậu quả.” Nói đến cái này, nhìn nữ nhân thuần khiết trước mặt, lại gả cho phá gia chi tử của mình, thật sự ủy khuất hài tử này, đối với Trương Nguyên Ánh áy náy lập tức tăng thêm vài phần.

“Trước không cần nói nhiều, gấp rút lên đường như vậy, ngươi đi nghỉ đi, An Hữu Trân cùng bà nội đến miếu dâng hương sẽ mau trở lại.”

“Kia Ánh nhi xin cáo lui trước.”

.

.

.

Đến hoàng hôn, An Hữu Trân cùng lão thái quân từ trong miếu trở về.

An Hữu Trân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh đợi trong đại sảnh, lập tức lùi về sau vài bước, còn cho là mình nhìn nhầm, vội vàng vuốt hai mắt.

Lão thái quân nhìn thấy Trương Nguyên Ánh, liền ngạc nhiên, đây là con cái nhà ai, lớn lên thật xinh đẹp...

“Cháu dâu, Trương Nguyên Ánh bái kiến bà nội.” Trương Nguyên Ánh tao nhã thỉnh an.

Thì ra nàng chính là Trương Nguyên Ánh....

“Uy, cọp cái, ngươi sao lại ở chỗ này?” An Hữu Trân kêu to lên.

“Trân nhi, tại sao lại ăn nói thất lễ?!” An Nhân Võ nghe An Hữu Trân nói vậy rất bất mãn, ai dạy hắn nói chuyện không đúng mực như thế, thật thất lễ. Trải qua buổi trưa An Nhân Võ càng xem càng vừa lòng con dâu này, không những hiểu lễ nghĩa tri thức, về phương diện quân sự cũng tinh tường.

An Hữu Trân nhếch miệng, đã quên còn có cha ở đây.

“Ân...” Bất quá lão thái quân cũng không thích Trương Nguyên Ánh giống An Nhân Võ, liền chỉ riêng việc Trương Nguyên Ánh giội nước An Hữu Trân lúc trời lạnh thế này, rồi lại chuyện gặp riêng, nàng cũng không muốn cho Trương Nguyên Ánh sắc mặt tốt.

An Hữu Trân gặp bà nội bình thản ân một tiếng, trong lòng nhất thời hồi hộp, ha ha, xem ra bà nội tin lời của mình, không thích Trương Nguyên Ánh, ha ha. Trương Nguyên Ánh a Trương Nguyên Ánh, ngươi sẽ không có một ngày tốt lành, bà nội nhất định sẽ báo thù cho ta.

Mà Trương Nguyên Ánh nhìn vẻ mặt lão thái quân không biểu hiện gì, trong lòng cũng lo lắng, chính mình đã làm điều gì sai sao, vì sao cảm giác lão thái quân đối với mình không quá hữu hảo, nhìn lại An Hữu Trân bên cạnh cười trộm. Lập tức hiểu ra, xem ra con nhà giàu này nhất định trước mặt bà nội nói xấu mình...

Xem ra cuộc sống của mình ở An gia sẽ không trôi qua tốt đẹp....

Hắc hắc, ta xem ngươi làm sao nói, ta ở Trương gia của ngươi bị ủy khuất, cho ngươi nếm thử hương vị này, An Hữu Trân nghĩ trong lòng.

----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro